Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 28. Ta Muốn Biết Tên Thật Của Ngươi!

Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:42:22
Lượt xem: 8

Hoàng thừa tướng hài lòng nhìn số ám vệ lần lượt rời đi. Sau đó, ông đứng dậy, nâng lấy tay của vợ, cười lấy lòng, nhỏ giọng:

 

- Phu nhân đừng tức giận nữa! Ta đã biết lỗi rồi! Nào, trả lại phòng cho Niểu Niểu đi, chúng ta về tư phòng. Ta sẽ bồi tội với nàng!

 

Hoàng phu nhân cúi đầu, mím môi cười, hai má ửng hồng. Lão gia nhà bà mà muốn “bồi tội” ở chốn tư phòng như thế, thì có nghĩa là ông đang muốn tìm thêm em trai em gái cho Hoàng Như Ý đấy. Bà thẹn thùng đứng dậy, dịu ngoan bước theo Hoàng thừa tướng. Hai vợ chồng bước sóng vai bên nhau, rời khỏi hoa viên. Trong sân vườn chẳng mấy chốc đã vắng hoe, chỉ còn có ba người đang đứng. Hoàng Như Ý ngẩn ra, ngắm nhìn gã ám vệ số hai mươi chín.

 

Đội trưởng đội ám vệ cũng nhìn số hai mươi chín. Ông nghiêm cẩn dặn dò:

 

- Từ nay, trách nhiệm bảo vệ tiểu thư sẽ giao lại cho ngươi. Nhớ, tiểu thư là chủ nhân của ngươi, là trời của ngươi. Một sợi tóc của tiểu thư còn quan trọng hơn cả sinh mạng của ngươi. Rõ chưa?

 

- Rõ!

 

- Nhắc lại nguyên tắc của đội.

 

- Tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh, liều mạng bảo vệ chủ nhân.

 

Ám vệ số hai mươi chín rành rọt đọc to mười hai chữ như đang hô khẩu hiệu. Đội trưởng đội ám vệ hài lòng gật đầu rồi nhún chân, phi thân đi mất. Hoàng Như Ý thán phục tròn xoe mắt nhìn theo bóng dáng bay lượn như chim cắt của ông một lúc rồi quay sang nhìn ám vệ số hai mươi chính, nhẹ giọng nói:

 

- Từ bây giờ, ngươi phải theo bên cạnh ta, một bước cũng không được rời.

 

- Vâng.

 

- Lời ta nói, dù bảo ngươi làm gì, ngươi cũng nhất định phải làm theo.

 

- Vâng.

 

- Nếu ta không cho phép, ngươi sẽ không được làm.

 

- Vâng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/28-ta-muon-biet-ten-that-cua-nguoi.html.]

 

Hoàng Như Ý cau mày. Sao nàng nói gì, gã này cũng chỉ đáp lại bằng một chữ “vâng” thôi vậy hả? Nàng phụng phịu:

 

- Ngươi đừng có “vâng, vâng” mãi thế. Ngươi không có cách nói nào khác hay sao?

 

- Vâng. Số hai mươi chín xin thề, tuyệt đối chấp hành mọi mệnh lệnh của chủ nhân, dốc hết sức lực bảo vệ cho chủ nhân được an toàn.

 

Lần này gã ám vệ không nói to rành rọt như đọc khẩu hiệu ban nãy nữa. Có lẽ vì trước mặt hắn không phải và vị đội trưởng nghiêm khắc mà là một nàng tiểu thư mềm mại. Lại có lẽ vì hiện tại nơi này chỉ có hắn và tiểu thư. Nên số hai mươi chín thoáng ngượng ngùng. Hắn chỉ mới làm ám vệ không lâu, tuổi lại còn rất trẻ, vẫn chưa luyện được đến cảnh giới da là tường đồng mặt là vách sắt. Cho nên, giọng của hắn trầm ấm, pha một chút ngượng ngùng nên càng thêm quyến rũ. Nhưng nội dung lời nói của hắn thì khiến cho Hoàng Như Ý không mấy vừa lòng.

 

Nàng nhăn mặt, phụng phịu:

 

- Số hai mươi chín!

 

- Vâng.

 

- Ngươi tên thật cũng là số hai mươi chín, Nhị Thập Cửu à?

 

- Bẩm tiểu thư, không phải.

 

- Vậy tên thật của ngươi là gì?

 

- Bẩm tiểu thư, ám vệ không được phép dùng tên thật.

 

Số hai mươi nói không sai, kể từ khi chấp nhận bán mình làm ám vệ thì họ đã không còn cái tên riêng nào của mình mà chỉ có thể mang lấy những số hiệu lạnh lùng. Kể cả khi họ đã c.h.ế.t vì bảo vệ chủ nhân thì trên bia mộ cũng chỉ ghi những số hiệu. Tên thật của ám vệ, đã c.h.ế.t theo nhân thân trong hộ tịch rồi. Bất cứ ám vệ nào cũng đều chấp nhận điều ấy như một chuyện hiển nhiên. Nhưng Hoàng Như Ý thì không chấp nhận như thế. Nàng xụ mặt, phụng phịu đầy bực dọc:

 

- Nhưng bây giờ ngươi không phải là ám vệ nữa mà. Bây giờ, ngươi đã trở thành hộ vệ, thành cận vệ của ta rồi. Ta không muốn gọi ngươi bằng cái tên “số hai mươi chín”. Vừa dài dòng, lại vừa khô khan! Ta muốn biết tên thật của ngươi!

 

- Vâng.

 

Hoàng Như Ý bực dọc giậm chân. Cái tên ám vệ này không có đầu óc gì cả. Trong các quyển truyện mà nàng đã lén cha và anh đọc được, trong lúc này, không phải ám vệ sẽ hớn hở xưng danh tính và mong muốn được dùng lại chính cái tên của mình. Hoặc là, hắn sẽ vui mừng cầu xin tiểu thư ban cho một cái tên à. Sao cái gã ám vệ của nhà nàng lại chỉ đáp lại bằng một tiếng “vâng” đáng ghét và khó hiểu đến như thế. Chẳng lẽ đại ca của nàng đã nói đúng, những quyển tiểu thuyết linh tinh bán ngoài đường đều là lừa gạt người ta?

Loading...