Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 44. Không phải là thuốc
Cập nhật lúc: 2025-02-03 09:02:43
Lượt xem: 6
Nàng nặng nề thở dốc, miệng nhỏ rên rỉ cất tiếng:
- Thanh Nguyện! Nhanh lên đi! Ngươi mau tìm trong n.g.ự.c áo của ta... Ta... ta khó chịu quá...
Tần Thanh Nguyện vẫn cứng ngắc tại chỗ. Những câu nói của Hoàng Như Ý lúc này run rẩy vì suy nhược nhưng lại mang đầy dụ hoặc hấp dẫn. Nếu không phải Tần Thanh Nguyện đang nhìn thấy tiểu thư đang phát bệnh, thì hắn còn tưởng là nàng đang quyến rũ hắn, mời gọi hắn làm chuyện... đồi phong bại tục, dĩ hạ phạm thượng, đê tiện bại hoại...
Tần Thanh Nguyện lặp đi lặp lại hàng loạt thành ngữ trong đầu, cố gắng cảnh tỉnh bản thân. Nhưng hơi thở của Hoàng Như Ý càng lúc càng yếu, cuối cùng, nàng ngoẹo đầu sang một bên, không lên tiếng nữa. Tần Thanh Nguyện cuống hết cả lên. Bây giờ hắn không dám nghĩ nhiều nữa, phải nhanh chóng tìm thuốc để chữa trị cho tiểu thư. Nếu sau khi nàng tỉnh dậy mà tức giận muốn trừng phạt hắn thì... cùng lắm là hắn c.h.ặ.t t.a.y tạ tội, c.ắ.t c.ổ tạ tội vậy. Tuyệt đối không được để tiểu thư chịu tổn hại.
Thế là, quyết tâm của Tần Thanh Nguyện đã được củng cố vững chắc. Hắn cẩn thận đưa tay luồn vào lớp vạt áo nơi cổ của Hoàng Như Ý. Nhưng dù hắn có cố gắng cỡ nào, cẩn thận cỡ nào thì cũng không thể tránh khỏi việc da thịt đụng chạm. Làn da trinh nữ mềm mại trơn láng tiếp xúc với những ngón tay chai sạn và lòng bàn tay sần sùi của Tần Thanh Nguyện khiến hắn nóng ran cả mặt. Hoàng Như Ý thì khẽ run lên. Cảm giác xước xác do bàn tay của Tần Thanh Nguyện tạo ra khiến nàng dần hồi tỉnh. Cảm nhận được bàn tay của hắn cứ lần mò ở chỗ xương quai xanh mà không dám chuyển đi nơi khác, Hoàng Như Ý gắt khẽ trong hơi thở đứt quãng:
- Không phải chỗ đó... Thuốc của ta... để ở phía dưới... Ngươi mau mò xuống một chút... một chút nữa... A...
Hoàng Như Ý đang tận tình chỉ lối dẫn đường cho Tần Thanh Nguyện tìm thuốc thì bỗng thảng thốt kêu lên một tiếng. Bởi vì, Tần Thanh Nguyện đang rất ngoan ngoãn lần theo hướng dẫn của Hoàng Như Ý mà lần tay dần xa chỗ xương quai xanh của nàng, hướng đến một vùng nhô cao căng tràn nhựa sống. Và hắn đã túm được một viên thuốc tròn trịa mềm mại.
Tìm được thuốc rồi! Tần Thanh Nguyện mừng rỡ nắm lấy viên tròn ấy, kéo nhẹ. Và khi trong đầu Tần Thanh Nguyện còn đang nghi hoặc, không hiểu sao viên thuốc này lại mềm mại và có phần dẻo dai, dính chắc vào người Hoàng Như Ý, hắn kéo mà vẫn không thể lấy đi; thì bên tai của hắn đã vang lên tiếng kêu thảng thốt của Hoàng Như Ý. Tiếng kêu ấy pha trộn giữa sự giật mình, sự đau đớn và còn có cảm xúc gì nữa mà Tần Thanh Nguyện không kịp nghĩ ra. Bởi vì, lúc này hắn đã nhận ra, viên tròn mà hắn đang vừa túm vừa kéo kia... không phải là thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/44-khong-phai-la-thuoc.html.]
Tần Thanh Nguyện điếng hồn buông tay ra và muốn rút về. Nhưng Hoàng Như Ý đã kêu lên thống thiết:
- Đừng! Đừng buông ra! Ngươi không tìm thuốc cho ta, ta sẽ c.h.ế.t mất...
- Nhưng mà... thưa tiểu thư... trong đó không... không có thuốc...
- Trong đâu?
- Trong... trong n.g.ự.c của tiểu thư không... không có thuốc.
Tần Thanh Nguyện lắp ba lắp bắp trả lời. Trên đầu ngón tay của hắn vẫn còn lưu lại cảm xúc khi nắm lấy viên tròn không phải là thuốc kia. Cứng rắn mà mềm mại. Tròn trịa và nhô cao. Tần Thanh Nguyện vừa muốn chặt bỏ cái tay hỗn xược của mình đi, lại vừa luyến tiếc cảm xúc kia quá đỗi.
Hoàng Như Ý không biết là có hiểu được những rối rắm trong lòng của Tần Thanh Nguyện hay không. Nhưng nàng lại tiếp tục cất giọng thổn thức:
- Sao lại không có thuốc? Rõ ràng là ta đã nhét hai viên thuốc vào túi kín trước yếm rồi mà... Lẽ nào đi đường xóc nảy, hai viên thuốc đã rơi mất rồi?
Tần Thanh Nguyện cũng chỉ có thể chấp nhận cách giải thích này. Hắn lại muốn lui ra, để nhanh chóng đi tìm thầy thuốc. Nhưng Hoàng Như Ý đã túm chặt lấy cổ tay của hắn, đè mạnh trở lại. Cái đè này khiến bàn tay thô ráp của Tần Thanh Nguyện ép xuống, phủ lên toàn bộ ngọn đồi mềm mại của nàng. Giữa lòng bàn tay của Tần Thanh Nguyện thậm chí còn cảm nhận được cảm giác cồm cộm êm ái của viên tròn không phải là thuốc kia.