Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 47. Vứt bỏ băn khoăn
Cập nhật lúc: 2025-02-03 13:30:06
Lượt xem: 1
Hoàng Như Ý uốn éo cơ thể, mặc cho thịt da tuyết trắng bại lộ trong không khí. Hèn mọn mà quyến rũ. Ngây thơ mà thành thục. Tiểu thư mèo con khiến Tần Thanh Nguyện phải tự bấu vào đùi mới có thể áp chế được xúc động muốn chà đạp nàng. Hắn quay lưng, luống cuống muốn rời đi.
Nhưng Hoàng Như Ý không để cho Tần Thanh Nguyện có cơ hội trốn tránh. Nàng khẽ rên lên một tiếng. Rồi như cảm thấy việc rên rỉ có thể xoa dịu được cảm giác khó chịu, Hoàng Như Ý lại tiếp tục rên thêm vài tiếng nữa, nũng nịu như tiếng mèo con.
Tiếng rên rỉ của tiểu thư mèo nhỏ rơi vào tai của ám vệ sói xám lại nghe như tiếng sấm. Hắn vội vã quỳ xuống, đóng chặt cửa, kéo kín rèm. Không thể để cho người ngoài nhìn thấy bộ dạng của tiểu thư lúc này. Càng không thể để bất cứ ai nghe được tiếng rên rỉ khiến người ta động tình kia. Tần Thanh Nguyện vội vã bò đến bên cạnh Hoàng Như Ý, nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Tiểu thư. Cố gắng chịu một chút. Đừng kêu lên như thế...
Hoàng Như Ý mếu máo:
- Nhưng ta khó chịu lắm... tại sao đã truyền thuốc rồi mà ta vẫn khó chịu như thế? Ta... ta mỏi tay quá... Khó chịu quá... Tần Thanh Nguyện! Ngươi giúp ta đi...
- Giúp! Thanh Nguyện có c.h.ế.t cũng sẽ giúp tiểu thư! Tiểu thư muốn Thanh Nguyện làm gì?
- Ngươi hãy truyền thuốc cho ta. Như ban nãy ấy... Ngươi truyền thuốc, ta sẽ đỡ khó chịu hơn... Có tay của người... ta thấy... rất thoải mái...
Tần Thanh Nguyện cứng đờ người trong nỗi nghẹn ngào của “há miệng mắc quai”. Hắn vừa mới cam đoan rằng “có c.h.ế.t cũng sẽ giúp tiểu thư”. Nhưng giúp cho nàng việc này thì... liệu rồi sau đó nàng có hối hận không, có tức giận, có... oán ghét hắn không? Nhưng nếu không giúp nàng thì...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/47-vut-bo-ban-khoan.html.]
Nhận ra sự lưỡng lự của Tần Thanh Nguyện, môi nhỏ của Hoàng Như Ý bĩu ra, rồi nàng khép mắt, ngoảnh mặt không thèm nhìn Tần Thanh Nguyện nữa. Hai tay của nàng vẫn không ngừng tự nhào nặn bản thân. Lúc này trông nàng tủi thân đến đáng thương. Tiếng rên rỉ của nàng nức nở như đang khóc, lại như cố kìm nén lời cầu xin. Tần Thanh Nguyện không còn cách nào khác là vứt bỏ băn khoăn, quỳ xuống, đầu hàng. Hắn chồm tới bên cạnh Hoàng Như Ý, nhẹ nhàng nắm lại cổ tay nàng, không để nàng phải tự an ủi bản thân nữa. Giọng của hắn khàn đặc, nhưng cương quyết:
- Tiểu thư, xin tiểu thư hãy ra lệnh cho Thanh Nguyện!
Hoàng Như Ý phụng phịu:
- Ta ra lệnh, ngươi sẽ nghe theo sao?
- Thanh Nguyện sẽ nghe theo tiểu thư! Dù tiểu thư có muốn Thanh Nguyện chết...
- Ta không muốn ngươi chết!
Hoàng Như Ý ngắt lời Tần Thanh Nguyện. Nàng mở mắt ra nhìn hắn đầy oán trách. Giọng của nàng cũng vô cùng ai oán:
- Ta chỉ muốn ngươi giúp ta truyền thuốc, muốn ngươi giúp ta bớt khó chịu, mà ngươi đã đòi sống đòi c.h.ế.t như thế...
Trước sự lên án đầy tủi thân của Hoàng Như Ý, Tần Thanh Nguyện đành phải vươn tay ra. Lại một hồi đẩy tay truyền thuốc, nhào nặn làm bánh, dạo đỉnh tuyết sơn, ngắt đóa hồng mai, nhấn viên ngọc đỏ...
Khi tay của Tần Thanh Nguyện đã vui đùa thỏa thích thì dường như thuốc cũng đã truyền đủ. Hoàng Như Ý nằm thở dốc, nhưng nét mặt của nàng tràn ngập sinh khí. Đôi gò má ửng hồng, làn môi cũng tươi thắm hơn, đầy sức sống. Tần Thanh Nguyện ngạc nhiên vì công hiệu của loại thuốc thần kỳ kia. Đồng thời hắn cũng vui mừng vì tiểu thư đã không còn khó chịu. Tần Thanh Nguyện len lén thở phào, xem ra hắn đã có thể lui ra ngoài, tìm chỗ để mà tự giải quyết phần thân thể đang biến dạng của chính mình.