Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 55. Sự trừng phạt chưa từng có
Cập nhật lúc: 2025-02-03 13:42:30
Lượt xem: 4
Móng vuốt nho nhỏ của Hoàng Như Ý vỗ vào lồng n.g.ự.c rắn rỏi của Tần Thanh Nguyện. Miệng nàng phụng phịu trách mắng:
- Đồ ngốc! Ta vừa mới nói trừng phạt là ngươi đã tự trói như thế rồi à? Ngươi thích bị trừng phạt lắm hay sao?
Tần Thanh Nguyện khàn giọng đáp:
- Tiện nô đáng bị trừng phạt.
Hoàng Như Ý giận đến nhe răng, nàng quát khẽ:
- Ta hỏi ngươi có thích bị trừng phạt hay không, ngươi lại nói đi đâu thế? Ta ghét nhất là kiểu trả lời quanh co như thế. Sau này ta hỏi, ngươi phải nói thật lòng với ta, có biết chưa?
Tần Thanh Nguyện im lặng hồi lâu rồi khẽ khàng trả lời:
- Bẩm tiểu thư, tiện nô đã biết. Tiện nô không thích bị phạt, nhưng nếu trừng phạt tiện nô có thể khiến tiểu thư bớt giận, tiện nô cam tâm chịu phạt.
Hoàng Như Ý phụng phịu sầm mặt. Nàng không thích thái độ cam chịu kia của Tần Thanh Nguyện. Nàng muốn hắn phải bộc lộ cảm xúc thật sự của bản thân. Nàng phải bức hắn bộc lộ cảm xúc thực của hắn. Hạ xong quyết định, Hoàng Như Ý nở nụ cười ngọt ngào, cất giọng đầy bí hiểm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/55-su-trung-phat-chua-tung-co.html.]
- Vậy được. Ta nhất định sẽ trừng phạt ngươi thật tốt. Để cho ta vui vẻ, sung sướng. Để cho ngươi cũng vui vẻ và sung sướng.
Tần Thanh Nguyện nhếch môi, cố gắng cười đáp trả mà trong lòng vừa chua vừa xót. Tiểu thư đã thừa nhận, nàng sẽ vui vẻ và sung sướng khi trừng phạt hắn. Và nàng còn khẳng định sẽ trừng phạt hắn thật tốt để hắn cũng vui vẻ và sung sướng. Đúng là tiểu thư mèo con chưa từng biết đánh mắng ai, cho nên có lẽ nàng không biết, hai từ trừng phạt vốn không hề khiến kẻ bị phạt nghĩ tới hai từ vui vẻ và sung sướng. Trong kinh nghiệm sống từng trải qua hơn trăm lần bị trừng phạt khi rơi vào tay kẻ địch, Tần Thanh Nguyện biết, hai chữ trừng phạt chỉ có thể gắn với những chữ như dã man, tàn nhẫn, bạo ngược, đau đớn, khổ sở,...
Nhưng ngay sau đó, Tần Thanh Nguyện biết hắn đã sai lầm. Kinh nghiệm sống của hắn, sự từng trải của hắn, lại chưa từng nếm qua sự trừng phạt nào như cách mà Hoàng Như Ý trừng phạt hắn.
Hoàng Như Ý không hề biết trong đầu của Tần Thanh Nguyện đã và đang hình dung hai chữ trừng phạt của nàng với roi quất, d.a.o cắt, độc dược, độc vật, lửa nung, ngộp nước,... Nàng đang nhìn chằm chằm vào lồng n.g.ự.c rộng của Tần Thanh Nguyện, tò mò và thích thú.
Nàng cất giọng trong veo, nói như reo:
- Thanh Nguyện, thì ra trên n.g.ự.c của ngươi cũng có hai hạt đậu đỏ này. Đậu đỏ của ngươi bé hơn đậu đỏ của ta, nhỉ? Dì đầu bếp nấu món ngọt cho ta đã nói, so với đậu đỏ hạt to, thì đậu đỏ hạt nhỏ có dược tính tốt hơn, khi ăn vào sẽ giúp cường thân kiện thể, lại còn có thể dưỡng nhan nữa. Có phải vì hạt đậu đỏ của ngươi nhỏ hơn hạt đậu đỏ của ta, cho nên ngươi mới khỏe mạnh như thế, còn ta thì yếu ớt. Đúng không?
Thoạt đầu, Tần Thanh Nguyện còn chưa hiểu được Hoàng Như Ý đang nói về điều gì. Cái gì mà đậu đỏ hạt to, đậu đỏ hạt nhỏ? Trên người của hắn nào có cất giữ hạt đậu đỏ nào đâu cơ chứ? Nhưng ngay sau đó, Hoàng Như Ý đã ngây thơ cúi xuống nhìn ngắm cơ thể của nàng, rồi lại huyên thuyên so sánh khiến Tần Thanh Nguyện choáng váng nhận ra, hạt đậu đỏ mà tiểu thư đang nhắc tới là thứ gì.
Hoàng Như Ý vẫn hồn nhiên liến thoắng:
- Quả nhiên là đậu đỏ của ngươi nhỏ hơn của ta. Hạt đậu của người chỉ bằng phân nửa hạt đậu của ta mà thôi. Ta không chịu đâu. Ngươi phải giúp ta tìm cách để hạt đậu của ta bé lại như hạt đậu của ngươi đi. Ta muốn được khỏe mạnh giống như ngươi.