Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 56. Mèo con vờn đậu đỏ
Cập nhật lúc: 2025-02-03 13:43:44
Lượt xem: 3
Tần Thanh Nguyện dở khóc dở cười, không biết đáp sao cho ổn. Sở dĩ hắn nằm đây, chấp nhận và đợi chờ bị trừng phạt, chính là vì hắn đã nhận hai viên tròn không phải là thuốc kia nhầm thành thuốc mà mạo phạm tiểu thư. Bây giờ nàng lại còn nũng nịu muốn hắn giúp nàng tìm cách để hai hạt đậu của nàng bé lại. Làm sao Tần Thanh Nguyện dám làm? Hơn nữa, dù Tần Thanh Nguyện có gan to bằng trời mà dám mạo phạm tiểu thư lần nữa, dù hắn có tài cao phép lạ đến đâu cũng không thể làm được, vì hắn mà chạm vào, hai hạt đậu của nàng chắc chắc không thể nhỏ lại, mà chỉ có to ra và săn chắc hơn, cứng cáp hơn thôi.
Nghĩ đến đó, mặt của Tần Thanh Nguyện bỗng chốc nóng lên, ửng đỏ. Cảm xúc mà hai hạt đậu đỏ kia để lại trên tay hắn vẫn còn dư âm, khiến đầu óc của hắn không tự chủ được mà hồi tưởng đến cảnh đẹp mất hồn ban nãy. Tần Thanh Nguyện khép mặt lại, lắc mạnh đầu để xua tan những hình ảnh dĩ hạ phạm thượng kia đi. Và cái lắc đầu của Tần Thanh Nguyện khiến Hoàng Như Ý mếu máo.
Tiểu thư mèo nhỏ ấm ức tủi thân, meo meo oán trách:
- Ngươi xấu! Ngươi là đồ xấu! Ngươi chỉ muốn khỏe mạnh một mình mà không muốn giúp ta! Ta phải phạt ngươi! Ta phải làm cho hạt đậu đỏ của ngươi to lên, để ngươi hiểu thế nào là cảm nhận của một người yếu ớt!
Lời đe dọa của Hoàng Như Ý vừa thốt ra, Tần Thanh Nguyện thảng thốt kêu lên một tiếng:
- A!
Bởi vì, tiểu thư mèo nhỏ đã vươn móng vuốt thon thon ra, véo một cái vào hai hạt đậu đỏ của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/56-meo-con-von-dau-do.html.]
Trừng phạt đã bắt đầu rồi sao? Tần Thanh Nguyện nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần đón chờ đau đớn ập tới. Nhưng không. Không có bất cứ đau đớn nào từ sự trừng phạt của Hoàng Như Ý. Bàn tay của nàng quá nhỏ nhắn và mềm mại. Thế nên, sự cấu véo của nàng chỉ khiến Tần Thanh Nguyện cảm thấy nhột nhạt và... sảng khoái một cách kỳ lạ. Một xúc cảm diệu kỳ mà từ trước đến nay Tần Thanh Nguyện chưa từng nếm trải lần nào.
Hoàng Như Ý véo vài cái thì cảm thấy hai hạt đậu đỏ của Tần Thanh Nguyện quả thật có sưng to hơn một chút. Nàng thích chí, áp lòng bàn tay lên trên đó, bắt đầu xoa xoa.
Lòng bàn tay của nàng trơn mịn, non tơ, chà sát vào hai hạt đậu đỏ của hắn, khiến cảm giác nhột nhạt và khoái cảm kỳ lạ kia lại tăng lên. Tần Thanh Nguyện khẽ rên lên một tiếng. Tiếng rên của hắn khiến Hoàng Như Ý hoang mang. Nàng ngây thơ hỏi:
- Ngươi sao vậy? Khó chịu lắm sao? Hay là đau?
Tần Thanh Nguyện lắc đầu. Hắn không đau, không khó chịu, mà là một xúc cảm rất... phức tạp, không thể miêu tả được. Dáng vẻ của Tần Thanh Nguyện khiến Hoàng Như Ý lo lắng. Có phải là nàng đã trừng phạt hắn quá nặng rồi hay không? Nhưng nàng hành động rất nhẹ nhàng mà. Dù ban nãy có véo có cấu hắn, nàng cũng rất nương tay. Hay là bởi vì hạt đậu đỏ kia đã to ra, nên ám vệ sói xám của nàng trở nên yếu ớt rồi, không chịu nổi tác động của nàng, dù là rất nhẹ?
Hoàng Như Ý băn khoăn ngừng tay. Nàng không hiểu được cảm giác của Tần Thanh Nguyện, thế nên, nàng dùng chính thân thể của mình thử nghiệm lại một lần nữa. Bởi vì Hoàng Như Ý vẫn nhớ rõ, ban nãy, khi nàng chạm vào hai hạt đậu đỏ của chính mình, và cả khi Tần Thanh Nguyện truyền thuốc cho nàng thông qua hai hạt đậu đỏ, nàng không hề thấy đau, cũng không mấy khó chịu, chỉ là cảm giác...
- Ah...
Hoàng Như Ý tự mình cảm nhận lại xúc cảm diệu kỳ kia, cổ họng không kìm được mà ngân nga một tiếng.