Trọn Kiếp Cùng Người - Ngoại truyện 1-7
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:32:06
Lượt xem: 27
Cũng kể về tính tình bướng bỉnh của Tần Kiệm, sau khi nhà Chu gia diệt môn, nàng một đường đi theo hắn.
Tiêu Cẩn Du cũng kể cho hắn nghe về chuyện lúc mình còn nhỏ,
Tiên đế không thích sinh mẫu của hắn ta, khi hắn ta còn nhỏ ở trong cung cuộc sống cực kỳ gian nan.
Nhà đế vương, không có huynh đệ hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau, cũng không có phụ tử tình thâm.
Vĩnh viễn sẽ không có ai biết rằng đường đường An vương gia Tiêu cẩn du, khi còn bé lại bị thái giám bên cạnh giở trò bỉ ổi.
Bởi vì hắn ta yếu đuối, bởi vì hắn ta không có ai để nương tựa, ngay cả thái giám cũng cho rằng có thể ức h.i.ế.p hắn ta.
Có lẽ cho dù hắn ta có chết, phụ hoàng cũng sẽ chỉ rơi vài giọt nước mắt, sau đó sẽ không còn nhớ tới nhi tử này nữa.
Con người cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đứng ở vị trí tối cao, kiểm soát mọi thứ, đây là quyền lực mà hắn xứng đáng có được sau bao năm trù tính.
Tiêu Cẩn Du mỉm cười, vạn dặm giang sơn không dễ gì giành được đang ở ngay trước mắt.
Sau ngày hôm đó, Chu Ngạn cảm thấy Tiêu Cẩn Du đối xử với mình khác hẳn.
Bọn họ chịu thành thật với nhau, tự nhiên là vô cùng tin tưởng nhau.
Lại bởi vì bản thân từng trải qua nên có cảm giác đồng cảm với nhau.
Chu Ngạn cầm bút viết thư cho Tần Kiệm.
Kiệm Kiệm, từ biệt đã mấy năm, ngươi ăn uống nghỉ ngơi có tốt không? Có khoẻ không? Có chuyện gì phải suy nghĩ không?
Hàng ngàn lời nói, khi cầm bút lại chỉ viết được mấy câu.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói, từ vào kinh ám sát, làm nội ứng trong quân doanh, đến cản đao cho vương gia.
Từ mỗi một vết đao trên người, cho tới bây giờ đại nghiệp vẫn chưa thành.
Thư viết xong đặt lên bàn nhưng vẫn chưa được gửi đi.
Bởi vì lúc đó đã xảy ra chuyện lớn.
Sau khi tất cả kết thúc, Tiêu Cẩn Du đăng cơ.
Đổi quốc hiệu Minh Đức, đại xá thiên hạ.
Mọi chuyện đã qua, lại thêm nửa năm nữa.
Tiêu Cẩn Du đã mua một tòa trạch viện ở kinh thành cho hắn từ trước, Sở Sở vẫn luôn sống ở đó.
Trong ba năm này, hắn rất ít khi đặt chân tới đó.
Vì nghênh đón Tần Kiệm đến, hắn đã tự mình sắp xếp.
Một cây quế được dời vào nội viện, lúc trước ở Chu gia Võ Định phủ, chỗ Kiệm Kiệm ở cũng có một cây.
Toàn bộ phủ đệ đều rực rỡ hẳn lên, nhất là viện tử của Kiệm Kiệm, hai chữ "Vũ Yến" trên tấm biển trong đại sảnh là do chính tay hắn viết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tron-kiep-cung-nguoi/ngoai-truyen-1-7.html.]
Tư vi song phi yến,
Hàm nê sào quân ốc.
(Ước làm đôi yến bay,
Ngậm bùn cùng xây tổ.)
Tủ và giá sách trong gian phòng được làm bằng gỗ Trinh Nam, giường và bàn ghế được làm bằng gỗ sồi.
Giấy dán cửa sổ, chân nến, lư hương, còn có bộ dụng cụ thêu hoàn chỉnh... tất cả đều được hắn lựa chọn cẩn thận.
Chu Ngạn nghĩ vẫn là thiệt thòi cho Kiệm Kiệm của hắn.
Gian phòng của Kiệm Kiệm lẽ ra phải dùng gỗ trầm hương làm xà nhà, gỗ Trinh Nam dát vàng làm đồ nội thất, vàng bạc làm giấy dán cửa sổ, trân châu làm rèm cửa...
Biết Kiệm Kiệm sắp tới, Sở Sở dường như còn vui vẻ hơn cả hắn, nàng ấy cùng đám hạ nhân dọn dẹp, hết lần này đến lần khác hỏi hắn: "Đại nhân, Kiệm Kiệm thật sự sắp tới sao? Ta đã nhiều năm không gặp nàng ấy, không biết bây giờ dáng dấp nàng ấy thế nào?"
Thần sắc nàng ấy vừa vui vẻ vừa căng thẳng.
Ánh mắt Chu Ngạn dịu dàng: "Kiệm Kiệm vẫn không khác gì trước kia."
Nói xong lại bổ sung một câu: “Nàng vẫn luôn như vậy, Tần Kiệm tốt nhất.”
Tần Kiệm tốt nhất.
Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, chỉ cần nhắc đến Kiệm Kiệm, khí tức sắc bén trên người hắn sẽ dần dần tiêu tan.
Đôi mắt hắn sẽ dịu lại, ngay cả giọng nói lạnh lùng cũng sẽ nhuốm chút ấm áp.
Sở Sở kinh ngạc nhìn hắn.
Tại sao số mệnh của Tần Kiệm lại tốt như vậy?
Lúc trước nàng ấy từng gọi Chu Ngạn một tiếng "A Ngạn ca ca", khi đó Chu Ngạn đối xử với nàng ấy còn tốt hơn Tần Kiệm.
Thậm chí mẫu thân còn nói sau này bọn họ muốn kết thân với Chu gia, gả nàng ấy cho Chu Ngạn.
Nàng ấy quen biết Chu Ngạn còn sớm hơn Tần Kiệm, khi đó nàng ấy mới năm tuổi, rõ ràng bọn họ là thanh mai trúc mã mới đúng.
Nhưng trong ba năm qua, mỗi lần nàng ấy nhìn thấy Chu Ngạn đều thấy dáng vẻ hắn vội vàng chuẩn bị xuất phát, trên người toát lên vẻ lạnh lùng.
Nàng ấy thậm chí còn không dám gọi một tiếng"A Ngạn ca ca".
Chu Ngạn đã không còn bộ dạng giống như trong ký ức của nàng ấy nữa, nàng ấy biết lúc hắn g.i.ế.c người tàn nhẫn đến mức nào, m.á.u của Khương Xuân đã vương vãi trên mặt nàng ấy.
Nhưng khi hắn nhắc tới Tần Kiệm, trên khuôn mặt lại nở ra nụ cười, giống như lại biến thành thiếu niên hăng hái ở Võ Định phủ trước kia.
Sở Sở rất ghen tị với Tần Kiệm.
Loại đầu gỗ Tần Kiệm có gì tốt chứ, nàng ấy nghĩ, có lẽ mình cũng có thể có một chỗ trong trái tim Chu Ngạn.
Phải, nếu như năm đó không có lần biến cố kia, có lẽ nàng ấy đã kết duyên với nàng rồi.
Khi Kiệm Kiệm đến, Chu Ngạn vốn luôn lạnh lùng tàn nhẫn lại căng thẳng tới vành tai đỏ bừng lên.