Trọn Kiếp Cùng Người - Ngoại truyện 1-8
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:33:01
Lượt xem: 27
Bên ngoài hắn còn có thể tự kiềm chế, nhưng khi về đến phòng, hắn lại nóng lòng kéo nàng vào lòng, ôm nàng thật chặt như bảo bối.
Chu Ngạn nhìn Tần Kiệm, hoảng hốt cảm thấy giống như là đang nằm mơ.
Sau ba năm, Kiệm Kiệm của hắn đang đứng ngay trước mặt hắn, lông mày cong như hình lưỡi liềm, đôi mắt đen láy trong sáng, nụ cười ngượng ngùng, rụt rè, xinh đẹp không gì sánh được.
Hắn chỉ cảm thấy hô hấp như ngừng lại, tay chạm vào khuôn mặt Tần Kiệm, trái tim vốn trống rỗng suốt một thời gian dài bỗng nhiên được thứ gì đó lấp đầy.
An tâm, vui vẻ, giống như một con thuyền phiêu bạt trong mưa gió, giờ phút này cuối cùng cũng cập bến.
Tần Kiệm xinh đẹp như vậy khiến mắt hắn ươn ướt, cảm nhận được năm tháng bình yên.
Thời gian trôi qua, hắn chỉ muốn vĩnh viễn ở lại khoảnh khắc này, được ôm lấy Tần Kiệm.
Kiệm Kiệm nói nàng đã là lão cô nương hai mươi tuổi.
Nàng nóng lòng muốn gả cho hắn.
Trong lòng Chu Ngạn nổi lên sự vui sướng và thỏa mãn, gần như bao phủ lấy hắn.
Nhưng bây giờ vẫn chưa được, hắn nói: “Chưa phải lúc này, Kiệm Kiệm, đợi thêm một thời gian nữa.”
Chẳng bao lâu nữa, đợi hắn hoàn thành nhiệm vụ hoàng đế giao phó, g.i.ế.c c.h.ế.t Quảng Lăng vương.
Khi đó, hắn sẽ không còn là Trường An nữa, xin thánh chỉ khôi phục lại cái tên ban đầu của mình.
Kiệm Kiệm, đợi thêm một thời gian nữa, chờ ta lấy lại thân phận A Ngạn ca ca, đường đường chính chính cưới ngươi qua cửa.
Truy sát Quảng Lăng Vương khó hơn so với tưởng tượng.
Cẩm y vệ tử thương vô số.
Cuối cùng, vào một đêm mưa, hắn cũng thành công chặn được người.
Thắng làm vua thua làm giặc, Quảng Lăng vương không cầu xin tha mạng.
Hắn ta nhìn Chu Ngạn, trong mắt tràn đầy vẻ quỷ quyệt.
"Bản vương thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới mình lại c.h.ế.t trong tay thái giám. Trường An, ngươi là thái giám, có leo cao đến đâu cũng không có gốc rễ, dù quyền lực lớn thế nào cũng là một con ch.ó dưới hoàng quyền, hôm nay ngươi tới g.i.ế.c ta, làm sao biết ngày sau hoàng đế có qua cầu rút ván hay không?”
Hắn ta rất thông minh, ý đồ lôi kéo Chu Ngạn tha cho mình một mạng.
Nhưng thanh đao của Chu Ngạn không bỏ qua cho hắn ta.
Quảng Lăng vương lúc sắp c.h.ế.t vẫn đánh lén hắn được một chiêu, phóng ra một tiêu độc.
Hắn cửu tử nhất sinh, vất vả lắm mới trở về được kinh thành, mới biết được Tần Kiệm đã rời đi.
Phải rồi, lúc hắn rời đi, Kiệm Kiệm vẫn còn đang tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tron-kiep-cung-nguoi/ngoai-truyen-1-8.html.]
Bởi vì nàng nhất quyết muốn viên phòng với hắn.
Chu Ngạn cười khổ.
Kiệm Kiệm đến bây giờ vẫn còn là một hài tử.
Làm sao nàng có thể hiểu được nỗi đau khổ khi hắn từ một nam nhân hoàn hảo không chút khuyết điểm trở thành một tên phế nhân.
Nỗi đau thể xác, nỗi đau tinh thần và nỗi đau khi không thể đối mặt với người mình yêu.
Kiệm Kiệm sẽ không ghét bỏ hắn.
Nhưng hắn tự ghét bỏ bản thân.
Một người xinh đẹp, trong sáng như Tần Kiệm sao có thể trao thân cho một hoạn quan không trọn vẹn bẩn thỉu như hắn.
Hắn chỉ là chưa chuẩn bị kỹ mà thôi.
Hắn dự định sẽ thành thật với Kiệm Kiệm vào ngày đại hôn, nhưng nàng đột nhiên đề nghị viên phòng khiến hắn không kịp trở tay.
Chu Ngạn không đi tìm nàng.
Hắn ở phủ trị thương, sau khi bình phục, đã là Tổng đốc Tây xưởng đại nhân.
Trước khi đi tìm Tần Kiệm, hoàng đế Tiêu Cẩn Du có lòng tốt nhắc nhở hắn một câu.
"Hoàng hậu nói, sở dĩ Tần Kiệm rời đi, là bởi vì ngươi có nữ nhân khác, lại nói Tiểu Tần Kiệm này cũng thật quá bá đạo, quả thực nên từ từ giáo huấn nàng ấy một chút."
Chu Ngạn cau mày, xin được gặp hoàng hậu.
Sau đó hắn nổi giận đùng đùng, nổi lên sát ý.
Ngày hôm đó, hắn cầm kiếm, kéo Hà Sở Sở ra khỏi gian phòng, cười lạnh nói: “Ta niệm tình ngươi là nữ tử sa cơ, lại có quan hệ tốt với Kiệm Kiệm, năm đó phụ thân ngươi ăn hối lộ gây họa tới Chu gia, ta nghĩ ngươi cũng là trẻ người non dạ, bị người nhà làm liên luỵ, đúng là ta sai rồi, Hà gia các ngươi không có người nào tốt, tất cả đều đáng chết.”
Sở Sở sợ hãi quỳ sụp dưới chân hắn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, sắc mặt trắng bệch: “Đại nhân, đừng g.i.ế.c ta, là ta sai rồi, ta nhất thời hồ đồ, muốn thay thế Tần Kiệm hầu hạ bên cạnh đại nhân, ta sai rồi, ta không dám nữa.”
Nàng ta nói, không có chút nào tôn nghiêm ôm lấy chân hắn: “Đừng g.i.ế.c ta, ta có thể giải thích với Kiệm Kiệm, chuyện gì ta cũng có thể làm...”
Chu Ngạn chán ghét đến cực điểm, đá một cước làm nàng ta bay ra ngoài
Trên đường đi đón Tần Kiệm, hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Có đau khổ, có phiền muộn.
Chẳng lẽ Tần Kiệm không biết hắn là người như thế nào sao?
Nàng sẵn lòng tin tưởng một người ngoài, cũng không chịu tin tưởng hắn?
Hắn vừa tức giận vừa tự an ủi: “Là ta không tốt, không mang lại cho Kiệm Kiệm đủ cảm giác an toàn, khiến nàng phải thương tâm.”