TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 252
Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:47:14
Lượt xem: 40
Lời vừa nói ra, tất cả đều kinh ngạc. Đám người nghẹn họng trân trối mà nhìn Thái tử đem kiếm đặt trên cổ Tào thứ sử, cũng không dám tin vào hai mắt của mình.
Giọng nói của Uất Trì Việt vừa vang lên, liền có hai tên thị vệ hông đeo bội đao tiến tới, giữ chặt người Tào thứ sử.
Thái tử thu hồi trường kiếm, "keng" một tiếng tra kiếm vào vỏ.
Đến lúc này, rốt cục Tào Bân cũng đã hiểu rõ, hắn bị lừa rồi. Trong lòng không khỏi thầm bực bản thân đắc ý vênh váo, lơ là để xảy ra sơ suất.
Trong lòng hắn thay đổi thật nhanh, nghĩ rằng người trước mắt ước chừng là thuộc quan hoặc cận vệ thân cận nhất bên cạnh Thái tử, liền tỏ vẻ áy náy nói:
Để túc hạ vào nhầm phủ của mỗ, là do mỗ sơ xuất. Để hạ nhân gian xảo che giấu, là lỗi do mỗ trị gia không nghiêm. Dung mỗ ở đây xin được tạ lỗi với túc hạ.
Lại cong lưng hướng về "Thái tử" đang ngồi ở trong bàn tiệc:
Điện hạ muốn trị tội bộc, bộc không dám có nửa lời oán trách. Chỉ là khẩn cầu điện hạ nói cho thần biết, thần đã phạm phải tội gì?
"Thái tử" không đáp lời, nam tử áo đen kia cười lạnh:
- Phạm phải tội gì ngươi còn không biết, còn dám hỏi cô sao?
Tào Bân nghe xong chữ "cô" thì lập tức hiểu ra, mồ hôi lạnh trên lưng tuôn ra ròng ròng, vội vàng quỳ xuống dập đầu:
Là thần có mắt không thấy Thái Sơn, đụng chạm tới Thái tử điện hạ, tội đánh c.h.ế.t vạn lần!
Uất Trì Việt lạnh lùng liếc hắn một cái:
Tội của ngươi đúng là đáng c.h.ế.t vạn lần, nhưng không phải là vì đụng chạm tới cô.
Hắn dừng một chút, cất giọng nói:
Tào Bân, ngươi thân là thứ sử, lại sát hại bách tính, cướp mua lương dân, cấu kết với phú hào làm hộ khẩu biến mất, chiếm đoạt ruộng đất, khiến vô số bá tánh lưu lạc khắp nơi, sâu mọt hại nước, làm hại một phương, quốc gia khó chứa!
Lời nói của Thái tử từng chữ đều dõng dạc vang dội, khí phách hùng hồn, nên lúc nói đến đoạn "cướp mua lương dân", chúng thần đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, xung quanh một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Tào Bân thân là nanh vuốt của Tiết Hạc Niên, làm việc thiên tư trái pháp luật nhiều năm như vậy, cũng miễn cưỡng coi là một nhân vật vừa có dũng vừa có mưu. Sau một khắc hoảng hốt kinh ngạc, hắn rất nhanh đã trấn định lại, cấp tốc đem tình cảnh của bản thân trước mắt tính toán lại một lần.
Cái gọi là "sát hại bách tính" hơn phân nửa là vì chuyện của con tiện tỳ Ngưu gia kia, cái này thì hắn đã nghĩ xong từ lâu rồi. Nếu như mọi chuyện vỡ lở, sẽ đổ hết tội lên đầu thiếp thất, tội của hắn nhiều nhất cũng chỉ tính là trị gia không nghiêm thôi.
Còn tội "cướp mua lương dân", bây giờ đã tới tận tai Thái tử nên sẽ khó giải quyết hơn chút. Nhưng động thủ là người môi giới, hắn có thể thoái thác rằng chính mình cũng không rõ tình hình. Hoàng gia còn cần mặt mũi, chuyện cướp đoạt "nam sủng" để hiến dâng cho Thái tử, hắn muốn giấu còn không xong, làm sao có thể trắng trợn vạch trần được?
Chỉ có "biến mất hộ khẩu" với "chiếm đoạt ruộng đất", mỗi tội đều có thể lấy mạng của hắn. Nhưng hắn đã đem chứng cứ giấu tận tới cái nơi kia rồi, Thái tử trà trộn vào cùng lắm mới được hai ba ngày, làm sao có thể tìm được chứng cứ?
Hơn phân nửa chỉ tìm được mấy tên lưu dân tới làm chứng, lời nói cũng không có căn cứ. Đến kinh thành, hình bộ cùng bên trong đại lý tự đã có người của Tiết Hạc Niên. Đến lúc đó không những không quật ngã được hắn, mà trái lại có khi còn mang danh vu oan giá họa cũng không chừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-252.html.]
Nghĩ đến Tiết Hạc Niên, trong lòng của hắn liền bình tĩnh lại. Thầm nghĩ Thái tử vẫn còn trẻ tuổi như thế, vậy mà cho là mình có thể vặn ngã được Tiết Hạc Niên, đúng là chẳng khác gì tự bê đá đập vào chân mình.
Hắn dò xét Thái tử, không chút sợ hãi nói:
Bộc một lòng vì nước, có đất trời hiểu rõ, có nhật nguyệt chứng giám, xin điện hạ đừng tin mấy lời nói nhảm nhí kia. Nếu người có hiểu lầm gì với thần, điện hạ có thể mệnh cho thần vào kinh thành để quan lại thẩm vấn, thần đương nhiên sẽ phụng mệnh. Lúc này thần chỉ mong có thể nhanh chóng làm sáng tỏ hiểu lầm, để tránh ảnh hưởng tới danh dự của điện hạ, cũng đỡ khiến trái tim thần tử rét lạnh.
Dứt lời nhìn lướt qua mọi người tiếng nữa tiệc.
Uất Trì Việt cười lạnh lùng. Đúng lúc này, một người tay nâng hộp gỗ đựng văn kiện bước nhanh đi vào. Tào Bân nhận ra người kia là một trong những thiếu niên hôm đó vào phủ cùng Thái tử, trong lòng giật nảy một cái. Đợi tới khi hắn thấy rõ vật trong tay người tới, tựa như trời đang nắng to mà giáng xuống một tia sét, khiến bên tai hắn vang lên từng trận ầm ầm.
Giả bát hướng Thái tử thi lễ một cái:
Khởi bẩm điện hạ, đồ đã được mang tới. Uất Trì Việt gật gật đầu, nói với Tào Bân:
Tào thứ sử có nhận ra vật này không?
Tào Bân nhịn không được mà đưa tay áo lên lau mồ hôi lạnh chảy đầy trên mặt, cố gắng ổn định tinh thần. Đúng rồi, ngày ấy hắn nhất thời sơ ý, gọi bọn họ vào thư phòng, nhất định là khi đó bọn họ đã nảy sinh nghi ngờ. Nhưng chỉ bằng bộ kinh thư này, bọn hắn có thể nhìn ra được gì? Bọn hắn tuyệt đối không nhìn ra đâu...
Nhất định là Thái tử đang lừa hắn thôi, lúc này ngàn vạn không thể bởi vì chột dạ mà tự làm bản thân rối loạn được.
Hắn quyết định chủ ý, cố tự trấn định nói:
Hồi bẩm điện hạ, đây chỉ là mấy quyển kinh Phật trong thư trai của thần thôi. Không biết có gì không ổn, xin điện hạ chỉ giáo?
Uất Trì Việt mở một quyển kinh thư ra nhìn lướt qua, chỉ thấy bên cạnh kinh văn Thiên Trúc có mấy chữ Đại Yến được viết bằng bút xanh. Nhìn qua thì có vẻ là chú thích bình thường, nhưng ngữ pháp lại không hề ăn nhập.
Hắn nói với Tào Bân:
Ta không biết Tào thứ sử cũng có nghiên cứu văn tự Thiên Trúc đấy.
Tào Bân nói:
Thần không làm tròn bổn phận, nhưng cũng chưa từng lơ là chính sự.
Uất Trì Việt nghe thấy hắn tận đến lúc này rồi mà vẫn cố nói mấy lời giảo biện, trong lòng mỉm cười một cái. Hắn nhìn về phía Thẩm Nghi Thu, khẽ gật đầu:
- Lâm đãi chiếu, làm phiền rồi.
Thẩm Nghi Thu đứng dậy rời khỏi bàn tiệc, tiến về phía trước, hướng Thái tử thi lễ, rút ra một vật từ trong tay áo, đưa lên cho Uất Trì Việt, sau đó trầm giọng nói:
Khởi bẩm điện hạ, đây là văn tự bộc sao chép lại ở lăng tháp được xây dựng từ rất nhiều năm trước, nằm ở chùa Phổ Giác phía thành Nam.