Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 312

Cập nhật lúc: 2024-12-20 14:46:13
Lượt xem: 47

Thẩm Nghi Thu không muốn để Hoàng hậu lo lắng cho mình, nên cố gắng giả vờ điềm nhiên như không có việc gì. Chỉ một lòng kể cho bà nghe những gì mắt thấy tai nghe trên đường đi.

Đúng lúc này có thái giám đến bẩm:

Y quan Đào phụng ngự của dược cục xin cầu kiến. Hoàng hậu ngạc nhiên nói:

Ta đâu có truyền Đào phụng ngự, sao hắn lại tới đây? Vị thái giám kia đáp:

Hồi bẩm nương nương, là Thái tử điện hạ hiếu thuận, sai người tới dược cục truyền Đào phụng ngự đến bắt mạch bình an cho nương nương cùng Thái tử phi nương nương.

Hoàng hậu liếc Thẩm Nghi Thu một chút, cười nói:

- Mời hắn vào đây.

Hắn đây không phải là hiếu thuận với mẫu hậu, rõ ràng là yêu thương lo lắng cho thê tử. Cũng không uổng công bà nói giúp cho hắn một sọt lời hay.

Trương hoàng hậu vỗ nhẹ lên mu bàn tay con dâu:

- Ta nói trong lòng Tam lang có con, không sai chứ?

Thẩm Nghi Thu miễn cưỡng cong khóe miệng lên một cái. Nếu trong lòng của hắn không có nàng, giống như kiếp trước, nàng sẽ cảm thấy tốt hơn.

Đao phụng ngự đi vào trong điện, hướng hai người hành lễ, sau đó giương mắt xem xét sắc mặt của Thẩm Nghi Thu, không khỏi nhíu chặt lông mày:

Thời gian gần đây, hình như là nương nương không chăm sóc tốt cho thân thể phải không?

Thẩm Nghi Thu không phải là người trốn tránh việc chữa bệnh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng xen lẫn chút khiển trách kia

của lão y quan, nàng không khỏi chột dạ rũ mắt xuống.

Đao phụng ngự đã nghe qua những chuyện xảy ra ở Linh Châu, cũng không tiện nói gì thêm nữa, liền lập tức bắt mạch cho nàng.

Thật lâu sau, hắn mới thu tay lại, sau đó nhìn thoáng qua Trương hoàng hậu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Thẩm Nghi Thu hiểu rõ, cười khổ một cái nói:

Là mạch tượng không tốt sao? Đào phụng ngự khẽ thở dài:

Thân thể nương nương bây giờ còn yếu hơn lúc trước khi rời kinh.

Hắn ngừng một chút lại nói:

Trước khi nương nương rời khỏi kinh thành, lão phu đã từng bắt mạch cho người. Khi đó phỏng đoán nương nương điều trị khoảng nửa năm nữa là có thể mang thai hài tử. Nhưng bây giờ xem ra, lại phải điều trị thêm nửa năm nữa.

Kết quả này nằm trong dự liệu của Thẩm Nghi Thu, thân thể của mình như thế nào, chính nàng cũng tự biết.

Lúc trước uống thuốc mấy tháng, nguyệt tín của nàng đã chuẩn hơn, trước hay sau khi bị cũng không còn đau bụng. Nhưng trong khoảng thời gian Linh Châu bị vây khốn, nàng ăn không biết ngon, đêm khuya cũng không thể yên giấc, làm gì còn tâm tư để uống thuốc nữa? Đã ngừng hơn một tháng, nguyên khí lại bị thương, lúc này đã trở lại tình huống trước khi dùng thuốc rồi.

Trương hoàng hậu nghe vậy cũng nhíu mi lại. Nửa năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, dòng dõi hoàng tự cũng không phải là không đợi được nửa năm này.

Nhưng mà Hà Uyển Huệ lại muốn vào cung vào thời khắc mấu chốt này. Nếu để cho nàng ta sinh hạ hoàng tự trước, vậy tình cảm của Thái tử và nàng rồi sẽ ra sao...

Thẩm Nghi Thu lại nghĩ rất thoáng, ngược lại là nàng còn phải đi trấn an Trương hoàng hậu, cười nói:

- Chỉ là chờ thêm nửa năm nữa thôi, không sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-312.html.]

Nàng lên dây cót tinh thần, cố gắng nói chuyện cùng Trương hoàng hậu một hồi, lúc này mới đứng dậy cáo từ.

Trương hoàng hậu tiễn nàng ra đến ngoài điện, lo lắng nói:

Lúc này Hà cửu nương cũng đang ở Phi Sương điện, nếu con không muốn đi...

Thẩm Nghi Thu cười nói:

- Không sao...

Lúc rời kinh, nàng đã giấu kín không cho mọi người biết. Nhưng sau trận chiến xảy ra ở Linh Châu, toàn Trường An đều đã biết nàng đi theo Thái tử tới Tây Bắc. Bây giờ đã hồi kinh, về tình về lý đều nên tới Phi Sương điện một chuyến, đỡ để cho người khác bới móc được lỗi sai.

Huống chi chuyện gì đến cũng phải đến, chẳng lẽ nàng có thể trốn tránh cả đời không gặp bà? Hơn nữa tại sao nàng phải trốn?

Thẩm Nghi Thu ra khỏi Cam Lộ điện, leo lên liễn xa, lập tức tới Phi Sương điện.

Hiền phi đương nhiên sẽ không ra tận cửa điện để nghênh đón giống như Trương hoàng hậu.

Nàng xuống liễn ở trước điện, rồi mệnh cho cung nhân đi bẩm báo, sau đó mới đi vào tẩm điện của Quách hiền phi.

Còn chưa đi tới gần, đã nghe thấy tiếng đàn tỳ bà cùng tiếng nói chuyện cười đùa truyền ra từ sau lớp màn che trùng điệp. Mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của hai nữ tử, một người là Quách hiền phi, người kia đương nhiên là Hà Uyển Huệ.

Thẩm Nghi Thu mấp máy môi, không nhanh không chậm mà tiến về phía trước.

Tiếng tỳ bà dừng lại im bặt, Hà Uyển Huệ buông tỳ bà xuống, đứng dậy hành lễ với Thẩm Nghi Thu:

- Dân nữ bái kiến Thái tử phi nương nương.

Thẩm Nghi Thu hơi gật đầu, cũng không trả lễ, chỉ hướng Quách hiền phi hành lễ nói:

- Con dâu đã lâu không tới, xin mẫu phi thứ lỗi.

Trên mặt Hà Uyển Huệ hiện lên một tia ngượng ngùng.

Quách hiền phi nhướng mày, sau đó lập tức buông ra, trên môi nở nụ cười châm chọc:

Nghe nói Thái tử phi đi Tây Bắc, đúng là làm cho ta sợ hãi không thôi. Ta nói chắc là không phải đâu, Thái tử phi không phải vẫn ở Cam Lộ điện chăm sóc bệnh tình cho Hoàng hậu nương nương sao? Tại sao lại chạy tới Linh Châu chứ...

Lúc Thẩm Nghi Thu đến cũng đoán trước là bà sẽ làm ầm chuyện này lên, liền giả bộ kinh ngạc:

Sao cơ, Hoàng hậu nương nương có nói thần thiếp không ở trong Cam Lộ điện sao?

Quách hiền phi nghẹn họng. Lời nói dối trắng trợn thế này chính là từ miệng Trương hoàng hậu nói ra, người toàn thành Trường An đều biết rõ. Chỉ cần một ngày Hoàng hậu còn chưa nói ra chuyện nàng không ở trong Cam Lộ điện, thì bà cũng không có tư cách đem nó nói ra trên bàn, nếu không thì chính là đánh vào mặt Trương hoàng hậu.

Hà Uyển Huệ đã sớm biết Thái tử phi không phải là người tốt, lúc này thấy nàng mới nói nhẹ một câu đã chặn được miệng của dì, trong lòng không khỏi run lên.

Lúc trước vì quá vui vẻ khi nhận được ý chỉ tứ hôn, nên nàng đã quên mất Đông cung còn có một chướng ngại vật này.

Nàng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói:

Dân nữ nghe nói nương nương một mình dẹp yên phản loạn ở Linh Châu, lại xung phong đi đầu, tự mình dẫn đầu các tướng sĩ đi kháng địch, khiến dân nữ hổ thẹn không bằng.

Quách hiền phi đã sớm nghe nói về sự tích của con dâu khi ở Tây Bắc, vô cùng bất mãn đối với việc nàng lộ mặt ra trước cả đám nam nhân. Bây giờ lại nghe cháu gái nói như vậy, lại càng tỏ ra không bằng lòng:

Cửu nương không cần tự coi nhẹ mình. Nữ nhân mà không thua đấng mày râu như nương nương hiếm có khó tìm lắm. Những tử tử bình thường như ta với ngươi chỉ cần ở yên trong nhà, đoan chính hiền thục. Không để phu quân vì mình mà ảnh hưởng tới an nguy, phải dấn thân mạo hiểm là đã đủ lắm rồi.

Loading...