Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 516
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:19:05
Lượt xem: 12
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xa hoa bằng da thật, tay dài chân dài, hai tay vắt lên tay vịn, anh đeo kính râm, như thể không nghe thấy, không để ý đến cô.
Lúc này, một mỹ nữ đang ngồi cách Lục Bắc Kiêu một cái lối đi nhỏ hẹp thấy cảnh tượng đó thì không khỏi che miệng cười trộm, người đàn ông lạnh lùng này cố ý không để ý đến người phụ nữ ngồi đối diện anh, bởi vì cô ta vừa nhìn thấy anh điều chỉnh ghế ngồi.
Diệp Kiều thấy có người đang cười nhạo mình, nhất là một phụ nữ thì nén giận.
Người phụ nữ lục lọi túi xách, không cẩn thận làm đồ trong túi rơi ra, vừa vặn rơi bên chân Lục Bắc Kiêu, cô ta cười một tiếng rồi nhìn về phía Lục Bắc Kiêu: “Thưa anh, làm phiền anh nhặt giúp tôi cái kẹp tóc có được không?”
Cô ta nhân cơ hội đến gần Lục Bắc Kiêu.
Diệp Kiều cũng đã khom người giành nhặt lên trước, sau đó ném về phía người phụ nữ kia: “Mỹ nữ, không cần cảm ơn!”. Cô mỉm cười nói.
Mỹ nữ cũng nén giận trong lòng, nhưng mà vẫn duy trì sự lễ phép nói với cô: “Cảm ơn!”
Lục Bắc Kiêu đeo kính râm, vẫn không nhúc nhích, không nói được một lời.
“Anh gì ơi, anh đang ngủ sao? Anh làm nghề gì?”. Diệp Kiều tiếp tục nói với Lục Bắc Kiêu, còn duỗi một chân ra đá anh.
Người phụ nữ ở phía chéo đối diện quả thật trợn tròn mắt, cái cô này da mặt cũng dày quá nhỉ, người đàn ông lạnh lùng đó không để ý đến cô ta, cô ta còn chủ động dụ dỗ người ta như vậy!
Lục Bắc Kiêu vẫn làm như không nghe thấy, không nhúc nhích.
Diệp Kiều âm thầm cắn răng, tháo dây an toàn ra, đi về phía phòng vệ sinh.
“Cô gái vừa rồi cũng mặt dày quá nhỉ!”. Người phụ nữ ở phía chéo đối diện không khỏi khẽ nói với bạn cô ta ở bên cạnh.
Lú này, Lục Bắc Kiêu đứng lên, cũng đi về phía phòng vệ sinh.
“Đã nói rồi mà, người đàn ông lạnh lùng đó còn thức, anh ta căn bản không muốn để ý đến cô ta!”. Người phụ nữ kia lại nói.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Kiều trở về, Lục Bắc Kiêu cũng trở về, sau khi về chỗ ngồi, anh vẫn tiếp tục không nhúc nhích, Diệp Kiều ngồi xuống chỗ mình, cũng không để ý đến anh.
“Kính thưa quý khách, phía trước gặp phải gió mạnh, xin mọi người hãy thắt dây an toàn!”. Thông báo vang lên, Diệp Kiều không thắt dây an toàn, vẫn không nhúc nhích.
Lúc này, nam tiếp viên hàng không cao ráo đẹp trai phụ trách khoang hạng nhất đang lần lượt kiểm tra dây an toàn của hành khách, thấy Diệp Kiều không thắt dây an toàn, anh ta chủ động bước tới, tưởng Diệp Kiều đang ngủ, anh ta khom người định thắt cho cô.
Lúc này Diệp Kiều vừa vặn mở mắt ra, thấy anh đẹp trai đang định thắt dây an toàn cho mình, cô nở nụ cười.
“Quý khách, phía trước gặp phải gió lớn, tôi thắt dây an toàn giúp cô”. Nam tiếp viên đẹp trai vô cùng lễ phép và chu đáo.
“Cảm ơn!”. Diệp Kiều trưng vẻ mặt mê đắm, lúc này, anh đẹp trai vừa mới kéo dây an toàn ra thì người đàn ông lạnh lùng ở đối diện đã giành trước: “Cảm ơn, để tôi”.
Hai người phụ nữ ở phía bên kia chấn động.
Chỉ thấy người đàn ông lạnh lùng đó hơi quỳ trước mặt Diệp Kiều, đang thắt dây an toàn cho Diệp Kiều!
Không phải vừa rồi không để ý đến cô gái đó sao? Tình huống gì đây?
Ông tổ ghen tuông này, không phải trước đó không để ý đến cô sao? Thấy anh đẹp trai giúp cô thắt dây an toàn là lập tức sáp tới ngay!
“Bà xã, đầu còn choáng không?”. Sau khi thắt dây an toàn cho cô xong, anh dịu dàng hỏi.
Người phụ nữ kia: “!!!”
Bà xã?
“Không choáng! Ông xã, em ngủ tiếp đây!”. Cô nói xong thì lại kéo bịt mắt lên.
Người đàn ông nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, sau đó lại về chỗ ngồi của mình, thắt dây an toàn, tiếp tục im lặng.
Người phụ nữ phía bên kia nhìn bạn mình, mặt đỏ lên!
Thật là lúng túng!
Tóm lại người ta vốn dĩ là một đôi vợ chồng! Vừa rồi có thể là đang giận dỗi!
Sau đó, hai vợ chồng nhà họ Lục phát “cơm chó” cả cuộc hành trình!
…
Lúc bọn họ đến quê nhà của Hoa Nhụy thì đã là giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Kiều phát hiện ra, trường tiểu học mà Chu Mạt dạy cũng ở gần đây!
Đây còn là trường tiểu học được tổ chức từ thiện của Diệp Kiều và bà Đỗ quyên góp xây dựng.
Năm đó sau khi Chu Mạt gả cho Đại Ngốc bằng cách đó, người nhà Đại Ngốc vô cùng có thành kiến với người con dâu này, khăng khăng khuyên Đại Ngốc ly hôn, các chiến hữu của Đại Ngốc cũng khuyên anh, cảm thấy uất ức thay anh! Đại Ngốc cũng vẫn có ý muốn ly hôn với Chu Mạt, chẳng qua Chu Mạt vẫn kéo dài mãi, người nhà của Đại Ngốc càng giận, cảm thấy cô đang làm Đại Ngốc lở dở!
Với điều kiện của Đại Ngốc, mấy cô gái trong thôn chờ được gả cho anh có thể xếp hàng lên tới thị trấn ấy chứ, bọn họ hà tất phải cười về một người con dâu khinh thường bọn họ!
Hơn một năm trước, Chu Mạt xảy ra xung đột với người nhà của Đại Ngốc, Đại Ngốc lựa chọn đứng về phía người nhà, Chu Mạt bị tổn thương, cố ý tới đây dạy, chưa từng trở về lấy một lần!
Diệp Kiều la hét đòi đến trường thăm hỏi Chu Mạt, bị Lục Bắc Kiêu ngăn lại, việc của chính cô còn chưa giải quyết xong, vội vàng quan tâm đến người khác như vậy làm gì!
Bọn họ mang đến từ thị trấn không ít nhu yếu phẩm hằng ngày cho me*, nhưng mà me ở đây vào mấy ngày lễ tết đều có Diệp Thành sắp sếp người đưa đồ tới, cái gì cũng không thiếu, nhà cũng đã là nhà ngói từ lâu, trong nhà cái gì cũng mới.
(*) Ở đây người ta dùng từ địa phương để gọi “mẹ”.
Me vẫn như cũ, mặc đồ vải đen, đầu đội mũ dân tộc, đeo trang sức bằng bạc trên tay, bạc sáng như tuyết, chứng tỏ cơ thể bà vẫn khỏe.
Bà ít biết nói tiếng phổ thông, nhưng nghe hiểu, chẳng qua là Diệp Kiều bọn họ nghe không hiểu lời bà nói. Sau khi cầm lấy cổ tay Diệp Kiều bắt mạch cho cô, me đi lấy nước thuốc cho cô uống, sau đó giơ ba ngón tay.
“Ý của me là, uống ba lần là khỏi sao?”. Cô cười hỏi.
Me gật đầu, nói gì đó trong miệng, Diệp Kiều thông minh, đoán ra me đang hỏi vì sao cô trúng độc, cô kể lại đầu đuôi câu chuyện của Mặc Thiển cho bà nghe.
Me lẩm bẩm gì đó trong miệng, Diệp Kiều đoán không ra, nhưng đều ghi âm lại, quay về hỏi Hoa Nhụy.
…
Trường tiểu học Hy Vọng nằm trong thung lũng lớn, mới xây xong hai năm trước, mỗi khối chỉ có một lớp, tổng cộng có sáu lớp, tổng cộng cũng chỉ có sáu giáo viên! Những người giáo viên này đều là giáo viên tình nguyện đến từ các thành phố lớn, không có tiền lương, chỉ có trợ cấp của tổ chức công ích.
Nơi đây điều kiện gian khổ, gần như biệt lập với thế giới, nếu không có nghị lực lớn mạnh và trái tim nhiệt huyết thì rất khó ở lại đây hơn một năm, thậm chí là nửa năm.
Dãy cuối cùng của trường là ký túc xá của giáo viên, tổng cộng có hai phòng, một phòng cho giáo viên nam và một phòng cho giáo viên nữ. Bây giờ là chiều chủ nhật, trong trường yên tĩnh, trong phòng giáo viên nữ tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, cô giáo Chu Mạt đang gội đầu, cô ấy miễn cưỡng nặn ra chút dầu gội còn sót lại, bôi lên đầu.
Lần sau phải dùng kiềm để gội đầu rồi!
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy nhếch môi lên khi đang gội đầu: “Thành Dương, về rồi à? Có thu hoạch gì không?”
Không ai lên tiếng trả lời cô, tiếng bước chân lại gần, một mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc bay tới, lúc này Chu Mạt mới hơi cảnh giác, vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một lão già có vẻ mặt dâm tà đi tới, cô sợ đến mức trái tim quặn thắt, người này cô biết, là quỷ háo sắc nổi tiếng trong thôn gần đây!
“Cứu mạng với!”. Cô vô thức hét lớn lên một tiếng, lão quỷ háo sắc không hề sợ mà đi tới, Chu Mạt bưng chậu rửa mặt trên ghế đẩu hất tung về phía gã, lúc này gã mới thu lại nụ cười, bị sự phẫn nộ thay thế, gã chửi mát, sau đó vọt về phía cô, Chu Mạt ném cái ghế về phía gã, nhưng cô chẳng qua chỉ là một cô ái yếu đuối tay trói gà không chặt, ghế không đụng trúng gã.
Lão quỷ háo sắc đuổi theo cô, ký túc xá nhỏ hẹp căn bản không có chỗ trốn, chỉ chốc lát sau, Chu Mạt đã bị bắt!
Cô sợ đến mức vô thức hô to: “Cứu mạng với!”
Năm giáo viên khác đã lên núi nhặt những món ăn dân dã rồi!
“Cô Chu, tôi đã theo dõi cô từ rất lâu rồi!”. Lão sắc quỷ ôm cô, nói xong rồi định hôn cô, Chu Mạt vừa sợ vừa ghê tởm, điên cuồng hét lên, nhìn khoảng không ở cửa, cô có cảm giác tuyệt vọng: “Anh Đại Ngốc, cứu em…!”
Nào có anh?
Anh đang ở thành phố J xa xôi rồi!
Khóe mắt cô liếc thấy cây kéo trên bàn, cô cầm lên, vẻ mặt tàn nhẫn đ.â.m vào mặt lão sắc quỷ, lão sắc quỷ sợ đến mức vội vã buông cô ra: “Đáng chết! Đáng chết!”
Cô điên cuồng rống lên, khiến lão sắc quỷ sợ đến mức liên tục lùi về sau, nhưng gã vẫn chưa hết hy vọng, nghĩ cô là cô gái yếu đuối, không phải đối thủ của một lão già hoang dã như gã, Chu Mạt cầm kéo kề lên cổ mình với mái tóc vẫn còn ướt nhẹp: “Con mẹ nó ông có cút không?! Nếu ông không cút tôi sẽ c.h.ế.t cho ông xem! Tôi c.h.ế.t rồi, chắc chắn cảnh sát sẽ nghi ông iết! Ông sẽ bị b.ắ.n chết!”
Cô biết những lão già thôn quê này không hiểu pháp luật nên cố ý hù dọa ông ta!
Lão sắc quỷ e rằng lại chưa từ bỏ ý định, ngoài ký túc xá xuất hiện thêm hai bóng người, chỉ chốc lát sau, chỉ nghe lão sắc quỷ hét lên một tiếng, gã bị người ta đạp từ phía sau văng lên tường, ngã trên mặt đất!
Người đá gã chính là Diệp Kiều!
“Chị dâu?!”. Chu Mạt khôn thể tin nổi nhìn cô, lại nhìn ra cửa, chính là Lục Bắc Kiêu!
Diệp Kiều tàn nhẫn đá cho lão sắc quỷ kia mấy cú: “Tự cút ra ngoài!”. Cô lười biếng đụng gã một cái, ghét bỏ nói.
Lão sắc quỷ tè ra quần, cút ra ngoài, đến cửa, lại bị Lục Bắc Kiêu đá cho một cú bay ra ngoài mấy mét, phun ra một ngụm máu, nhưng mà anh biết, lão sắc quỷ này sẽ không chết, nhưng nhẹ nhất là phải nằm trên giường mấy tháng!
“Chị dâu! Sao hai người lại tới đây?”. Chu Mạt hỏi một tiếng, sau đó cũng không nhịn được nữa mà bật khóc, Diệp Kiều bước tới ôm cô ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy trấn an.
“Chúng tôi tới đây có việc, tiện đường tới thăm cô một chút! Đừng sợ, Chu Mạt!”. Diệp Kiều trấn an cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-516.html.]
Chu Mạt sợ hãi, toàn thân run rẩy, lần sau cũng không dám lạc đàn nữa.
Sau đó một lúc lâu cô ấy mới bình phục lại, Diệp Kiều dội sạch sẽ bọt xà phòng còn lại trên đầu cho cô ấy, giúp cô lấy lau tóc, hai người ngồi trong ký túc xá, Lục Bắc Kiêu vẫn tránh hiềm nghi, ở bên ngoài xử lý chuyện của lão sắc quỷ, gọi cảnh sát tới, đưa gã đi.
“Chu Mạt, anh Đại Ngốc có đến tìm cô không?”. Theo cô được biết, Đại Ngốc đang ở gần đây.
Chu Mạt đỏ hoe hai mắt, lắc đầu: “Không có. Anh ấy vẫn ổn chứ?”
“Cái tên Đại Ngốc này, tới đây rồi mà cũng không đến thăm cô một chút!”. Diệp Kiều nói.
“Anh ấy đang ở đây?”. Chu Mạt hơi kích động.
“Đúng vậy, đang ở gần biên giới, nghe nói là tới quét mìn, nơi này lúc trước phát hiện ra không ít mìn để lại từ thời chiến tranh, rất nguy hiểm, anh ấy được điều đến làm chuyện gia”. Diệp Kiều nghiêm túc nói, đôi mắt sắc sảo nhìn chằm chằm phản ứng của Chu Mạt.
Chỉ thấy Chu Mạt xụ mặt xuống, vẻ mặt cô đơn, tổn thương…
Biên giới, không phải ở gần ngay đây sao?
Nhưng anh ấy không đến thăm cô…
Uổng công cô vừa rồi lúc gặp phải nguy hiểm còn nghĩ đến anh ấy đầu tiên!
Chu Mạt cắn môi dưới: “Có lẽ anh ấy không biết tôi đang ở trường này!! Lúc trước tôi không nói với anh ấy! Chị dâu, năm trước tôi trở về thành phố J, tôi quyết định, trở về sẽ ly hôn với anh ấy, anh ấy cũng trưởng thành rồi, tôi không thể làm trễ nãi việc người nhà anh ấy tìm đối tượng cho anh ấy!”.
Giọng điệu có hơi ai oán!
Chu Mạt mãi mãi không quên được, Đại Ngốc từ trước đên nay đều nâng niu cô trong lòng bàn tay, thế mà ngày đó lại quở trách cô!
“Chu Mạt, tôi thật sự không ngờ, em sẽ là người như vậy! Em ghét bỏ bọn họ, khinh thường bọn họ, chính là ghét bỏ tôi, khinh thường tôi! Sau này tôi sẽ không ngốc nữa! Em đi đi cho tôi! Chúng ta lập tức ly hôn!”
Lời anh nói, từng câu từng chữ của anh, cô vẫn còn nhớ kỹ, rõ mồn một!
Anh lựa chọn tin tưởng vị hôn thê ở quê của anh, em gái anh, chứ không tin cô!
Chu Mạt cô lại cứ là một cô công chúa kiêu ngạo, không muốn ăn nói khép nép mà giải thích với anh, trong cơn tức giận, cô thật sự bỏ đi khỏi nhà bọn họ, không lâu sau thì tới đây dạy!
Thấy Chu Mạt như oán phụ nhỏ, Diệp Kiều thầm vui vẻ trong lòng.
Cô cũng không ngờ, một người trung thực, luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Chu Mạt như Đại Ngốc lại nói những lời tàn nhẫn đó với Chu Mạt, có lẽ khi đối diện với Chu Mạt, tận trong xương tủy của Đại Ngốc vẫn tự ti! Hơn nữa, người Chu Mạt yêu ban đầu không phải là anh, ít nhiều Đại Ngốc cũng cảm thấy uất ức trong lòng.
“Chu Mạt, nếu cô thật sự muốn ly hôn với anh Đại Ngốc thì sao phải kéo dài đến tận bây giờ? Cô đã làm trễ nãi anh Đại Ngốc của chúng tôi rồi, bây giờ cô đồng ý ly hôn mới là vô trách nhiệm với anh ấy đấy!”. Diệp Kiều nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói.
“Chị dâu, chị cũng bắt nạt tôi à!”. Chu Mạt đỏ mắt, ai oán nói.
Diệp Kiều cười cười, quan sát xung quanh, Chu Mạt có thể làm giáo viên trong một hoàn cảnh gian khổ như vậy, sao lại có thể là một người phụ nữ xem thường nông dân được, cô biết, là tại vị hôn thê cùng quê – do em gái Đại Ngốc giới thiệu lúc trước nhưng anh ấy không đi xem mắt – giở trò quấy rối.
Đại Ngốc hiểu lầm Chu Mạt rồi.
Chỉ chốc lát sau, mấy đồng nghiệp của Chu Mạt trở về, bọn họ mang về một ít món ăn dân dã từ trên núi, có gà núi, trứng chim, hạt dẻ rừng, cùng một ít trái cây, còn có một ít thịt khô do phụ huynh học sinh tặng nữa.
“Chị dâu, tối nay chị và thiếu tá Lục tới tham gia lửa trại với chúng tôi nhé!!”
“Được!!”. Diệp Kiều vui vẻ đồng ý, mấy giáo viên trẻ tuổi này rất biết mua vui trong cái khổ, còn có lửa trại nữa cơ!
Hai vợ chồng ra khỏi trường học, đi thẳng ra biên giới.
…
“Đó không phải là một thành viên khác của Huyết Lang, Lục Bắc Kiêu sao? Anh ta tới đây làm gì?”. Bên ngoài đường biên giới, người của tổ chức K2 bí mật ở trong núi sâu cầm kính viễn vọng quan sát.
Toàn bộ biên giới đều có lực lượng biên phòng canh gác.
“Tôi cho người đi điều tra một chút!”
“Nhanh lên! Kịp thời báo cáo với sếp!”
Đại Ngốc không ngờ là Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều sẽ đến, nhìn thấy bọn họ, anh ta cười ngây ngô.
“Anh Đại Ngốc, lẽ nào anh không biết Chu Mạt đang ở trường tiểu học gần đây sao?!”. Diệp Kiều vừa mở miệng đã hỏi.
Lục Bắc Kiêu không thích nghe những câu chuyện có tình yêu hay không có tình yêu này, cũng không thích dính vào, anh đi sang bên cạnh xem các lính đặc công do Đại Ngốc chỉ huy gỡ b.o.m mìn.
Vẻ mặt Đại Ngốc hơi cứng lại, thành thật nói: “Biết!”
“Thế anh còn không tới thăm cô ấy?! Anh biết không, buổi chiều cô ấy suýt nữa bị một lão sắc quỷ làm nhục đấy?!”
Đại Ngốc khiếp sợ nhìn Diệp Kiều, sắc mặt cũng sầm xuống.
“Tiểu Kiều, em lại gạt người, anh không tin em đâu!”. Đại Ngốc tỏ vẻ không tin, nhưng tim thì thắt lại.
Anh thường xuyên có suy nghĩ muốn đi tìm cô, lại không biết nhìn thấy cô thì sẽ nói gì, làm gì!
Diệp Kiều tức giận!
“Đại Ngốc thúi, cái gì mà “lại”? Nói làm như Diệp Kiều em thích lừa người ta lắm vậy!”. Cô nói xong lại đánh anh một cái!
“Lúc nào em cũng nhiều ý đồ xấu!”. Đại Ngốc phản bác, ngược lại nghiêm túc hỏi: “Tiểu Kiều, rốt cuộc có phải là thật…”
“Đương nhiên là thật! Chuyện này có thể lấy ra để đùa giỡn hay sao?!”. Diệp Kiều kể lại chuyện hồi chiều Chu Mạt bị ức hiếp.
Đại Ngốc lòng đau như cắt, ước gì có thể nhìn thấy Chu Mạt ngay lập tức, đã hơn một năm rồi anh chưa gặp vợ…
Tuy hai người vẫn làm vợ chồng giả có tiếng mà không có miếng, nhưng ở trong lòng Đại Ngốc, bắt đầu từ ngày đi đăng ký kết hôn với Chu Mạt, cô chính là vợ anh rồi!
Anh thấy, Chu Mạt vì mặt mũi mà kéo dài không chịu ly hôn với anh, cho dù vậy, trong lòng anh cũng rất vui!
“Đội trưởng Trần! Chỗ này phát hiện ra một gã to con này này!”. Công binh rà phá b.o.m mìn mặc bộ đồ ngừa cháy nổ đẩy mặt nạ bảo hộ lên và lớn tiếng nói với Đại Ngốc.
Bùn đất xung quanh địa lôi đã được đào lên, để lộ nắp vặn, đây là một quả địa lôi giẫm vào là sẽ nổ, thời chiến tranh dùng để đối phó với bộ binh. Những quả địa lôi này mặc dù mất đi hiệu lực vì thời gian quá lâu, thành b.o.m xịt, nhưng cũng không thiếu quả không mất đi hiệu lực, lỡ như bị người miền núi dẫm vào thì hậu quả sẽ không thể lường được.
Diệp Kiều thấy Đại Ngốc kéo mặt nạ bảo hộ xuống, đến hiện trường, Lục Bắc Kiêu mặc đồ thường cũng đã đi tới, cùng cô lùi về một khoảng cách an toàn.
Các công binh mặc trang phục phòng ngừa cháy nổ nặng đến 5kg, bộ đồ này tuy có tác dụng bảo vệ nhất định, nhưng khi gặp phải một vụ nổ lớn thật sự thì cũng chỉ có thể giữ được cái xác nguyên vẹn thôi.
Kiếp trước cũng chính trong nhiệm vụ này, Đại Ngốc gặp phải bẫy mìn.
Cái gọi là bẫy mìn, nói trắng ra là một loại cạm bẫy!
Ví dụ như, một tảng đá, một mầm cây, thậm chí là một cái túi nilon, một chai nước suối bình thường cũng có thể ngụy trang thành lựu đạn, lấy tảng đá ra hoặc là chạm phải mầm cây, đạp trúng túi nilon, nhặt chai nước suối lên, đều có thể làm nổ l.ự.u đ.ạ.n chôn dưới lòng đất, thần không biết quỷ không hay.
Cũng có thể là “bom mẹ”. Ví dụ như quả l.ự.u đ.ạ.n mà Đại Ngốc đang phá này đi, rất có thể quả ở trên đã được tháo dỡ và không phát nổ, sau khi đào lên, thiết bị giải phóng áp suất được kích hoạt, làm nổ quả” b.o.m mẹ” chôn sâu ở bên dưới.
Lúc Lục Tiểu Cổn rời đi chỉ nói với cô là Đại Ngốc bị thương vào năm nay, gặp bẫy mìn lúc tháo dỡ b.o.m đạn.
Cô có biết cụ thể là bị thương ở nhiệm vụ nào đâu, nếu không nhờ người cô sắp xếp nằm vùng trong K2 báo cáo cho thì căn bản cô không thể nào biết được!
Mấy người Lục Bắc Kiêu lại càng không biết, nếu không phải đến giúp cô tìm mẹ của Hoa Nhụy, anh cũng không thể tìm đến Đại Ngốc, kiếp trước căn bản không có chuyện này.
DTV
Một quả b.o.m xịt lớn được đào lên, mặt trời cũng gần như xuống núi rồi, đã hơn tám giờ tối, thời gian mặt trời lặn bên này muộn hơn thành phố ba giờ. Công binh tháo gỡ b.o.m mìn rút lui, bọn họ cởi trang phục bảo hộ ra, mồ hôi trên người như thể mới dầm mưa xong.
“Làm lính thật không dễ dàng!”. Diệp Kiều đưa tay ôm hông Lục Bắc Kiêu, không khỏi cảm thán một câu.
Cô gọi Đại Ngốc đến trường Chu Mạt ăn tối, Đại Ngốc từ chối không chịu đi, dĩ nhiên là bị Lục Bắc Kiêu gọi đi!
“Đại Ngốc đúng là già mồm, Chu Mạt cũng già mồm! Vẫn là nhóc con của anh tốt nhất, yêu là nói thẳng ra, không quanh co lòng vòng, không phải đoán tới đoán lui!”. Hai người họ đi về phía trước, Lục Bắc Kiêu nắm tay Diệp Kiều đi trong núi rừng.
Lời này khiến Diệp Kiều quả thật xấu hổ, thầm nghĩ, kiếp trước chúng ta còn thê thảm hơn cả Đại Ngốc và Chu Mạt ấy chứ!
Cô sống lại, nếu đời này mà còn làm trời làm đất với anh, đoán tới đoán lui với anh, thì chẳng phải uổng công sống lại à?!
Cô không uống vong tình thủy*, chấp nhận dằn vặn lên núi đao xuống biển lửa, chỉ mong sống lại một đời, không phụ thời gian, không phụ anh!
(*) Vong tình thủy: nước quên tình. Uống vong tình thủy sẽ giúp mọi ký ức ở kiếp này biến mất sạch.
Lửa trại bùng lên trên thao trường, tiếng đàn guitar không ngừng vang lên.
Thức ăn đã dọn lên một cái bàn nhỏ, trên kệ gỗ bên cạnh đang nướng chim trĩ.
“Chu Mạt!”.
Chu Mạt bưng một đĩa thịt khô xào tỏi từ trong bếp đi ra, nghe thấy tiếng gọi, nhìn theo tiếng gọi, vừa nhìn, tay cô đã run lên một cái, suýt nữa làm đổ một đĩa đồ ăn ngon!
Mặc dù không thấy rõ ràng khuôn mặt, nhưng mà dù khoảng cách có xa thế nào đi nữa, cô cũng có thể nhận ra đó là ai.