Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 150

Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:52:05
Lượt xem: 163

Chuyện rượu thuốc, Diệp gia và Hoa Chiêu đã cùng nhau thương lượng qua, lời đồn đãi đã rộ lên, lại có những trường hợp thực tế ở đây, đặc biệt là Diệp Thâm về sau còn muốn công tác, cho nên dấu diếm không nổi.

Đương nhiên cứng rắn nói không có cũng có thể, bất quá như vậy không thể đem đến lợi ích lớn nhất rồi.

Cái rượi thuốc thần kỳ này , có thể mang đến giang sơn, người Diệp gia tự nhiên cũng nhìn thấy.

Bọn họ ngay từ đầu không có ý định chủ động vận dụng cái "Lợi khí" này, đến người một nhà mình dùng còn không nhất định sẽ đủ đâu, thứ hai đây không phải là chính đạo.

Nhưng hiện tại bị người ép lên Lương Sơn rồi, bọn họ liền thuận thế mà làm cho tốt.

Sau khi Hoa Chiêu bảo đảm chỉ cần không phải cung cấp không hạn chế, mỗi tháng chỉ có 20 bình, hàng tồn kho của cô có thể tồn tại hơn mười hai mươi năm, nhà họ Diệp liền buông tay rồi.

Bán là không thể nào đấy, "Nói chuyện tiền bạc liền tổn thương tình cảm rồi", chỉ có thể tặng.

Hoa Chiêu rất vui vẻ, Diệp gia địa vị vững chắc, cô tự nhiên cũng có rất nhiều chỗ tốt, không cầu khi dễ người khác, nhưng cầu không bị khi phụ sỉ nhục.

"Cái kia… điều kiện là gì, làm sao mới được tặng?" Hạ Kiến Ninh chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm.

"Cái này anh hãy nói chuyện với anh trai tôi, tôi hiện tại cần tĩnh dưỡng, mặc kệ chuyện trong nhà." Diệp Thâm nói ra.

Hạ Kiến Ninh ngược lại là thống khoái, đứng dậy cáo từ: "Vậy anh hãy tĩnh dưỡng cho tốt a." Hắn tại hai chữ "Tĩnh dưỡng" nhẹ nhàng tăng thêm ngữ khí, nói xong quay người đi nha.

Thấy vậy Hoa Chiêu có chút ngoài ý muốn: "Hắn cứ như vậy dứt khoát mà buông tha? Không giống hắn ah."

"Em thì biết cái gì." Diệp Thâm xoa đôi tay mũm mĩm của cô, không thích ngữ khí hiểu rõ Hạ Kiến Ninh của cô: "Người này tư quỷ dị, hành vi bất định, bất quá hắn chắc chắn sẽ không buông tha được, hiện tại dứt khoát, sau lưng không biết sẽ làm gì."

"Nha." Hoa Chiêu gật gật đầu.

Kết quả thật sự bị Diệp Thâm nói trúng rồi.

Ngày hôm sau, lãnh đạo của anh liền tới thăm rồi, thấy Diệp Thâm khôi phục rất tốt, lại để cho anh nhanh quay trở lại công tác, trùm thổ phỉ còn chưa bắt được đâu, mà anh cùng đối phương rất quen thuộc, muốn bắt được người còn phải dựa vào anh.

Diệp Thâm nằm ở trên giường giả bộ bệnh.

Hoa Chiêu đem bệnh án lấy ra cho lãnh đạo xem.

Nhìn bệnh án, lãnh đạo ngược lại không dám tiếp tục hối thúc anh lập tức đi rồi, tổn thương nặng như vậy, dù sao mới chăm sóc không được một tháng đây này.

Bất quá lãnh đạo nói, anh trở về đơn vị càng sớm càng tốt, và cho anh nghỉ phép nhiều nhất là 2 tháng.

Hoa Chiêu tức giận đến đánh vào gối đầu, hận không thể đ.â.m c.h.ế.t cái tên tiểu nhân Hạ Kiến Ninh kia.

Diệp Thâm thất vọng một chút nhưng cũng nhanh trở lại bình thường, anh biết rõ chức trách của mình, sao có thể một mực lười nhác, anh cũng hi vọng sớm ngày bắt được trùm thổ phỉ.

"2 tháng đoán chừng cũng có thể trông thấy bọn nhỏ đầy tháng rồi, anh chưa bao giờ được nghỉ dài ngày như vậy rồi." Anh sờ sờ bụng Hoa Chiêu vui vẻ nói.

Nghe anh nói như vậy, Hoa Chiêu cũng được vỗ yên rồi, bất quá phải mạo hiểm như vậy mới có được vài ngày nghỉ, lần sau cô cũng không cần.

...

Chỉ là bị bắt nạt mà không phản kích cũng không phải là tác phong của cô, trong ngày hôm đó Hoa Chiêu liền gọi điện thoại cho Hạ Kiến Ninh, bắt hắn nhanh chóng trả tiền, 50 vạn, một phần cũng không thể thiếu, trong vòng 3 ngày phải đến tay, bằng không thì về sau có nhân sâm bán cho ai cũng không bán cho hắn.

Hạ Kiến Ninh để điện thoại xuống cười nhẹ, người phụ nữ này thật keo kiệt, phá hư Diệp Thâm một kỳ nghỉ mà thôi, cứ như vậy mang thù.

"Điện thoại của ai?" Lý Mộc ở bên cạnh trông thấy anh ta cười tủm tỉm, đáy lòng cũng có chút lành lạnh đấy, ai lại muốn xui xẻo?

"Không có việc gì." Hạ Kiến Ninh lại cười một chút, che đi vẻ lạnh lùng trước đó.

Anh ta nhìn nhân sâm trong tay Lý Mộc, hỏi: "Nghiên cứu thế nào rồi? Thật sự chỉ dùng nhân sâm ngâm cùng rượu liền có thể ra loại rượu thuốc kia?"

"Tôi không biết." Lý Mộc thả nhân sâm trong tay xuống: "Dù sao mặc kệ thật giả, loại nhân sâm bảy tám chục năm tuyệt đối không có hiệu quả như vậy đấy."

Dùng nhân sâm ngâm rượu là chuyện bình thường, nếu thực sự thần kỳ như vậy, đã sớm được ghi trong Dược Điển rồi.

"Trên đời này thật sự có nhân sâm ngàn năm?" Hạ Kiến Ninh lại hỏi.

"Trên sách có." Lý Mộc vẻ mặt mê mang nói: "Cũng không biết Diệp gia nói thật hay giả, thật muốn nhìn một chút nhân sâm ngàn năm là cái dạng gì ah."

Nói xong cũng phát hiện sắc mặt Hạ Kiến Ninh càng lạnh hơn, hắn cũng biết nguyên nhân, đến thăm xin rượu thuốc không thành công, đến cái bình kia như thế nào còn chưa thấy.

Bất quá chuyện này ở trong mắt hắn cũng là chuyện bình thường, ai bảo anh ta....

"Chú nhỏ." Hạ Lan Lan đẩy cửa bước vào.

Trong lòng Lý Mộc thở dài, đổi lại là hắn, hắn cũng không được kẻ muốn ra tay hãm hại con mình.

Cũng khó trách Hoa Chiêu đối với anh ta không hoà nhã.

Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, tại sao phải đem Hạ Lan Lan đón trở về?

Lúc này nịnh nọt Hoa Chiêu mới quan trọng nhất, mạng nhỏ vẫn còn bị người ta nắm trong tay đấy, đợi mấy cây nhân sâm này đã ăn xong, nếu như không có nhân sâm mới, anh ta khả năng sẽ phải thử một chút cái rượu thuốc kia để kéo dài tính mạng rồi.

Kết quả hiện tại sao còn đón người này về?

Lý Mộc lề mà lề mề không đi ra ngoài, muốn nghe xem Hạ Kiến Ninh sẽ nói với Hạ Lan Lan cái gì.

Hạ Kiến Ninh cũng không có tránh hắn, lãnh đạm nhìn thoáng qua Hạ Lan Lan, nói ra: "Ta an bài cho ngươi một việc làm mới."

Hạ Lan Lan có chút chờ mong mà nhìn chú nhỏ, chú quả nhiên vẫn thương cô ta đấy, chỉ làm cho cô ta khổ sở mấy tháng liền đau lòng, lập tức đem cô ta gọi về rồi.

"Chú nhỏ muốn cháu đi đến đâu, cháu liền đi đến đó!" Cô ta ngay lập tức thể hiện sự trung thành.

Hạ Kiến Ninh nở nụ cười: " Đến bệnh viện thị trấn ở biên giới phía nam."

Nụ cười của Hạ Lan Lan lập tức cứng lại, phía nam? Biên giới? bệnh viện thị trấn? Nơi này so với nơi cô ta ở trước đây cũng không khá hơn là bao! Đơn giản là tệ hơn! Cô ta nghĩ mình sẽ được sắp xếp ở bệnh viện nào đó trong thủ đô, ngay cả bệnh viện thị trấn ở thủ đô cũng được ah!

"Chú nhỏ…” Hạ Lan Lan lã chã chực khóc.

"Diệp Thâm qua mấy tháng nữa sẽ đi vào trong đó chấp hành nhiệm vụ, đến lúc đó cái bệnh viện thị trấn kia sẽ tạm thời bị xung làm bệnh viện nội bộ." Hạ Kiến Ninh nói.

Hạ Lan Lan con mắt thoáng cái sáng lên, vui vẻ nói: "Chú nhỏ! Chú quả nhiên là tốt nhất!"

Lý Mộc im lặng mà nhìn Hạ Kiến Ninh, không biết tại sao anh ta luôn phải lần lượt khiêu chiến Diệp gia.

"Thu thập một chút, tranh thủ thời gian lên đường đi." Hạ Kiến Ninh đưa qua mấy tờ điều lệnh cho Hạ Lan Lan.

"Được! Cháu… Hai ngày nữa sẽ đi!" Đã trải qua mấy tháng khổ sở rồi, cô ta muốn ở lại thủ đô hưởng phúc vài ngày rồi lại đi.

Nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh như băng của chú nhỏ, cô ta chỉ dám nói 2 ngày.

Hạ Kiến Ninh cũng biết đây là một cô gái từ nhỏ chưa từng chịu thiệt thòi, cũng khó cho cô ta ở nông thôn ngây người mấy tháng, cả người đều gầy đen rồi.

"Lúc đi mang thêm nhiều mỹ phẩm dưỡng da cùng quần áo một chút, quá xấu rồi." Hạ Kiến Ninh nói. Vốn so ra đã kém Hoa Chiêu, nếu cách ăn mặc không đẹp, Diệp Thâm có mù mới vừa ý cô ta.

Hạ Lan Lan... .

Người đi rồi, Lý Mộc lập tức hỏi: "Anh lại muốn làm gì? Anh muốn làm mất lòng Hoa Chiêu? Anh không muốn sống nữa sao?"

Hạ Kiến Ninh nhìn hắn cười đến vui vẻ: "Một người đàn ông đã lừa dối mình thì có gì đáng quý trọng nữa? Tự nhiên sẽ cùng hắn quyết liệt, cả đời không qua lại với nhau thì tốt hơn. Thậm chí, chọc hắn một đao cũng khó nguôi giận."

Nữ nhân đều không qua được cửa tình, anh ta cũng đã nhìn ra, Hoa Chiêu là người có tính tình đấy, mới sẽ không nhẫn nhục chịu đựng.

Mà muốn làm tan rã địch nhân, biện pháp tốt nhất chính là để cho bọn họ rối loạn từ bên trong.

Lý Mộc chưa kết hôn, không có đối tượng, cái hiểu cái không, ngu ngơ mà nhìn Hạ Kiến Ninh, đột nhiên nói: "Anh từ lúc nào thì am hiểu phụ nữ như vậy? Anh không phải từ trước đến nay đều khinh thường liếc mắt bọn họ sao?"

Hạ Kiến Ninh nhíu mày: "Anh cũng đã nói, mạng nhỏ này của tôi vẫn còn bị người ta nắm chặt trong tay sao, cho nên tôi không hiểu ai, cũng phải hiểu rõ cô ta ah."

Thế nhưng mà anh hiểu được cô ta, có nghĩ tới hay không, cô ta sẽ chọc cho anh một đao trước? ? Lý Mộc nghĩ đến.

Nhưng là hắn cũng không hiểu phụ nữ, cùng Hạ Kiến Ninh kẻ tám lạng người nửa cân, không dám tùy tiện phát biểu cách nhìn của mình đối với phụ nữ.

"Được rồi, tôi đi phối rượu." Lý Mộc nói ra: "Anh cũng nhanh lấy hàng mẫu trở về đưa cho tôi nghiên cứu một chút." Tuy không xác định được công dụng của rượu thuốc nhân sâm, nhưng bọn hắn vẫn là nhịn không được muốn thử xem.

"Lập tức rồi, chậm nhất là tối ngày mai." Hạ Kiến Ninh nói.

Diệp gia không trực tiếp cho hắn, hắn có thể đường vòng cứu quốc nha. Chỉ có điều những người kia đều được Diệp gia chọn kỹ lựa khéo đấy, cũng không dễ dàng chinh phục.

Nhưng là nếu không chinh phục được, cũng có nhược điểm, có nhược điểm, có thể lợi dụng.

"Được a, anh lợi hại." Lý Mộc gật gật đầu, đột nhiên nói: "Đúng rồi, nghe nói Diệp gia cho lúc trước đưa rượu thuốc cho Diệp Thâm bị giữ lại 2 bình, ai vậy? Tay dài như vậy."

Diệp gia đang điều tra chuyện này, ngay từ đầu cũng không có giấu ai, người có ý cũng biết rồi, Hạ Kiến Ninh cùng hắn nhắc tới qua một lần, hắn liền nhớ kỹ.

Trước kia không biết công hiệu của rượu thuốc này, hiện tại đã biết, hắn khó tránh khỏi có chút tò mò.

"Cái lời đồn đãi này là từ nhà ai bắt đầu?" Hạ Kiến Ninh nhìn hắn cười.

Gần đây thật sự là càng ngày càng thích cười, Lý Mộc nghĩ đến.

"Tôi nào biết đâu? Tôi cũng không phải anh."

"Được rồi…" Nghĩ tới kết cục bi thảm của Diệp Thâm, anh ta quá kích động, đã quên. Hạ Kiến Ninh nói ra: "Là Lưu gia."

"Lưu gia? Lưu gia nào?" Lý Mộc hỏi.

"Tây Môn Lưu gia." Hạ Kiến Ninh chỉ chỉ về phía tây.

Lý Mộc nghĩ tới: "Không thể a? Nhà hắn tay cũng không có dài như vậy ah." Lưu gia không lộ ra, cùng Diệp gia căn bản không cách nào so sánh được, hơn nữa căn cơ cũng không ở trong quân đội, bọn hắn với không tới.

"Lưu gia đương nhiên chỉ là ngụy trang, Lưu gia có một bà cô, đến Mã gia."

" Mã gia nào?" Lý Mộc lại hỏi.

Hạ Kiến Ninh nghiêng qua liếc hắn, người này nếu không phải là Lý Mộc, anh ta cũng lười trả lời, bất quá Lý Mộc chính là người như vậy, hôm nay anh ta mới có thể nói với hắn những lời này: "Nhà Mã đại soái."

"Ah ah!" Lý Mộc đã biết. Cái này thì biết rồi.

"Thế nhưng mà, Mã đại soái không phải rất coi trọng Diệp Thâm sao? Trước kia tuyên bố muốn đem hắn làm con rể, không làm con rể đem làm con nuôi đều được, ưa thích vô cùng."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hạ Kiến Ninh thay đổi con mắt liếc hắn, lười nói chuyện rồi.

Chỉ là lời nói bên ngoài mà thôi, vậy mà còn có người cho là đúng?

Nếu Diệp Thâm cưới một người so với Mã gia nhà cao cửa rộng hơn, Mã đại soái cũng tự biết, chính mình không sánh bằng người ta, chỉ có thể trách mình không năng lực. Nhưng là Diệp Thâm quay đầu cưới một cô gái nông thôn, điều này trong mắt Mã đại soái chính là tát vào mặt.

Đương nhiên việc tạm giữ rượu thuốc, hoàn toàn là cơ duyên xảo hợp.

Anh ta đã nhận được thông tin nội bộ, lúc đó Mã đại soái vừa đi ngang qua thì thấy cấp dưới đang kiểm tra mấy chai rượu thuốc do nhà họ Diệp gửi tới.

Dù sao cũng là muốn đưa đến mặt trận đấy, không phải cái gì cũng có thể đưa đi vào, chuyển đạt lính quèn nói là Diệp gia đưa thì đúng là Diệp gia đưa hay sao? Nói là cái gì chính là cái đó? Vạn nhất là gian tế đưa độc dược tới thì sao?

Bọn hắn phải kiểm tra một chút.

Mà bên trên chai rượu thuốc viết rõ cách dùng cùng công hiệu, cái công hiệu này có chút khoa trương ah…Phụ tá đang tò mò tìm cái gì đó thử một lần, Mã đại soái vào đến, ông ta cũng tò mò rồi.

Thí nghiệm trên động vật một lần không có việc gì, liền có người can đảm tự mình thí nghiệm rồi, sau đó liền phát hiện hiệu quả trị liệu thần kỳ.

Tuy nhất thời nửa khắc xác định không được có khoa trương như đã ghi trên chai không, nhưng là lưu lại chậm rãi thử chẳng phải sẽ biết rồi hả?

Diệp gia đem mấy lọ thuốc rượu rải ra, liên lạc với vài nhân mạch mới, cũng đã nhận được tin tức này.

"Hoá ra là hắn." Diệp Mậu nói ra.

"Cũng nên là hắn." Trước mặt Diệp Danh có một trang giấy, bên trên đã viết 5 cái tên, Mã đại soái chính là một trong số đó, hơn nữa là ghi đầu tiên, là người đáng nghi nhất.

"Tiểu Thâm trước kia đã từng nói qua, cái người này chính là mặt ngoài trượng nghĩa, sau lưng hạ độc thủ, chơi ngáng chân, thủ đoạn gì cũng dùng được, không thể kết giao." Diệp Danh nói ra.

Diệp Chấn Quốc vui vẻ gật đầu, Diệp gia có hai đứa cháu trai này, còn có thể lại thịnh vượng thêm 30 năm, hiện tại lại có Hoa Chiêu trợ lực, ông cũng không dám nghĩ đến Diệp gia có thể đi đến bao xa.

... .

Hoa Chiêu hai ngày này đang tìm cơ hội cùng ông nội nói chuyện thật tốt.

Hôm nay Tiểu Cần cảm mạo rồi, Trương Quế Lan liền không đi ra ngoài làm bắp rang, mấy người Đại Vĩ cũng đều ở nhà cùng, bọn hắn rất lâu rồi cũng không có cùng mẹ ở chung một chỗ chơi đùa rồi.

Hoa Cường cùng Diệp Thư coi như là được một ngày nghỉ.

Diệp Thư đi ra ngoài dạo phố, mỹ danh là mua đồ tết, mà khoảng cách đến lễ mừng năm mới còn hơn nửa tháng.

Hoa Chiêu rốt cuộc tìm được cơ hội, một mình tới gặp ông nội.

Lại là bưng trà lại là rót nước, cả buổi không đi.

Hoa Cường cũng nóng nảy: "Diệp Thâm thật vất vả có một ngày nghỉ, con nhanh đi cùng hắn, đến chỗ này làm gì?"

"Khục, ông nội, con có chuyện muốn nói." Hoa Chiêu kỳ thật đến bây giờ cũng chưa nghĩ ra nên nói như thế nào.

"Ah, vậy con nói đi, ông nội nghe." Hoa Cường tắt radio.

Hoa Chiêu hít một hơi thật sâu: "Chính là chuyện nhân sâm nhà chúng ta…"

"Ân." Hoa Cường gật gật đầu, con bé này rốt cuộc cũng nhớ tới, mấy ngày hôm trước chuyện cây nhân sâm ngàn năm xuất hiện, xác thực dọa ông nhảy dựng, nhưng là ông cũng không hỏi cái gì cả.

"Kỳ thật chúng ta có thật nhiều nhân sâm, cái gì bách niên đấy, ngàn năm đấy, thậm chí còn có vạn năm đấy…" Hoa Chiêu lẩm bẩm nói.

Hoa Cường hiếu kỳ: "Vạn năm sao? Là cái dạng gì?"

Hoa Chiêu mở ra một cái hộp cô đang ôm trong ngực, cái hộp hình chữ nhật, làm bằng gỗ đấy, như một rương hành lý cỡ nhỏ, lúc nãy cô dùng một tay xách vào.

Bên trong rậm rạp chằng chịt thật nhiều nhân sâm, có trên trăm cây, mỗi câu đều dùng chỉ đỏ gói kỹ lưỡng, phòng ngừa rễ cây cuốn lại vào nhau.

Phía trên cùng có một gốc cây lớn như cánh tay đứa trẻ, màu sắc vàng óng ánh, hiện ra ánh sáng nhạt.

Cây này cùng với cây lúc trước cô cho Diệp Thâm xem cũng không phải cùng một đám, là cô rút bớt thời giờ lại trồng thêm đấy.

Đã nói cam đoan rượu thuốc cung ứng 20 năm, trong tay đương nhiên phải có chút hàng tồn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-150.html.]

Dù là sức tưởng tượng của Hoa Cường rất phong phú, cũng bị hù đến rồi.

Ông chỉ biết nhìn chằm chằm vào nó, không biết phải nói gì.

Hoa Chiêu cũng không biết nói cái gì cho phải.

"Dù sao, chúng ta chính là có những cây này." Cô nói ra. Cụ thể tại sao lại có, hãy để cho ông nội tự mình não bổ a.

Cô không dám nói chuyện dị năng, cô sợ ông nội không tiếp thụ được, thấy cô không phải là người nữa.

Nhưng là hiện tại cô cũng không giống nhân loại ah.

Hoa Cường nháy mắt vài cái, tự tay đem rương hòm đóng lại, trên mặt đã không có kinh ngạc, bình tĩnh mà nói với Hoa Chiêu: "Đúng, chúng ta chính là có những thứ này, ông nội con là cao thủ đào nhân sâm, tổ tông cũng vậy, đây đều là gia truyền đấy. Hiện tại Hoa gia chỉ có một mình con rồi, tất cả đều truyền lại cho con rồi, con hãy nhận lấy.”

"Nha." Hoa Chiêu lập tức đỏ vành mắt.

Cô cũng nghĩ tới sẽ như thế này, ông nội lớn tuổi như vậy rồi, cái gì cũng đã thấy, lòng hiếu kỳ cũng không có nặng như vậy.

Trước kia Hoa Chiêu hồ đồ như vậy, ông nội đều có thể cưng chiều bằng mọi cách, hiện tại cô tốt như vậy, ông nội lại không có lý do gì mà không càng cưng chiều cô.

"Đi thôi, đi thôi, cùng Diệp Thâm chơi đi." Hoa Cường lại bắt đầu đuổi người: "Giữa trưa ta muốn ăn cá kho tàu."

"Được rồi!" Hoa Chiêu vui vẻ mà cười nói, một tảng đá lớn trong lòng xem như đã dời đi.

...

Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, nhà Hoa Chiêu lại càng ngày càng nóng.

Cách ngày dự sinh càng ngày càng gần, tất cả mọi người vừa kích động lại thấp thỏm không yên.

Miêu Lan Chi càng là mỗi ngày đều đến, cuối cùng trực tiếp cùng Diệp Thư ở một phòng rồi.

Diệp Phương cũng rút bớt thời giờ tới xem, ba ngày hai lần kiểm tra cho Hoa Chiêu.

Đã tiến vào đầu tháng 1, khoảng cách đến ngày dự sinh còn có 17 ngày, mà cô là thai song sinh, theo lý lúc này cũng nên sinh rồi.

Hoa Chiêu cũng bắt đầu khẩn trương, cô cũng chưa từng sinh con, hơn nữa nghe nói cơn đau lúc sinh, thậm chí có khả năng dẫn đến tử vong, ngẫm lại liền sợ hãi.

Nhưng cô cũng rất kích động, khả năng lớn nhất vẫn là cô cùng hai bảo bảo thuận lợi gặp mặt.

Trái tim Hoa Chiêu đau nhói khi nghĩ đến hai đứa trẻ xinh đẹp đáng thương mà cô đã từng nhìn thấy trong trí nhớ của mình.

Lần này, cô nhất định đem bọn họ nuôi đến trắng trắng mập mập đấy, sẽ không để cho bọn hắn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sẽ không để cho bọn hắn bị người ta khi dễ, càng sẽ không lại để cho bọn hắn đôi mắt trông mong mà nhìn cô, cuối cùng đến một cái ôm cũng không nhận được.

Nghĩ đến hai đứa nhỏ trong trí nhớ chịu khổ, Hoa Chiêu lại đau lòng lại khổ sở, kết quả bụng liền đau.

"Ai ôi!!!." Cô nhịn không được kêu một tiếng.

Diệp Thâm luôn ở bên cạnh lập tức chủ ý nói: "Làm sao vậy? Muốn sinh rồi?" Thanh âm của anh cũng căng cứng rồi.

Hoa Chiêu vài giây sau mới trả lời anh: "Khả năng là vậy a."

"Mẹ!" Diệp Thâm lập tức nhìn về phía hai mẹ ở trong phòng, hai người kia đều đã sinh nhiều đứa bé, có kinh nghiệm.

Về phần chị gái, sớm ở một bên bị dọa đến loạng choạng rồi.

"Chị đi tìm cô cô!" Diệp Thư muốn chạy.

"Con tìm cô cô làm gì? Còn có thể gọi cô ấy tới? Dù sao chúng ta cúng phải đi qua đó, đừng loay xoay nữa, nhanh đi cầm đồ đạc!" Miêu Lan Chi mắng cô ấy.

Hoa Chiêu muốn nói đợi một tý, có thể là một trận co rút giả, nhưng một trận co rút khác ập đến, cho dù là giả, cũng có nghĩa là thật sự ở phía sau. Và cô cũng linh cảm rằng mình sắp sinh thật.

Mấy người vội vàng đỡ Hoa Chiêu lên xe ô tô.

Xe là của đơn vị Miêu Lan Chi đấy, bà cũng đến bậc được cấp xe rồi, chỉ có điều bình thường bà ít xuất hiện, không hay dùng.

Hoa Cường cũng cùng đi theo đến bệnh viện, trong lúc ông là người có quan hệ thân nhất với Hoa Chiêu đấy, nhưng thật ra là Hoa Cường thấy cháu gái đi qua quỷ môn quan, ông cũng không lo lắng.

"Mang theo vật kia sao?" Hoa Cường hỏi Diệp Thâm.

Đã biết nhân sâm vạn năm, sẽ biết tinh chất màu vàng, biết rõ thực tế là vật kia cứu được mạng Diệp Thâm, vài ngày trước ông đã nói Hoa Chiêu chuẩn bị một lọ cho mình mang theo.

"Mang theo mang theo." Diệp biết ông đang nói đến cái gì.

Những người khác cũng không có lòng hiếu kỳ mà chú ý hai người bọn họ nói chuyện bí hiểm gì, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.

"Lái xe cẩn thận, không nhanh không chậm!" Miêu Lan Chi nói với lái xe.

Yêu cầu này không tính cao, lái xe thuận lợi đến bệnh viện.

Hoa Chiêu trực tiếp được đưa đến trước mặt Diệp Phương.

Diệp Phương vừa thấy điệu bộ này đã biết chuyện gì xảy ra, đi lên kiểm tra, thật đúng là muốn sinh.

"Đừng khẩn trương, mọi chuyện đều tốt, cứ chờ đợi một chút." Diệp Phương an ủi mọi người.

Kết quả lại không có tác dụng gì.

Bất kể là người đã sinh hay chưa sinh đứa nhỏ đấy, nguyên một đám mặt mũi trắng bệch, so với Hoa Chiêu còn khẩn trương hơn.

Hoa Chiêu hiện tại ngược lại không khẩn trương nữa, nghe theo lời Diệp Phương yêu cầu đi bộ xung quanh.

Mấy người đàn ông Diệp gia nhận được tin tức, cũng đều chạy tới.

Huyên náo đến nối làm Hoa Chiêu có chút ngượng ngùng, nghe nói có người đau đến 3 ngày mới sinh, cô cũng không thể lại để cho mọi người một mực chờ.

Nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy bị vỡ ôí rồi.

Lập tức bị đưa vào phòng sinh.

Hai giờ sau, Diệp Phương đi ra báo tin vui, sinh ra một nam một nữ, long phượng thai.

Diệp Thâm vui mừng đến điên rồi.

Một cái bọc nhỏ nhỏ, chú khỉ nhỏ màu đỏ đã được đưa ra ngoài, nhét vào trong tay Diệp Thâm.

Diệp Thâm toàn thân cứng ngắc, dường như không nhúc nhích được.

"Con như vậy không được rồi, ta đến ta đến." Diệp Mậu đứng ở một bên thò tay muốn đón đi, Diệp Thâm nhẹ nhàng quay người lại cho ông ấy một cái bóng lưng, đây là tư thế tiêu chuẩn mà cô cô đã dạy co anh, anh ở nhà cũng đã cầm gối đầu luyện tập một thời gian thật dài rồi, như thế nào lại không được?

"Cha còn nhiều kinh nghiệm hơn con, cha đã ôm qua ba người các ngươi đây này!" Diệp Mậu liền thò tay ở đằng kia chờ, cũng không dám cứng rắn đoạt.

"Con đừng nghe ông ấy nói mò, 3 đứa con ông ấy nhiều lắm là ôm được 3 lần rồi trả trở lại." Miêu Lan Chi ôm cháu gái nhỏ, vui thích mà phá đám.

Bà là mẹ chồng, bà lớn nhất, ai cũng không dám cùng bà đoạt!

Diệp Mậu không đủ tự tin để phản bác, lúc ấy không phải tuổi còn trẻ đấy ư, hơn nữa, ông không phải lúc nào cũng ở nhà, lúc sinh thằng cả thì không gặp được, lúc sinh thằng hai thì ôm thoáng một phát, lúc nhìn thấy đứa thứ ba thì con bé đã 2 tuổi.

Diệp Chấn Quốc vừa đi tới, định đưa tay ra liền thấy xấu hổ, ông có nhiều con, năm đứa, nhưng cũng không ôm nhiều lắm, cũng không dám đưa tay ra.

Vạn nhất rơi trên mặt đất, ông cũng không muốn sống nữa.

Diệp Danh đã ở nhà vụng trộm dùng gối đầu luyện qua rất nhiều lần, nhưng hiện tại cũng không đủ tự tin là có thể ôm tốt hơn so với Diệp Thâm, bàn tay định giơ lên mấy lần lại buông xuống, chặt chẽ đứng ở bên cạnh Diệp Thâm nhìn xem.

"Lớn lên giống tiểu Thâm." Diệp Danh nhìn đứa bé trong tã lót yêu thích nói.

Diệp Thâm đang ôm bé trai, tuy còn nhỏ, nét mặt không rõ ràng nhưng có thể nhìn thấy đường viền mờ nhạt của lông mày kiếm và đường kẻ mắt hẹp, trông rất giống với Diệp Thâm.

Diệp Thâm cười đến vô cùng ôn nhu.

Miêu Lan Chi ôm đứa bé khác đi tới: "Mẹ nhìn xem, mẹ thấy đứa bé này lớn lên càng giống mẹ con bé."

Mọi người thấy đứa bé đang bọc tã lót trong tay bà, quả là vậy, tuy vẫn là đứa bé, là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, nhưng trong nháy mắt cũng có thể phân biệt được đâu là nam đâu là nữ rồi.

Miêu Lan Chi ôm bé gái không có mày kiếm, con mắt cũng không hẹp dài, miệng nhỏ hơn, tinh xảo thanh tú, đáng yêu vô cùng.

"Giống mẹ con bé càng tốt." Diệp Thâm ôn nhu nói. Anh đột nhiên muốn đổi người rồi, muốn ôm tiểu bảo bảo giống Hoa Chiêu, nhưng anh không dám, đó là động tác có độ khó cao, về nhà luyện tập rồi nói sau.

"Mẹ bọn trẻ có khỏe không?" Diệp Thâm đột nhiên quay đầu hỏi người y tá đưa hai đứa bé ra.

"Đúng đúng đúng, sản phụ như thế nào rồi?" Những người khác bảy mồm tám lưỡi mà hỏi thăm.

"Đều tốt lắm, lập tức sẽ được chuyển ra." Y tá hâm mộ nói.

Nhìn vào thái độ của đại gia đình này thì biết sản phụ chắc chắn có cuộc sống rất tốt, cùng là phụ nữ, khoảng cách chênh lệch cũng rất lớn.

Hôm trước vừa đẩy ra một người, nghe nói là bị sảy thai vì một người đàn ông, xuất huyết nhiều, thiếu chút nữa đã mất mạng, kết quả căn bản không có người ký tên để giải phẫu, là người phụ nữ đó tự mình giãy dụa ký tên, ra khỏi phòng giải phẫu, cũng không ai chờ ở cửa, nhà chồng không có, nhà mẹ đẻ cũng không có.

Hiện tại nằm viện, việc mua cơm đều dựa vào y tá.

Sản phụ tính tình cũng cứng rắn, một giọt nước mắt cũng không rơi, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, chỉ là oán khí nơi đáy mắt làm cho người ta kinh sợ.

....

Hơn nửa giờ sau, Hoa Chiêu được đẩy ra.

Diệp Thâm lập tức nhìn về phía cô: "Còn đau không?"

Hoa Chiêu cười cười, không nói gì. Đau là có chút đau đấy, nhưng so với lúc sinh thì tốt hơn nhiều.

"Đứa nhỏ đâu rồi? Em nhìn xem?" Hoa Chiêu nhìn bọc tã lót trong tay anh vội hỏi.

Thời đại này vẫn chưa phát triển hành động tương tác mẹ con, tác động qua lại, cho người mẹ gần gũi đứa nhỏ gì đấy. Ngay lúc bọn nhỏ được sinh ra, Hoa Chiêu chỉ kịp nhìn thoáng qua thì bọn nhỏ đã bị ôm ra ngoài rồi.

Cô cũng không thấy rõ.

Diệp Thâm nhẹ nhàng đem đứa bé đặt vào bên gối cô.

Hoa Chiêu quay đầu nhìn phiên bản thu nhỏ của Diệp Thâm, vui vẻ thật sâu: "Lúc anh vừa sinh ra có phải cũng giống như vậy?" Cô chỉ liếc mắt cũng nhìn ra đứa nhỏ này giống y như Diệp Thâm.

Miêu Lan Chi lập tức cười: "Vừa rồi mẹ cũng muốn nói như vậy rồi, quả thực như một cái khuôn khắc ra từ Diệp Thâm đấy."

Hoa Chiêu lại nhìn đứa bé trong tay bà, nhưng Miêu Lan Chi lại không đưa cho cô, không nỡ đặt xuống giường.

Có mấy người phụ nữ có thể lợi hại như con dâu của bà, một lần sinh hai đứa? Còn nam nữ song toàn? Miêu Lan Chi hiện tại đắc ý c.h.ế.t rồi, nhìn Hoa Chiêu ngày càng vừa mắt.

Một đám người vội vã tiến vào phòng bệnh, cũng may là một phòng đơn, sẽ không quấy rầy đến người khác.

Bé trai rốt cuộc đã bị Diệp Danh tay mắt lanh lẹ mà ôm đi, Miêu Lan Chi trừng mắt liếc anh một cái, đem bé gái đặt vào bên giường Hoa Chiêu.

Nhìn Diệp Danh không chút nào che dấu vui mừng, thậm chí so với Diệp Thâm còn kích động hơn, Miêu Lan Chi đột nhiên đau lòng. Loại niềm vui được làm cha này, nó cũng chỉ có thể cọ xát một chút ở đây, đứa con trai đáng thương của bà.

Hoa Chiêu nhìn Diệp Danh như vậy, cũng rất đau lòng, có lẽ cô có thể cho Văn Tịnh ăn chút gì đó, điều trị thân thể của cô ta một chút? Để ước mơ làm cha của Diệp Danh có thể thành hiện thực?

Tầm mắt của cô trong đám người đảo qua, không trông thấy Văn Tịnh.

Lúc này thực sự không trách được Văn Tịnh không giữ mặt mũi, Diệp Thư không có thông báo cho cô ta, cô chỉ thông báo cho Diệp Danh, cô cho rằng Diệp Danh sẽ thông báo cho Văn Tịnh, ai biết Diệp Danh căn bản không có.

Ngày vui như vậy, cũng đừng để cho mọi người tìm không thoải mái rồi.

Văn Tịnh thấy Hoa Chiêu sinh khẳng định không thoải mái, cô ta bày ra trên mặt, người Diệp gia khẳng định cũng không thoải mái.

Diệp Danh hiện tại trong lòng cũng không nghĩ được quá nhiều, trong mắt của anh chỉ có bảo bảo trong tay, nói là lớn lên giống Diệp Thâm, kỳ thật cũng có chút giống anh đấy, bọn họ là anh em ruột nha. Trong lòng của anh thậm chí cảm thấy được, đứa nhỏ này càng giống anh hơn.

Diệp Thâm quá lợi hại rồi, tiểu bảo bảo lại ôn hòa giống anh, trưởng thành nhất định là người khiêm tốn.

Diệp Danh vui thích mà nghĩ đến. Đột nhiên, bảo bảo trong tay mở mắt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào anh.

Diệp Danh vui mừng đến cứng người rồi, nghe nói bảo bảo nhìn thấy ai đầu tiên, sẽ giống người đó! Anh mặc kệ, đứa nhỏ này chính là giống anh!

Diệp Thâm trong lòng cảm thấy chua xót, anh còn tưởng rằng người đầu tiên đứa nhỏ nhìn thấy chính là mình. Nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh trai, anh không nói gì, quay đầu lại bế bé gái lên. Người đứa bé này nhìn thấy đầu tiên phải là anh!

“Mọi người ở đây, tôi về nhà trước nấu cơm." Trương Quế Lan đột nhiên nói.

Bà đã nhìn đứa nhỏ mấy lần, lại thấy con gái bình an, đã đủ hài lòng, không cần cưỡng cầu phải ôm bây giờ, về sau có rất nhiều thời gian để vuốt ve. Hiện tại nấu cơm cho Hoa Chiêu cần gấp nhất.

"Đúng đúng đúng." Miêu Lan Chi lúc này thật sự không muốn rời đi: "Vậy bà thông gia về trước nấu cơm, ngày mai đến lượt tôi."

"Mẹ, mẹ có thể buông tha cho Hoa Chiêu a." Diệp Thư lập tức phá đám, tay nghề cô, chênh lệch rất nhiều so với Trương Quế Lan đấy.

Tất cả mọi người đều cười nhạo, không ai quan tâm, ngay cả Miêu Lan Chi cũng hối hận sau khi nói xong, sợ lại làm cho con dâu vừa đói vừa gầy không có sữa.

...

Ở đây vô cùng náo nhiệt, rất náo nhiệt, ở phòng bệnh cách vách nhưng lại tĩnh mịch lạnh như băng.

Y tá nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bưng cơm trưa tới.

Từ Mai lập tức cười nói với y tá: "Lại đến lúc ăn cơm rồi hả? Thơm quá, hôm nay ăn gà hầm cách thuỷ khoai tây? Thật tốt!"

Đáy mắt cô có hận, nhưng là đối với y tá vẫn cười rất chân thành, y tá cũng phi thường đồng tình với cô, cố ý lại để cho phòng bếp cho cô nhiều thịt hơn, cũng làm cho cô trứng gà cùng cháo gạo.

Những thứ này Từ Mai căn bản không có tâm tư nhờ cô ấy, là y tá chủ động nghĩ đến đấy.

“Cảm ơn.” Bữa ăn được đặt trên bàn đầu giường, Từ Mai chật vật ngồi dậy, y tá giúp cô một tay.

Trên đời này vẫn có nhiều người tốt đấy, Từ Mai biết rõ cô y ta này rất chiếu cố cho cô, cô có hận cũng là hận những người khác.

"Đúng rồi, bên ngoài là mấy gia đình sinh con hả? Thật náo nhiệt." Từ Mai hỏi.

Thấy sắc mặt cô bình thường, không giống bộ dạng bị kích thích, tiểu hộ sĩ cũng nhịn không được nữa nói ra: "Chỉ một nhà, sản phụ vận khí tốt, sinh ra long phượng thai."

"Người kia vận khí thật sự là tốt…" Từ Mai vừa nói xong, liền từ cửa ra vào thấy Trương Quế Lan cùng Diệp Thư.

Cô không biết Trương Quế Lan, nhưng cô biết Diệp Thư.

Diệp Thư về nhà hỗ trợ nấu cơm, nhìn bộ dạng cả nhà chắc là không có ý định rời đi hoặc là đi ra ngoài ăn hết, bọn họ đều muốn nhìn hai bảo bảo, vậy thì phải làm rất nhiều, Trương Quế Lan làm không xuể.

"Cái sản phụ kia, có phải gọi là Hoa Chiêu không?" Từ Mai đột nhiên hỏi.

Loading...