Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 151

Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:52:07
Lượt xem: 163

"Cô biết họ sao?" Tiểu hộ sĩ thuận miệng hỏi.

Khuôn mặt Từ Mai chậm rãi nở nụ cười: "Biết, chúng tôi là bạn bè đây này." Tính toán thời gian, Hoa Chiêu xác thực cũng đến lúc sinh, không nghĩ tới là long phượng thai, thật sự là tốt số.

Bất quá mỗi người một mệnh, người ta chính là tốt số, cô có hâm mộ hay ghen ghét đều vô dụng, hơn nữa những khúc mắc đối với Hoa Chiêu cô đã sớm giải khai.

Chính cô đã tự mình đi từng bước cho tới hôm nay, đều do chính cô, không thể oán trách bất luận kẻ nào.

Từ Mai yên tĩnh mà ăn cơm, không nói cái gì nữa.

Tiểu hộ sĩ cũng yên lặng rời đi.

...

Tin tức Diệp gia sinh được long phượng thai trong vòng một ngày đã truyền khắp vòng tròn luẩn quẩn, lúc này mọi người mới kịp phản ứng, lúc trước người ta căn bản không có sinh non, là cháu gái ngu xuẩn kia của Hạ Kiến Ninh bị người ta đùa bỡn.

Hạ Lan Lan từ trên giường nhảy lên, kinh ngạc mà hét to: "Cô nói cái gì?"

Hạ Song Song trên mặt toàn là cười nhạo: "Tôi nói, Hoa Chiêu sinh ra long phượng thai, mẹ con bình an!"

"Lúc này mới mấy tháng cô ta làm sao lại…." Hạ Lan Lan bây giờ mới kịp phản ứng, đây không phải là lại có, cái này căn bản chính là chưa từng sinh non! Cô ta bị chơi xỏ!

Mọi khổ sở mà cô ta gánh chịu mấy tháng qua chẳng phải là uổng phí vô ích sao?

Hạ Song Song càng hận hơn.

Bởi vì chủ ý cùi bắp của chị họ, cô ta phải ly hôn rồi, tuy bên ngoài không có truyền ra những lời đồn về đứa nhỏ, nhưng bị Phùng Long vứt bỏ đã đủ làm cô ta mất mặt rồi.

Cô ta hiện tại đến cửa cũng không dám ra, đều là chị họ làm hại! Chị ta nếu đắc thủ cũng được, coi như là vi gia tộc xuất lực rồi, kết quả, ha ha.

"Hiện tại tất cả mọi người đều chê cười c.h.ế.t Hạ gia chúng ta rồi, chuyện lớn như vậy cũng để cho người ta lừa gạt, mọi người đều nói, Hạ gia một đời không bằng một đời, đến thế hệ này của chúng ta xem như đã xong, mặt mũi của chú nhỏ cũng bị chị làm cho mất hết!"

Kỳ thật Hạ Song Song kỳ cũng oán trách Hạ Kiến Ninh, cô ta nghĩ mãi mà không rõ tại sao chú nhỏ phải đưa chị họ trở về, để cho chị ta cả đời cứ ở thâm sơn cùng cốc thì tốt rồi!

Hạ Lan Lan hiện tại cái gì cũng nghe không vào, đầu óc cô ta muốn nổ tung.

"Từ Mai…Từ Mai!" Cô ta đột nhiên hét lên. Còn có một người càng khiến cô ta hận hơn, Từ Mai còn dám lừa gạt cô ta.

Nói ra Từ Mai, Hạ Song Song ngược lại bật cười: "Cô ta ngược lại không cái vận may kia, sau khi kết hôn Phùng gia có rất nhiều biện pháp để thu thập cô ta, thủ đoạn mềm dẻo cắt thịt, càng đau. Nghe nói mấy ngày hôm trước cô ta bị đánh sảy thai, thiếu chút nữa thì c.h.ế.t rồi, hiện tại bị ném ở trong bệnh viện, không có người quản."

Người Phùng gia biết Phùng Hiểu Vũ không phải là con cháu nhà mình, cảm giác trời đất sụp đổ. Đứa cháu trai bọn họ yêu thương đã nhiều năm lại là con hoang? Ai có thể chịu được? Bọn hắn tuy hận Hạ Song Song, nhưng cũng không thích Từ Mai.

Không có Hạ Song Song, bọn hắn hoàn toàn có thể cầm chuyện này áp chế Hạ gia, tìm cho Phùng Long một đối tượng tốt khác, thật sự không được, Hạ Lan Lan cũng được.

Kết quả Từ Mai cứng rắn chen vào.

Nhưng bọn hắn ngay từ đầu cũng không dám cùng Từ Mai mạnh bạo đấy, trong tay Từ Mai còn có 2 bàn băng từ.

Nhưng không cần cứng rắn còn có thể mềm đấy, mẹ Phùng mỗi ngày sai sử Từ Mai làm cái này làm cái kia, đem cô ta như gia súc mà sai khiến, không nghe lời chính là không hiếu thuận, dám cùng bà ta cãi nhau càng tốt, mấy người hàng xóm càng chướng mắt Từ Mai loại con dâu dám tranh luận.

Thanh danh Từ Mai vẫn tệ như trước, quan hệ cùng nhà mẹ đẻ càng thêm ác liệt, cũng không bởi vì gả vào Phùng gia mà chuyển biến tốt đẹp.

Bởi vì mẹ Phùng yêu cầu Từ Mai nộp tiền lương lên, nhà mẹ đẻ một phân tiền cũng không chiếm được rồi.

Muốn trèo lên quan hệ thông gia với Phùng gia lại càng không thể nào, người ta ở trước mặt người ngoài nói xem thường tất cả mọi người Từ gia, làm cho Từ gia càng thêm mất mặt.

Không có nhà mẹ đẻ trợ giúp, Từ Mai tuy không phải là quả hồng mềm nhưng thời gian qua ở Phùng gia cũng sống không tốt, mỗi ngày cãi nhau, gà chó không yên.

Mẹ Phùng lại cho Phùng Long làm chuyện tổn hại âm đức, để cho Từ Mai mang thai, sau đó không cho ăn không cho uống, còn lại để cho cô ta làm việc, cuối cùng mượn cơ hội cô ta cùng cha mẹ chồng cãi nhau, hung hăng đánh cô ta một trận.

Vốn tưởng rằng có thể một thi hai mệnh, dọn dẹp sạch sẽ, kết quả Từ Mai mạng lớn, vẫn sống sót.

"Nghe nói Phùng gia lại định ly hôn rồi, Từ Mai lần này phải cắt bỏ tử cung, thực sự không thể mang thai nữa, loại phụ nữ này nhà ai có thể giữ lại? Phùng gia cùng cô ta ly hôn cũng không ai dám nói này nói kia." Hạ Song Song vui vẻ nói.

Từ Mai xui xẻo, Hạ Lan Lan cũng cao hứng, nhưng hiện tại cô ta cũng chán ghét Hạ Song Song rồi, không muốn cô ta đắc ý.

"Diệp gia có thể giữ lại loại phụ nữ này, không phải tất cả mọi người cũng vô tình vô nghĩa giống như Phùng gia đấy."

Hạ Song Song khự lại lập tức nói trở về: "Vâng, Diệp gia tốt, Diệp Thâm tốt Diệp Danh tốt, cha mẹ chồng đều tốt, nhưng là có liên quan gì tới chị sao? Chị còn muốn gả vào Diệp gia? Nằm mơ đi thôi."

Nói xong đắc ý rời đi nha.

Hạ Lan Lan nhìn bóng lưng của cô ta tức giận đến cắn răng, lại không có chỗ để phát tiết.

Cô ta lại nghĩ tới Từ Mai, kẻ thù gặp xui xẻo, cô ta phải đi xem.

Cách ăn mặc của Hạ Lan Lan đầy trẻ trung và xinh đẹp, xuất hiện ở trong phòng bệnh của Từ Mai.

Gặp cô ta, Từ Mai nằm ở trên giường bệnh không thể động nhưng trong đáy mắt tuôn ra một đốm lửa, bất kể lúc nào, Hạ Lan Lan vĩnh viễn là người khiến cô hận nhất.

Hiện tại nếu có thể cử động được, nhất định phải xuống đất xé xác cô ta.

"Cô tại sao lại trở về rồi hả?" Từ Mai nhíu mày hỏi. Cô ta không phải là bị sung quân rồi hả? Hạ gia thật sự dám bỏ qua việc có thể làm mất lòng Diệp gia?... Ah, Hoa Chiêu sinh rồi, để cho bọn hắn biết rõ chính mình bị chơi xỏ, Hạ Lan Lan tự nhiên không cần bị “ đày đi" rồi.

Cô đoán chừng cũng muốn xui xẻo rồi…May mà trong tay còn có 2 bàn băng từ.

"Cô bây giờ cũng đừng quan tâm đến chuyện của tôt nữa, vẫn là quan tâm chính mình a? Chậc chậc chậc, tôi nghe xong cảnh ngộ của cô, thật là thê thảm ah, tôi có đôi khi nghĩ mãi mà không rõ, cô làm sao lại vừa ý loại người như Phùng Long này hả? Thật sự là, đui mù ah ~" Hạ Lan Lan cười ha hả.

"Bất quá cái này còn trách ai, cái hố lửa này là do cô lúc trước nhảy vào đấy, ai cũng không ngăn được ~" Hạ Lan Lan thoả mãn mà thấy sắc mặt của Từ Mai.

"Tôi nói cô ah, lúc trước nếu nghe tôi đấy, ngoan ngoãn làm việc…"

"Tôi đây đã sớm c.h.ế.t rồi." Từ Mai nhìn cô ta như đang nhìn một kẻ đần, cô cũng nghĩ mãi mà không rõ, Hạ Lan Lan tại sao dám ở chỗ này nhắc lại chuyện kia? Cô ta không biết Hoa Chiêu đang ở bên cạnh sao?

Bất kể mọi chuyện có xảy ra hay không, tâm hại người của Hạ Lan Lan là rõ rành rành đấy, cô ta quả thực là muốn c.h.ế.t ah.

Hạ Lan Lan thật sự không biết Hoa Chiêu ở bên cạnh, cô ta cho rằng người đã sớm ra viện về nhà. Lúc này sinh sản thuận lợi, nửa buổi liền ra viện cũng là bình thường đấy, tối đa một ngày là xuất viện, cho nên cô ta cố ý chọn buổi chiều ngày hôm sau mới đến tìm Từ Mai tính sổ.

Nhưng mà Từ Mai biết rõ Hoa Chiêu cũng chưa có đi.

Sinh đôi đấy, Hoa Chiêu vẫn cảm thấy hơi lo lắng, muốn ở lại quan sát vài ngày. Nhìn hai đứa bé nhỏ xíu, cô sợ không thể cho ăn…

Hơn nữa trên đường về nhà, mặc dù có xe, nhưng cái xe kia không có sưởi ấm, cô cũng rất sợ hãi, hai ngày này còn có tuyết rơi, cô muốn đợi trời ấm áp một chút mới về nhà.

"Đúng rồi, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đều là gái lỡ thì rồi, nếu không tìm đối tượng khác thì chỉ có thể nhặt những người còn lại sau khi người khác đã chọn xong rồi, hoặc là tìm người đàn ông kết hôn lần thứ hai?" Từ Mai đem những lời lúc trước Hạ Lan Lan dùng để khuyên nhủ cô trả lại nguyên vẹn cho cô ta.

"Cô cũng đừng nhớ thương Diệp Thâm nữa, người ta nếu có thể vừa ý cô, đã sớm coi trọng, đừng trách chị đây nói lời khó nghe, nhiều năm như vậy, người ta đến một ánh mắt cũng chưa cho cô, căn bản sẽ không thể lấy cô. Cô không thể bởi vì một người ghê tởm cô mà chậm trễ cả đời mình."

Lúc trước chính là những lời này, khích lệ Từ Mai, làm cho cô cùng Phùng Long đến với nhau đấy.

Bây giờ nhìn Hạ Lan Lan bởi vì lời nói này mà tức giận đến con mắt bốc hỏa, trong lòng cô rốt cuộc thở ra một ngụm ác khí.

Từ Mai nở nụ cười.

Điều này càng kích thích Hạ Lan Lan, cô ta không kịp suy nghĩ gì đã lao đến tát vào mặt Từ Mai.

Từ Mai mấy ngày hôm trước vừa làm giải phẫu, lại mất nhiều m.á.u như vậy, hiện tại toàn thân vô lực, đến xoay người còn miễn cưỡng, căn bản đánh không lại cô ta.

Nhưng cô cũng không ngốc, sẽ không ngoan ngoãn bị đánh. Cô đem cái ly đầu giường đẩy ngã trên mặt đất, sau đó hô cứu mạng.

Bác sĩ y tá cách khá xa, phòng bệnh bên cạnh lại rất gần.

Diệp Thư lập tức nói: "Chị ra đi xem."

Diệp Thâm nhìn đứa nhỏ trong tay, không nhúc nhích.

Hoa Chiêu đột nhiên nói: "Em nghe thấy âm thanh vừa rồi có chút quen tai?"

"Vậy sao?" Diệp Thâm kỳ quái nói. Anh không có nghe được.

Hoa Chiêu cũng không chắc chắn lắm.

Diệp Thư đã chạy vội tới gian ngoài của phòng bên cạnh, thấy được Hạ Lan Lan đang đánh Từ Mai.

Cô sững sờ đứng ở cửa một lúc, sự kết hợp này là điều cô chưa từng nghĩ tới.

Bất quá cũng chỉ là sửng sốt trong một cái chớp mắt, cô liền tiến lên đem Hạ Lan Lan kéo ra, sau đó mặc kệ mọi việc, tay năm tay mười đem Hạ Lan Lan đánh một trận luôn.

Không có đánh vào mặt, chỉ hướng trên người đánh đến.

Cô bây giờ là thấy việc nghĩa hăng hái làm, ai dám bắt lỗi cô?

Hạ Lan Lan bị đánh cho choáng váng rồi, căn bản không phát hiện người đánh cô ta là ai.

Từ Mai nhưng lại thấy rõ ràng, cô ấy nằm ở trên giường ha ha cười, vậy mới nói Hạ Lan Lan ngu ngốc, dám chạy đến nơi đây giương oai.

Lúc bác sĩ y tá cùng những người xem náo nhiệt khác đẩy cửa bước vào, Diệp Thư mới buông tay ra.

Hạ Lan Lan rốt cuộc cũng thấy rõ người đánh cô ta là ai.

Từ Mai lập tức nói: "Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu ở ngay bên cạnh đấy, cô có muốn đi qua chào hỏi không?"

Hạ Lan Lan lập tức ngậm miệng, quay đầu lao ra khỏi đám người chạy mất.

Khổ chủ cũng không truy cứu rồi, người ngoài càng sẽ không truy cứu, tuy vẫn có mấy người hiếu kỳ quan hệ của bọn họ, nhưng rất nhanh liền tản ra.

Diệp Thư nhìn Từ Mai đang nằm trên giường hỏi: "Cô làm sao vậy? Sinh bệnh rồi hả?"

Khuôn mặt Từ Mai lập tức nhăn lại như ăn mướp đắng: "Chị thật đúng là, một chút cũng không chú ý tin tức của tôi sao?"

Diệp Thư cười khan hai tiếng, tuy đã đối với Từ Mai cũng đã thay đổi cách nhìn, nhưng cũng không xem cô ấy là bạn bè, không có việc gì thì chú ý cô ấy làm gì?

Từ Mai thở dài, hỏi: "Hoa Chiêu có khỏe không? Bọn nhỏ thế nào? Đã đặt tên sao?"

"Đều rất tốt, tên còn chưa có định ra." Diệp Thư nói ra.

"Tốt là được, tôi bên này không có việc gì rồi, cô trở về chiếu cố cô ấy đi a." Từ Mai nói ra.

Diệp Thư không đi ngay, mà giúp cô ấy quét dọn mấy mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó ngồi vào cái ghế bên giường: "Cô đây là sinh bệnh gì? Có thể nói sao?"

Từ Mai biểu hiện rất thân thiện, cô cũng không ngại giúp đỡ một chút. Còn có, Hạ Lan Lan vậy mà trở về rồi, điểm ấy không biết người trong nhà có biết hay không.

"Tôi sảy thai, mấy người Phùng gia cấu kết với nhau làm hại." Từ Mai không giấu diếm, bình tĩnh nói về cuộc sống của chính mình mấy tháng này.

Diệp Thư...

Cô há to miệng, không biết nói cái gì cho phải.

Theo ý kiến của cô, Phùng gia chính là một cái hố lửa, lúc ấy căn bản không nên nhảy vào.

"Ai." Từ Mai thở dài: "Tôi cũng biết đó là một cái hố lửa, nhưng trước kia, chỉ vì những uất nghẹn của mấy năm trước nên cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Ai biết thời gian trôi qua sẽ là như thế này."

Dù gì cô lúc ấy cũng chưa từng lập gia đình, không biết những tháng ngày bị giày vò sẽ khó qua như vậy.

Cô không phải rơi vào hố lửa và c.h.ế.t cháy, mà ngọn lửa này ngày ngày vẫn đốt cháy cô, nướng nhừ cô, sống không bằng chết.

"Vậy sau này, cô định làm như thế nào?" Diệp Thư hỏi.

"Tôi muốn ly hôn." Từ Mai lập tức nói.

Cô ấy bây giờ không còn cảm thấy xấu hổ vì chuyện ly hôn nữa, cô cảm thấy được tự mình sinh sống, quả thực là thiên đường rồi.Về phần ánh mắt của người ngoài, c.h.ế.t qua một lần mới biết được, chuyện đó không là cái gì cả.

"Ly hôn cũng rất tốt, một chút cũng không đáng sợ, tôi cũng ly hôn rồi." Diệp Thư nói ra.

Từ Mai sững sờ, điều này cô thật sự không biết.

Diệp Thư không nghe ngóng tình hình của cô, kỳ thật cô cũng không nghe ngóng Diệp Thư Hoa Chiêu sống thế nào, mỗi người đều có cuộc sống của mình.

"Một người ăn no, cả nhà không đói bụng, không cần hầu hạ người này, không cần hầu hạ người kia, không cần nhìn sắc mặt của bất luận kẻ nào. Có tiền muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn mua gì thì mua cái đó, muốn đi đâu thì đi, thật là những ngày tháng tốt lành!" Diệp Thư cười nói.

Từ Mai cũng cười: "Đúng! Đó mới là ngày tốt lành!" Chỉ là nụ cười rất nhanh đã biến mất, trong tay cô không có tiền.

Trước kia ở nhà mẹ đẻ, cô cảm thấy mình thua thiệt nhà mẹ đẻ, để cho bọn hắn cùng bị mất mặt, ngược lại coi như là cam tâm tình nguyện đem tiền lương giao lên một lượt.

Về sau đến Phùng gia, cô không muốn nộp lên tiền lương, cũng xác thực không giao, nhưng là bà Phùng người ta sẽ chính mình cầm ah, gia tộc lớn như vậy, dù có giấu ở đâu cũng sẽ bị phát hiện.

Về sau cô không giấu tiền ở Phùng gia nữa, giấu ở đơn vị, mẹ Phùng liền trực tiếp đi đơn vị cô cùng lãnh đạo chào hỏi, lĩnh tiền lương của cô. Cô đã chống lại vài lần nhưng đều không được, lại náo loạn, công tác cũng sẽ không bảo vệ được, cô chỉ có thể tạm thời nhịn.

Kết quả là nhẫn thành cái dạng này.

"Ly hôn rồi bà ta tự nhiên sẽ không thể lại lấy tiền lương của cô rồi." Diệp Thư nói ra: "Hơn nữa cho dù công tác khó giữ được cũng không sao, đến lúc đó tôi an bài cho cô một cái công tác, tuy khả năng không tốt bằng, nhưng là khẳng định cho cô một công tác là được."

Diệp Thư thấy cô ấy thật sự đáng thương, hơn nữa cũng đã thông suốt, rất hợp khẩu vị cô, liền không nhịn được muốn giúp.

Từ Mai do dự một chút cũng không có cự tuyệt: "Vậy thì cám ơn cô rồi, nếu như ngày nào đó tôi thực sự bị đuổi việc, nhất định sẽ tới tìm cô, đến lúc đó cô cũng đừng không nhận nợ ah."

Nói xong cô liền nở nụ cười, không nghĩ tới cuối cùng người trợ giúp cô lại là người Diệp gia.

Diệp Thư cũng là nhanh mồm nhanh miệng đấy, nghĩ đến cái gì đó liền nói: "Cô đừng oán trách chúng tôi lúc ấy giúp cô gả cho Phùng Long là tốt rồi."

"Thế thì không đúng rồi." Từ Mai nói ra: "Ngay lúc đó đã biết kết quả thế nhưng vẫn tự chính mình cầu đến đấy, các người không giúp tôi, tôi ngược lại sẽ oán hận các người. Kết quả ngày hôm nay, là do một nhà Phùng gia, cũng không liên quan đến ai.”

Diệp Thư thấy cô ấy nói chuyện rất chân thành, càng nhìn càng thuận mắt rồi.

Đến lúc đó cô khẳng định tận lực tìm cho cô ấy một công tác tốt.

Ra khỏi phòng bệnh, Diệp Thư liền đi tìm Diệp Phương, nghe ngóng bệnh tình của Từ Mai.

Mặc dù đó là chuyện riêng tư của bệnh nhân, không thể nói ra, nhưng là khục khục, Diệp Phương vẫn nói cho Diệp Thư, Từ Mai phải cắt bỏ tử cung rồi, lần này thiếu chút nữa đã chết.

Phùng gia thực sự không phải thứ gì tốt.

Diệp Thư trở về phòng bệnh liền nói cho Hoa Chiêu chuyện của Từ Mai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-151.html.]

"Trách không được chị đi lâu như vậy." Hoa Chiêu có chút thổn thức nói.

Cô cũng không nghĩ tới thời gian qua Từ Mai gặp chuyện như vậy, Phùng gia tuy cũng là vũng hố, nhưng Hạ Song Song trước kia trôi qua cũng không tệ, không có gì xấu xa bị đồn đãi ra ngoài, cô không nghĩ tới Từ Mai lại ngay cả mạng cũng thiếu chút nữa bồi vào.

"Nếu giúp được hãy giúp đỡ một chút a." Hoa Chiêu nói ra.

"Hạ Lan Lan trở về rồi hả?" Diệp Thâm nhưng lại hỏi.

Diệp Danh vừa vặn đẩy cửa tiến vào: "Ồ? Mọi người cũng biết rồi hả? Cô ta hôm trước mới trở về đấy, ngày hôm qua anh quên nói với mọi người rồi."

Nói xong anh liền đi rửa tay, sau đó cởi áo khoác bên ngoài, dùng thân thể ấm áp ôm lấy bé gái mà Diệp Thâm đang không ôm.

Tại sao anh vẫn cảm thấy đứa bé này lớn lên cũng giống anh? Càng nhìn càng giống.

Đáng tiếc tiểu bảo bảo này ngày hôm qua cũng mở mắt rồi, người đầu tiên trông thấy chính là Hoa Chiêu.

"Nghe nói cô ta lần này chỉ là trở về thăm người thân, ngày mai sẽ đi, không cần để ý cô ta." Diệp Danh nói ra.

Lần này Hạ Kiến Ninh bỏ hết cả tiền vốn, quyết tâm chiến thắng, cho nên đến Diệp gia cũng không phát hiện quyết định điều chuyển công tác của Hạ Lan Lan.

Nghe anh nói như vậy, lông mày Diệp Thâm nới lỏng. Hạ Lan Lan tuyệt đối không thể lưu lại ở thủ đô đấy, anh lo lắng.

"Anh cả, tên bọn trẻ mọi người thương lượng xong chưa?" Hoa Chiêu hỏi.

"Có mấy cái, em cùng Diệp Thâm mỗi người chọn một cái." Diệp Danh ra hiệu Diệp Thư từ trong túi áo của anh lấy ra một tờ giấy, trên đó viết mấy cái tên cả nhà bọn họ nghĩ ra.

Tên là bọn hắn muốn đấy, nhưng quyết định cuối cùng vẫn là ở cha mẹ bọn nhỏ. Bất quá vậy cũng là cả nhà đều tham dự, mỗi người đều thật cao hứng.

Hoa Chiêu cúi đầu nhìn, cái thứ nhất đã làm cho khóe miệng cô co giật.

Diệp Thự Quang.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đây là ai chọn đấy…" Hoa Chiêu muốn cười mà không dám cười, cô phải cám ơn bọn họ trên giấy không có Diệp Thắng Lợi sao?

"Cũng không phải kháng chiến vừa kết thúc…" Cô nhỏ giọng nói thầm.

Cái tên này không phải Diệp Danh chọn đấy, anh không hề áp lực mà theo sát dìm hàng: "Đúng vậy đấy, nhưng anh biết người đặt tên nghĩ như thế nào đấy, hắn là nhìn thấy ánh rạng đông của cục diện mới."

Mười năm trước kia, thật là…

Năm 66, lương bình quân đầu người là 583, và năm 1976 lương bình quân đầu người là 575, nhưng nó đã giảm xuống. Như vậy đã có thể hình dung được cuộc sống của người dân trải qua như thế nào.

Nhưng là ông ấy tin tưởng, loại cục diện này rất nhanh sẽ chấm dứt, không thua gì buổi bình minh thắng lợi trong chiến tranh chống Nhật.

"Được rồi, anh nói đúng." Hoa Chiêu tiếp tục xem mấy cái tên phía dưới.

Cơ bản đều mang theo những đặc điểm mạnh mẽ của thời đại.

Vĩ, Dũng, Kiệt, Phương, Lệ, Quyên.

Tất nhiên, mấy người Diệp gia vẫn sẽ nhảy ra khỏi những cái tên này, và những cái tên khác cũng hay.

Hoa Chiêu nhìn trúng hai tên gần nhau ở cùng một chỗ, cô chọn "Thúy Vi".

"Vậy anh chỉ có thể chọn Vân Phi rồi." Diệp Thâm nói ra.

Bởi vì đây là một câu thơ của vĩ nhân, Cửu Nghi trên núi Bạch Vân Phi, Đế Tử Thừa Phong hạ Thúy Vi.

Anh mơ hồ nhớ rõ, lúc trước anh cả cũng muốn cho đứa nhỏ lấy hai cái tên này đấy.

Diệp Thâm vụng trộm cùng Hoa Chiêu liếc nhau, bọn họ chỉ có thể vì anh cả làm những điều này. Đem đứa nhỏ đưa cho anh ấy là không thể nào đấy, nhưng để cho anh ấy đặt tên cũng được.

"Thật sự? Hai người thật sự chọn hai cái tên này?" Diệp Danh đè nén vui vẻ mà hỏi thăm.

"Hai cái tên này khá tốt, có văn hóa, nghe cũng hay." Hoa Chiêu khoa trương nói.

"Tốt tốt tốt." Diệp Danh cao hứng đến nỗi miệng cũng không khép lại được, đáy mắt cũng có chút phiến hồng.

Hoa Chiêu thấy trong lòng có chút khó chịu.

Nhưng là hôm nay, Văn Tịnh còn chưa có đến.

Ngày hôm qua Diệp Danh đã giải thích qua, anh quá cao hứng, đã quên thông báo cho Văn Tịnh rồi.

Nhưng cô ta nên ở đây hôm nay, đúng không? Cũng không có đi công tác.

Diệp Danh cũng nhàn nhạt giải thích, cha Văn Tịnh sinh bệnh rồi, cô ta phải về nhà nhìn đi.

Cũng không biết thật giả thế nào.

Hoa Chiêu cũng không hỏi, trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì khác, không đến càng tốt.

Nhưng điều này khiến cô xoắn xuýt không biết có nên giúp đỡ Văn Tịnh hay không.

Cô vẫn chưa quên Văn Tịnh toàn thân phát ra nhàn nhạt ác ý, giúp loại người này, cô không thoải mái.

Được rồi, anh cả năm nay mới 32, Văn Tịnh cũng mới 30, còn không phải quá tuổi làm sản phụ, đợi một thời gian nữa lại xem.

. . .

Văn Tịnh hiện tại đúng là ở Văn gia.

Đêm qua cô ta cũng đã biết tin tức Hoa Chiêu sinh, là long phượng thai, thấy chồng cố gắng che dấu vui mừng, lòng của cô ta đau như bị d.a.o đâm.

Vốn là cô ta định hôm nay tới bệnh viện thăm Hoa Chiêu đấy, nếu không đến sẽ bị gây khó dễ rồi. Nhưng buổi sáng nhận được tin tức cha sinh bệnh, trong điện thoại còn nói thật nghiêm trọng, vừa vặn có lý do không phải đi.

Văn Tịnh sốt ruột mà trờ về nhà mẹ đẻ.

Đối với nhà mẹ đẻ, tình cảm của cô ta thật sự rất nặng đấy, đây là thói quen nhường nhịn từ nhỏ.

Nhà mẹ đẻ hiện tại không có người, người lớn đều đi làm rồi, trẻ con cũng đi học, chỉ có cha mẹ ở nhà.

"Cha không phải bị bệnh sao? Lão nhị và lão tam tại sao không giữ lại một người để chiếu cố?" Văn Tịnh một bên thả đồ trong tay xuống một bên nói chuyện.

Trước khi đến, cô ta về nhà trước, chọn lấy trong tủ lạnh chút đô mang đến. Đây là thói quen nhiều năm nay vẫn là như vậy.

Mẹ Văn tiếp nhận cái túi trong tay cô ta mở ra, liền cho vào trong tủ lạnh, thấy chỉ có một miếng thịt nho nhỏ rất không hài lòng: "Làm sao mà chỉ có một chút như vậy? Còn chưa đủ ăn một bữa đấy."

Văn Tịnh tuy thói quen trả giá, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhảy ra một cỗ oán khí.

"Con cùng Diệp Danh hai người tổng cộng mới có mấy cân phiếu thịt? Cơ hồ đều lấy về đây hết rồi." Cái này cũng không đổi được một khuôn mặt tươi cười, ngược lại còn ngại ít?

Bà Văn nhìn biểu cảm của cô ta, biết rõ con gái có chút tức giận, lập tức thay đổi cách đối phó, giọng nói ủy khuất: "Đây không phải là cha của cô bị bệnh ư, muốn ăn thịt, mẹ cũng là sốt ruột rồi, trong nhà có chút thịt đều bị mấy đứa nhỏ ăn hết, mẹ một năm cũng không ăn được mấy ngụm thịt đây này."

Nói xong tròng mắt đều đỏ lên.

Nhìn mái tóc hoa râm của mẹ, Văn Tịnh không tức giận được nữa.

"Cha thế nào rồi? Đến cùng là bệnh gì? Trong nhà sao không có ai ở lại chiếu cố?" Văn Tịnh vừa hướng phòng ngủ của cha mẹ đi tới vừa nói.

"Mẹ không phải người ah." Mẹ Văn nói ra: "Hơn nữa mấy đứa em trai của cô, bọn họ đều phải công tác, chậm trễ một ngày liền ít đi một ngày tiền, không điểm danh đầy đủ làm sao được?”

Bước chân Văn Tịnh dừng lại một nhịp, vậy cô ta không có công tác sao? Cô ta chậm trễ một ngày liền không mất tiền? Cô ta không cần đi làm đầy đủ rồi hả?

Phòng không lớn, cô ta đã thấy được cha nằm ở trên giường, đè xuống bực mình trong ngực.

"Đã về rồi." Văn Bình trên đầu dán một miếng khăn mặt, nằm ở trên giường, cùng Văn Tịnh nói chuyện.

Văn Tịnh nhìn ông khí sắc không tệ, thanh âm cũng đủ, có lẽ không phải bệnh nặng, trong lòng thở phào một hơi.

"Cha, cha cảm thấy thế nào rồi? Có gì không thoải mái? Phát sốt hả?" Văn Tịnh hỏi.

"Ta cũng không biết chuyện gì nữa, toàn thân khó chịu, có chút đau đầu."

"Đã đi bệnh viện xem qua sao?"

"Rồi." Mẹ Văn cầm qua một tờ bệnh án trên tủ đầu giường cáo đưa cho Văn Tịnh.

Cao huyết áp, tăng mỡ máu, tăng đường huyết, đau nhức, viêm túi mật, mỡ lá gan, bệnh về phổi, tật xấu thế nhưng mà không ít.

Văn Bình thích uống rượu, thích hút thuốc, thích ăn thịt, điều kiện gia đình cũng khá, có đủ khả năng ăn uống, có thể không có bệnh sao?

Nhưng là Văn Tịnh tinh mắt, không cẩn thận quét đến ngày kiểm tra: "Cha, đây là kết quả kiểm tra của 3 tháng trước, không phải gần đây nhất đấy."

"Gần đây cũng giống như vậy." Cha Văn nói ra: "Cha lại không uống thuốc hay tiêm thuốc gì cả. Những vấn đề này có thể tự mình chữa khỏi được không?”

3 tháng trước kia, đơn vị tổ chức kiểm tra sức khoẻ, ông ta cũng đi kiểm tra rồi, kết quả chính là như vậy.

Nhưng Văn Tịnh không biết là, ở trong ngăn kéo đầu giường, còn có một phần kiểm tra của ngày hôm qua vừa mới làm xong.

Báo cao chỉ số rõ ràng giảm xuống, cơ hồ cùng người bình thường không sai biệt lắm, mấy bệnh gần đây không có phát tác, viêm túi mật đã không có, mỡ lá gan tốt hơn phân nửa, nốt ở phổi đã ở thu nhỏ lại, bác sĩ cũng không đề nghị làm sinh thiết nữa, nói là không có bệnh gì lớn, quan sát định kỳ thì tốt rồi.

Cha Văn truy hỏi liên tục làm bác sĩ thấy phiền rồi, liên tục xác định ông ta tốt rồi, rốt cuộc xác định mấy lời đồn đãi bên ngoài là sự thật, Diệp gia đã có rượu thuốc thần kỳ, ngâm ra từ nhân sâm ngàn năm, có thể trị bách bệnh.

Mà lúc trước ông ta ở nhà Diệp Danh uống, chính là rượu thuốc này.

Nghe ông ta nói như vậy, Văn Tịnh cũng chấp nhận, những bênh người già này sẽ không tốt lên nhanh như vậy đấy, thậm chí sẽ không tốt.

"Vậy cha muốn ăn cái gì? Con đi làm cho cha." Văn Tịnh nói ra.

Văn Bình trong lòng nhẹ gật đầu, đứa con gái này hiếu thuận nghe lời, ông ta rất hài lòng.

"Con lần trước cho cha cái rượu thuốc kia, còn có hay không hả? Một lần nữa lấy cho cha mấy bình. Cha hiện tại ăn lạt, cái gì cũng ăn không vào, chỉ muốn uống một ngụm."

Văn Tịnh biểu cảm khự lại: "Cái rượu thuốc kia là đồng nghiệp của Diệp Danh cho anh ấy đấy, gần đây cũng không thấy anh ấy lấy thêm trở về, đoán chừng là đã hết rồi."

Văn Bình lập tức tức giận, cái rượu thuốc kia chính là của Diệp gia đấy, hiện tại con gái vậy mà dám lấy cớ này đối phó qua loa với ông ta, xem ông ta là người ngu sao?

Không, là xem ông ta là người ngoài ah!

"Hừ! Cùng cha mẹ ruột mà còn che giấu, cái kia rõ ràng là rượu thuốc của Diệp gia đang được xôn xao, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, bây giờ cô lại nói với tôi là không có!" Văn Bình lớn tiếng mắng.

Văn Tịnh lập tức vừa tức lại ủy khuất.

Cô ta cũng nghe lời đồn đãi rồi, là đồng nghiệp tới hỏi cô ta đấy, nhà bọn họ có phải là thật sự có rượu thuốc thần kỳ như vậy không.

Văn Tịnh tất nhiên không thừa nhận.

Người ngoài cũng không bất ngờ, nếu cô ta nghênh ngang mà thừa nhận ngược lại mới khiến người ta ngạc nhiên, đồ tốt như vậy đương nhiên phải che giấu rồi.

Các đồng nghiệp cũng tự cảm thấy mình không thể có được, nên cũng không quan tâm nữa.

Văn Tịnh về nhà chờ Diệp Danh cho giải thích cho cô ta, kết quả Diệp Danh một chữ cũng không nhắc đến.

Cô ta vẫn một mực chờ đợi..., chờ đến lúc Hoa Chiêu sinh rồi, Diệp Danh càng sẽ không nói về vấn đề này với cô ta, anh ấy hiện tại 99% tâm tư đều ở trên người hai đứa bé kia.

Bất quá Văn Tịnh cũng đoán được, nếu thật là rượu thuốc do nhân sâm ngàn năm ngâm, cái kia tất nhiên là công lao của Hoa Chiêu.

Hiện tại lại để cho cô ta đến xin Hoa Chiêu rượu? Đánh c.h.ế.t cô ta cũng không đi!

Thấy cô ta im lặng không nói gì, Văn Bình càng tức giận: "Ý cô là gì? Cô là con dâu lớn của nhà họ Diệp, còn tôi là cha cô, cho nên không uống nổi một ngụm rượu của gia đình anh ta? "

Hai chữ "con dâu lớn" càng kích thích Văn Tịnh.

"Cái gì con dâu trưởng? Con là một người phụ nữ không thể sinh con, ở nhà anh ta không là cái gì cả! Cái rượu thuốc kia là Hoa Chiêu ngâm đấy, bây giờ người ta lại sinh được một đôi long phượng, người ta mới là cô con dâu lợi hại nhất Diệp gia, hiện tại đừng nói rượu thuốc, tháng sau đoán chừng đến thịt của nhà con cũng sẽ đưa đi cho cô ta!"

Một câu cuối cùng của Văn Tịnh là có chút "lệch lạc" rồi, sắp hết năm rồi, theo lệ thường thì năm nào cũng phải để dành vé thịt của tháng này , mua thịt cất trữ để làm lễ mừng năm mới thăm người thân.

Đến lúc đó một đại gia đình Diệp gia cơ bản đều trở về ăn mừng năm mới, Diệp gia không muốn sử dụng đặc quyền, phần thịt của Diệp Mậu cùng Miêu Lan Chi tất nhiên không đủ cho mấy nhà ăn, bọn họ phải trợ giúp một chút.

Hơn nữa hàng năm cô ta về nhà mẹ, đều được xách một nửa thịt trở về.

Cha mẹ Văn cũng không nghĩ tới điểm này, nghe Văn Tịnh nói như vậy, ngược lại càng tức giận rồi.

Mẹ Văn vỗ vào trên lưng cô ta một cái: "Cô sao lại không có tiền đồ như vậy! Chỉ cần cô là vợ Diệp Danh, cô chính là con dâu trưởng, không sinh được con thì làm sao? Đó cũng là con dâu trưởng! Hơn nữa cô mới 30, còn có người 40 tuổi mới sinh con đây này! Đến lúc đó khẳng định cô sẽ lợi hại hơn cô ta! Hiện tại không thể dập tắt chí khí của mình."

Kỳ thật bà Văn cũng chỉ nói cho có.

Ông Văn trừng mắt liếc bà bạn già, nói những điều vô dụng này làm gì? Bắt không được trọng điểm!

"Mặc kệ hai người các cô ai lợi hại, các ngươi đều là con dâu Diệp gia, là chị em dâu, là người một nhà, quan hệ thân cận vô cùng, cái rượu thuốc kia, cô mở miệng hỏi xin cô ta, cô ta còn có thể không cho?"

Văn Tịnh không lên tiếng.

Kỳ thật trong lòng cô ta cũng hiểu được, nếu cô ta mở miệng..., Hoa Chiêu sẽ cho đấy. Dù sao cô ta cũng là chị dâu, hơn nữa cô ta đối với Hoa Chiêu có ý kiến, lại không có biểu hiện ra ngoài, Hoa Chiêu khẳng định không biết.

Nhưng là cô ta không muốn mở miệng, chính cô ta không thể tự mình đối mặt với chính mình, hơn nữa, còn có Diệp Danh ở đây. Trực giác của cô ta nói rằng Diệp Danh khẳng định sẽ không đồng ý.

Diệp Danh cũng biết tâm tư của cô ta. Hiện tại nếu cô ta mở miệng hỏi xin Hoa Chiêu rượu, Diệp Danh sẽ cười nhạo cô ta đấy.

"Đúng rồi." Văn Bình con mắt sáng ngời: "Cái rượu thuốc, cô là người Diệp gia người nên cô cũng sẽ có phần a? Phần của cô đâu? Trước cứ lấy cho ta uống vào, ta toàn thân đều khó chịu."

Nói đến chuyện này Văn Tịnh mặt đỏ rần, không biết là tức giận hay là xấu hổ: "Con không có."

Ông Văn lại cảm thấy cô ta đang nói dối, không muốn cho ông ta.

"Ai, con gái lập gia đình, chính là con nhà người ta rồi, cha mẹ ruột cũng mặc kệ, nuôi không rồi…" Nói xong vậy mà khóc.

Bà Văn cũng ở một bên lau nước mắt.

Văn Tịnh lập tức như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sắc mặt vừa đỏ, lại vừa trắng, có miệng mà khó trả lời, trong lòng không biết là cái gì tư vị.

"Tốt tốt tốt! Con sẽ đi hỏi cho cha! Nhưng là được hay không, con không bảo đảm!" Văn Tịnh nói xong cũng đi ra khỏi nhà.

Loading...