Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 190
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:43
Lượt xem: 114
Hoa Chiêu và Diệp Danh còn có Diệp Thư cùng lên xe, đến thôn Lý gia.
Miêu Lan Chi cùng Văn Tịnh ở lại trông bọn nhỏ.
Đừng nói Hoa Chiêu không tin được Văn Tịnh, Diệp Danh cùng Miêu Lan Chi cũng không tin nổi. Từ lúc Văn Tịnh chăm sóc mấy đứa nhỏ đến nay cũng hơn 20 năm rồi! Hiện tại cô ta còn nhớ cái gì?
. . . . .
Đến thôn Lý gia, bọn họ thuận lợi gặp được người Lý gia.
"Mẹ tôi ở đâu?" Hoa Chiêu đi thẳng vào vấn đề.
Đây sem như là lần đầu tiên người Lý gia gặp Hoa Chiêu, mọi người vốn đang bị dung mạo của cô làm cho kinh ngạc, sau đó liền vui vẻ.
Nhìn như một đứa nhỏ, giọng nói cũng giống như đứa bé, đoán chừng lời đồn đều là giả dối, cô gái như vậy, tính tình còn có thể lớn đến mức nào?
Đoán chừng người khó đối phó chính là người đàn ông bên cạnh, người bên cạnh này?
Nhìn có chút quen mặt, nhưng một thân khí thế này, không phải là người bình thường có thể có đấy.
Người Lý gia làm kinh doanh, coi như đã vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, nhìn ra Diệp Danh không hiền lành giống như bề ngoài.
Huống chi hiện tại Diệp Danh căn bản không cười, một đôi mắt lợi hại mà nhìn chằm chằm vào những người xung quanh, mang theo nhuệ khí bức người.
"Mẹ cô ở đâu? Chúng tôi còn muốn tìm cô ta đây này!" Ông Lý tiến lên một bước, nghiêm mặt nói: "Cô ta muốn đem con tôi đánh chết! Nếu con tôi có mệnh hệ gì, cô ta phải lấy mạng bồi!"
"Đúng! Lấy mạng bồi!"
"Lấy mạng bồi! !"
Bất tri bất giác, mọi người của thôn Lý gia đều đi qua, đem Hoa Chiêu cùng Diệp Danh và mấy người Lưu Tiền vây vào giữa.
"Ông nói mẹ tôi đánh thì là chính bà ấy đánh sao, ông có chứng cớ gì? Chuyện phát sinh ở đâu? Đưa tôi đi nhìn xem." Hoa Chiêu nói ra.
Người Lý gia không nghĩ tới cô sẽ đưa ra điều kiện này, nhưng đây cũng không phải là điều kiện quá phận, xem thì xem, trên mặt đất hiện tại còn một vũng m.á.u lớn đây này!
Hoa Chiêu đi tới nhà Lý Đại…Đến hậu viện, thấy được một bãi máu, xác thực không nhỏ.
Nghe nói là từ trong đầu chảy ra đấy.
Đừng nói từ trong đầu, dù là từ chỗ khác, một người đổ nhiều m.á.u như vậy, cũng quá sức rồi.
Ánh mắt Hoa Chiêu tùy ý quét một vòng, ở góc sân sau nhà Lý Đại có một cây du lớn.
Hoa Chiêu cùng nó câu thông thoáng một phát.
Bởi vì là ban ngày, trước mắt bao người, Hoa Chiêu không cùng cây du trao đổi quá nhiều năng lượng, sợ nó biểu hiện khác thường sẽ bị người ta phát hiện.
Năng lượng quá ít, năng lực biểu đạt của cây du còn kém.
Nhưng Hoa Chiêu vẫn thấy được tình huống đại khái, chỉ là không rõ rệt.
Hai người đàn ông, một người đánh, một người bị đánh, đi ra khỏi hầm, người đàn ông cõng người phụ nữ, đi.
Lý Nhị là người bị đánh, mẹ cô bị một người khác mang đi, xem tình cảnh mơ hồ lúc ấy, là bị cõng đi đấy.
Mẹ hình như đã mất đi năng lực hành động!
Cô không quan tâm Lý Nhị sống hay chết? Cô chỉ để ý mẹ mình!
"Mẹ tôi thực sự không ở trong tay các người?" Hoa Chiêu hỏi.
Ông Lý nói ra: "Đừng ở đây diễn kịch, nhanh đem mẹ cô giao ra đây!"
Hoa Chiêu quay đầu nói với mấy người Diệp Danh: "Chúng ta đi."
Không nghĩ tới cô rời đi dứt khoát như vậy, Diệp Danh sửng sốt một chút, bất quá đây là chuyện tốt, Trương Quế Lan đến cùng có ở đây hay không, cứ tìm kiếm là được.
Nhưng khi đó khẳng định loạn, Hoa Chiêu không thích hợp ở hiện trường.
"Đi." Anh mang người đem Hoa Chiêu bảo hộ ở bên trong, muốn lên xe.
Bọn họ lái xe tới đấy, đường lớn cách thôn Lý gia chỉ có vài bước, tất nhiên cũng lái xe vào, không cho ô tô rời mình trong phạm vi 3 mét, để cho tiện rời đi.
"Muốn đi? Chúng ta phải nói chuyện thật tốt rồi!" Ông Lý hét lên.
Ông ta không đòi người nữa mà muốn thương lượng các điều kiện.
Thôn dân xung quanh phối hợp ăn ý mà buộc chặc vòng vây, một tầng lại một tầng người, bọn hắn muốn lái xe rời đi, chính là phải từ trong đám người đè nát chướng ngại vật mà đi.
Thật sự không dễ rời đi đấy.
"Chúng tôi tới mở đường!" Lưu Tiền nói ra. Có mấy người bọn hắn ở phía trước mở đường, ô tô liền dễ dàng đi ra ngoài rồi.
Nhưng cũng không thể bảo đảm sẽ không sơ hở tý nào.
Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu hỏi ông Lý: "Lý Nhị ở đâu?"
Cô muốn biết là ai đã đánh Lý Nhị.
Mang Trương Quế Lan đi lại không đem người đưa về nhà, nói rõ không phải là người của bọn hắn, cái người kia là ai cô cũng không thể nào tìm nổi, vẫn phải hỏi Lý Nhị có biết hay không.
"Ở bệnh viện đây này." Ông Lý nói.
"Tôi đi gặp ông ta, cùng ông ta đối chất." Hoa Chiêu nói ra.
Ông Lý cười lạnh một tiếng: "Cô muốn chạy a? Không có khả năng!"
Bệnh viện xã ở thôn bên cạnh, ra khỏi thôn này, cũng không phải thiên hạ của Lý gia, nếu bọn hắn muốn vây Hoa Chiêu giống như bây giờ, là không thể nào đấy.
Hơn nữa bọn hắn cũng không muốn lộ ra giao dịch giữa Hoa Chiêu, thực sự chọc ra để mọi người đều biết, bọn hắn cũng không chiếm được cái gì tốt.
"Chỉ bằng một lời của ông, cầm một đống m.á.u gà liền nói là của Lý Nhị đấy, nói ông ta sắp c.h.ế.t rồi, tôi sẽ tin? Tôi là người ngu sao?" Hoa Chiêu nói.
Vậy mà cũng rất có đạo lý…Ông Lý là thành tâm muốn cùng cô đàm phán điều kiện, tất nhiên muốn đem điều kiện của mình bày ra.
Ông ta cắn răng một cái, nói với hai đứa cháu: "Đi, đem lão Nhị cõng trở về!"
Dù sao cũng đã buông tay rồi… Hãy để cho hắn lại vì gia tộc mà cống hiến thêm một chút a!
Mấy người con trai liếc nhau, xô xô đẩy đẩy sau nửa ngày, cuối cùng lão Tam cùng lão Tứ cùng mang theo một đứa con trai đi ra.
Hoa Chiêu cũng không đi nữa, lẳng lặng đứng ở đó, dọc theo hướng Trương Quế Lan rời đi, cùng với mấy cây đại thụ câu thông.
Nhưng trời tối quá, chúng cũng chỉ có thể "nhìn" thấy một bóng dáng mơ hồ, chúng thấy không rõ, chắt lọc hình ảnh chúng nhớ lại Hoa Chiêu càng thấy không rõ.
Cũng may còn có hình dáng để cho cô có phương hướng mà truy tìm.
. . . . .
Đến thôn bên cạnh Lí Tam Lý Tứ rất nhanh đã trở về rồi, mấy người xe đạp (mượn được) nên rất nhanh, bánh xe sau cũng bốc khói rồi.
Người còn chưa tới nơi đã hô: "Không thấy chú hai nữa!”
"Không thấy rồi hả? Đi đâu?" Tất cả mọi người đều kinh ngạc, người sắp c.h.ế.t làm sao có thể biến mất?
"Nghe nói là Tiểu Giang cùng Tiểu Cương đem người chuyển viện rồi!" Lí Tam nói.
Lý lão đầu nghe xong cũng biết đây là chuyện Lý Tiểu Giang có thể làm được, hắn trong thành không trở về nhà, rốt cuộc đã tránh thoát một kiếp, trong tay có tiền.
Lý gia gần đây bận việc cùng Hoa Chiêu "Đàm phán", nghĩ đến muốn xoay người, bằng không thì đã sớm đi tìm hắn đòi tiền.
“Lý Tiểu Giang, tại sao hắn lại trở về rồi hả?" Lý lão đầu cau mày nói.
Hiện tại đem người chuyển viện, không phải là làm trì hoãn mọi chuyện sao! Chờ bọn hắn đem người đưa trở về, nâng trở về, đã mấy giờ rồi?
Đối phương lái xe Jeep đến đấy, làm cho ông Lý áp lực rất lớn, ông ta không muốn kéo dài thời gian, sợ đêm dài lắm mộng.
Lý Đại xấu hổ nói: "Tiểu Giang đêm qua trở về một chuyến, đã bị con đuổi đi rồi, ai biết hắn hiện tại lại trở về rồi."
Người nói vô tâm người nghe có ý, hai mắt Hoa Chiêu sáng ngời, Lý Tiểu Giang đêm qua đã trở lại?
Cô lại giao tiếp với cái cây lớn ở sân sau, lần này nhìn thấy một vài cảnh mà trước đó cô đã bỏ qua, một bóng người đi tới, nói vài câu với một nam một nữ, rồi lại rời đi, nhưng không đi xa và quay lại lần nữa ....
Là hắn rồi!
Hoa Chiêu thở dài một hơi, là Lý Tiểu Giang..., cô liền an tâm. Cô nhìn người vẫn rất chuẩn, Lý Tiểu Giang sẽ không làm chuyện gì không tốt với Trương Quế Lan, cho dù là hiện tại Lý gia đang ở loại tình huống này.
"Người chuyển đi đâu rồi? Đi kéo về ra, nhanh lên!" Ông Lý đã không muốn nghe đến cái tên Lý Tiểu Giang này, quay đầu nói với Lí Tam Lý Tứ.
Chuyển đến bệnh viện nào cũng thăm dò được rồi, Lí Tam Lý Tứ chỉ trở về hỏi một chút muốn tìm về hay không, cha đã nói muốn tìm, vậy thì tìm.
"Thuận tiện đem Lý Tiểu Giang mang về." Hoa Chiêu đột nhiên nói: "Bằng không thì không có đàm phán gì nữa."
Tuy không biết tại sao cô lại phải gặp Lý Tiểu Giang, có lẽ là muốn tìm người trung gian đàm phán? Bất quá đây là việc nhỏ.
"Có thể." Ông Lý nói ra.
Lão Tam lão Tứ nhận được lệnh, nhanh chóng đạp xe chạy.
Hoa Chiêu cũng không ở bên ngoài phơi nắng nữa, quay người đi vào ô tô.
Diệp Danh cùng Diệp Thư cũng vào theo.
Đám người kia có chút kích động, cho là bọn họ muốn lái xe xông vào, bánh xe đè lên trên người ai, người đó đau! Bọn hắn đương nhiên sợ hãi.
Cũng may cả buổi không thấy ô tô có dấu hiệu khởi động.
"Em có phát hiện gì?" Diệp Danh hỏi Hoa Chiêu.
Anh cảm thấy cô dứt khoát mà đi như vậy, còn nói muốn gặp Lý Tiểu Giang, không phải là b.ắ.n tên không đích.
Hoa Chiêu hiện tại tâm tình không tệ, cô cười cười: "Anh cả thông minh. Em cảm thấy người Lý gia không giống giả bộ, mẹ em không có ở chỗ này rồi."
Diệp Danh gật đầu: "Anh cũng nghĩ như vậy, bọn họ tạm thời không cần thay đổi kịch bản nguy hiểm hơn, Lý Nhị kia thực sự bị thương." Lúc nãy bọn họ đã cùng Lưu Tiền xác nhận qua.
"Đương nhiên cũng không loại trừ Lý lão đầu vì đạt được mục đích mà bỏ con trai." Diệp Danh nói ra: "Người kia lòng dạ ác độc."
Ông ta dám hô hào đem con trai vừa chuyển viện kéo về, đã cho thấy tâm địa không phải cứng rắn bình thường.
Có thể chuyển viện, đã nói lên Lý Nhị có cơ hội sống, nhưng chính tay ông ta đã cắt đứt đường sống của con trai mình.
Đây chính là con trai ruột của ông ta!
Hoa Chiêu gật đầu, thật không nghĩ tới Lý Tiểu Giang sáng sủa như thế lại có một người ông nội như vậy, sớm biết vậy cô căn bản sẽ không trêu chọc người Lý gia.
Đáng tiếc nhân sinh không có sớm biết như vậy.
"Mẹ em hiện tại không ở đây, lại không về nhà, có thể đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bị thương các loại, sau đó được người cứu đi nha." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Danh gật đầu: "Em hoài nghi là Lý Tiểu Giang?"
Lý Tiểu Giang này anh đã điều tra qua, có chút hiểu rõ, ngược lại không giống người ác tâm đấy.
"Đợi hắn đến rồi nói sau." Hoa Chiêu nói ra.
Trong lòng đã có phương hướng, càng nhìn lại càng thấy bóng dáng mơ hồ kia giống Lý Tiểu Giang, Hoa Chiêu càng cảm thấy yên tâm rồi.
...
2 tiếng sau, Lý Tiểu Giang bị gọi trở về, trở về chỉ có mình hắn, không có Lý Nhị.
Ông Lý hiển nhiên không hài lòng: "Lão Nhị đâu?"
Đáy lòng ông ta đã triệt để buông bỏ đứa con trai này rồi, liền ngóng trông hắn mau trở về vì gia tộc cống hiến chút sức lực cuối cùng này.
Lí Tam lại kích động mà hô: "Cha! Tiểu Giang nói hắn biết rõ Trương Quế Lan ở đâu!"
Cho nên bọn hắn nghe lời Lý Tiểu Giang..., không mang Lý Nhị trở về.
Anh mắt ông Lý lập tức hung ác, nhắm ngay Lý Tiểu Giang: "…Tốt, là mày để cho người chạy sao?"
Ông ta cũng không ngốc, đoán được chút gì đó.
Lý Tiểu Giang không nhìn tới ông ta, chỉ nhìn Hoa Chiêu đang xuống xe.
"Tôi biết rõ chị Trương ở đâu…Nhưng tôi muốn cầu xin cô một chuyện." Hắn cầu khẩn mà nhìn Hoa Chiêu.
"Chuyện gì? Nói xem." Hoa Chiêu nói ra.
"Cô có thể đừng truy cứu chuyện lần này hay không…" Lý Tiểu Giang có chút chột dạ nói.
Không biết vì cái gì, Hoa Chiêu rõ ràng khá xinh đẹp, hắn cũng thừa nhận, đây là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà hắn gặp. Nhưng hắn trông thấy cô liền có chút sợ hãi, cũng không dám thở gấp.
Cho nên mặc dù không biết một chút gì về bối cảnh của Hoa Chiêu, hoàn toàn là suy đoán, nhưng hắn tin tưởng cô tuyệt đối có thể thu thập toàn bộ Lý gia.
Hoa Chiêu không nói gì, lần này không để cho Lý gia một chút giáo huấn, là không thể nào đấy, bằng không thì bọn hắn không biết đau! Còn có thể có lần thứ hai.
Lần này may có Lý Tiểu Giang cứu được mẹ, lần sau thì sao? Ai tới cứu bà ấy? Cho nên cô không thể đáp ứng.
"Mẹ tôi hiện tại như thế nào? Gặp nguy hiểm à…Coi chừng!" Hoa Chiêu đột nhiên hô to!
Lý Tiểu Giang còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cái ót đau xót, người liền ngất luôn.
Hoa Chiêu muốn giận điên lên, ông Lý này quả nhiên tâm ngoan thủ lạt, đến cháu trai cũng hạ thủ được!
Mấy người Diệp Danh lập tức lao ra, muốn đem Lý Tiểu Giang đoạt đến.
Nhưng người Lý gia cũng biết tầm quan trọng của Lý Tiểu Giang, dốc sức liều mạng che chở.
Một đống phụ nữ trẻ nhỏ chạy tới chỗ mấy người Diệp Danh, vừa khóc lại gào thét đấy, nắm lấy bọn hắn không buông tay.
Đằng sau, Diệp Thư cũng quát to một tiếng.
Người thôn Lý gia cũng bắt đầu vây cô cùng Hoa Chiêu.
Diệp Danh không có cách nào, đành phải dẫn người trở lại phòng.
Một hồi hỗn loạn tới cũng nhanh đi cũng nhanh, người hai phe lại lần nữa giằng co.
Lý Tiểu Giang đã bị người Lý gia người tầng tầng lớp lớp mà "Bảo hộ"..., hơn nữa người đã ngất, Hoa Chiêu muốn hỏi cái gì cũng không được rồi.
Thẻ đánh bạc một lần nữa về tới trong tay người Lý gia.
"Muốn biết mẹ cô ở đâu, hãy xuất ra thành ý." Ông Lý nói ra.
Hoa Chiêu nhìn ông ta cười lạnh: "Lão gia tử xuất thân thổ phỉ a?"
"Ha ha." Ông Lý cười lạnh một tiếng, không trả lời.
Ông ta lớn tuổi như vậy rồi, sống trong chiến loạn, lại vào Nam ra Bắc đấy, thổ phỉ gì đấy, thật sự từng là khách mời.
Chỉ có điều ai cũng không biết mà thôi.
...
Mấy người Hoa Chiêu đi ra, lòng Miêu Lan Chi cũng không yên được, đi tới đi lui trong sân.
Tâm tình của bà ảnh hưởng đến hai bảo bảo, cũng trở nên xao động..., ngồi cũng không được, nằm cũng không được, ôm cũng không được.
"Đi một chút đi, bà nội mang các con ra ngoài chơi." Miêu Lan Chi bất đắc dĩ nói.
Nếu như không có tình huống gì đặc biệt, chỉ cần vừa đi ra ngoài, hai đứa nhỏ liền trung thực rồi, thế giới đẹp đẽ bên ngoài khiến bọn nhỏ choáng ngợp.
Văn Tịnh tất nhiên đi theo.
Hai người đẩy bọn nhỏ vòng quanh khu cư xá.
Khu cư xá chỗ bọn họ rất lớn, diện tích lớn, phòng ít, người cũng ít.
Hai đứa bé dạo này đã nhìn thấy rất nhiều núi xanh, non xanh nước biếc, cỏ cây hoa lá, cũng không còn hứng thú với vườn cây lớn ở đây nữa.
"Ah! Ah!" Thúy Vi đưa cánh tay nhỏ chỉ ra ngoài cánh cửa, cô bé muốn đi ra ngoài chơi, muốn đến chỗ đống người.
"Được được được." Miêu Lan Chi cười nói. Tuy bên ngoài còn có chuyện phiền não, nhưng nhìn đến hai đứa bé đáng yêu như thế, bà nhịn không được liền cao hứng trở lại.
Mấy người ra khỏi khu cư xá, đi đến cửa hàng.
Miêu Lan Chi đột nhiên nhớ tới, hai đứa bé lớn như vậy rồi, còn chưa từng đến cửa hàng đây này! Hôm nay vừa vặn đi xem một chút, để cho bọn nhỏ chọn món đồ mình ưa thích.
Văn Tịnh cùng ở sau lưng bà, trong lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi.
Bùa hộ mệnh đại sư cho thật sự có tác dụng, cô ta lại gặp may mắn như vậy.
Vốn cho rằng hôm nay phải đến đại viện trong núi, chỗ đó tuyệt đối không thể bắt cóc bọn chúng, ai nghĩ đến chúng lại tự mình đưa tới cửa rồi, tiền này cô ta tiêu không lãng phí!
Cái bùa hộ mệnh này rất đắt, 500 đồng một tờ!
Miêu Lan Chi đẩy bọn nhỏ đến gần cửa hàng, hôm nay là cuối tuần, bên trong cửa hàng rất náo nhiệt, nhiều người chen chúc, xe đẩy đôi cũng có chút vướng rồi, Miêu Lan Chi nhìn Văn Tịnh nói: "Con đẩy Vân Phi."
"Dạ."
Xe đẩy được nối ở giữa, cũng có thể phân thành hai xe đơn riêng biệt.
Miêu Lan Chi cùng Văn Tịnh một trước một sau mà đi tới, lần lượt dạo chơi từng quầy hàng.
Nhưng hai tiểu gia hỏa rất nhanh đã thấy chán, từ độ cao của chúng, chỉ trông thấy toàn là đùi, nhiều người còn oi bức, lại có mùi, Thúy Vi kháng nghị vài lần Miêu Lan Chi không nghe thấy, con bé lập tức bắt đầu khóc.
Lúc này Miêu Lan Chi nghe thấy được, cũng hiểu ý của bé, đành phải mang theo hai tiểu gia hỏa đi ra.
Cách đó không xa có một công viên nhỏ, bên trong có mấy đứa bé đang chơi đùa, Thúy Vi lập tức thò tay chỉ: "Ah! Ah!"
"Tốt, tốt, tốt, đi chỗ đó chơi trò kia." Miêu Lan Chi cười nói.
Hai người đẩy xe đứng dưới một bóng cây, nhìn mấy đứa bé bên cạnh chơi đùa.
Cha mẹ của những đứa trẻ khác nhìn thấy Vân Phi cùng Thúy Vi, lập tức cũng tới nhìn xem, sau đó cùng Miêu Lan Chi nói chuyện phiếm.
Trong lòng Văn Tịnh có chút gấp, thầm nghĩ tìm một cơ hội rời đi trong chốc lát, thông báo cho đại sự phái người đến.
Cô ta còn bỏ ra số tiền lớn, nhờ đại sư giúp cô ta một chuyện nhỏ.
Cô ta biết rõ chính mình đem đứa nhỏ vụng trộm ôm đi sẽ không được, đến lúc đó người Diệp gia có thể ăn luôn cô ta đấy. Nhưng chuyện của Hoa Tiểu Ngọc đã cho cô ta một ý tưởng, cô ta có thể tạo thành chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như lạc mất bọn chúng…
Sau đó 3 ngày sau, cô ta sẽ đem bọn chúng tìm trở về, để bù đắp lỗi lầm của mình, hoặc là, trực tiếp trở thành đại công thần!
Văn Tịnh ngẩng đầu nhìn đến Miêu Lan Chi, để lạc bọn chúng cũng không nhất định là cô ta, còn có thể là Miêu Lan Chi.
Cơ hội rất nhanh đã tới rồi.
Mùa hè, muỗi nhiều, ở đây lại không thể so với trong nhà, được đuổi muỗi định kỳ, bất tri bất giác hai tiểu gia hỏa đã bị muỗi cắn sưng lên nhiều vết, mặc dù không khóc, nhưng cũng gãi một trận, rất nhanh liền thấy máu.
Tay cũng là ngoan độc đấy.
Đợi đến lúc Miêu Lan Chi phát hiện, liền đau lòng c.h.ế.t mất.
"Mau mau nhanh, con nhanh đi mua một ít thuốc mỡ." Miêu Lan Chi nói với Văn Tịnh.
Hai đứa bé đi theo Hoa Chiêu, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị muỗi cắn qua, cho nên Hoa Chiêu cũng không chuẩn bị cho bọn nhóc đồ đuổi muỗi, lúc đi ra bà cũng không mang.
Hiện tại mới nhớ tới muỗi rất lợi hại.
"Tốt, vậy con đi một chút!" Văn Tịnh đè nén kích động, làm như sốt ruột mà chạy.
Mấy ông bố bà mẹ đang chơi với nhau cũng bắt đầu kiểm tra con cái của mình thì phát hiện có vài vết muổi cắn, hiện tại cũng đã đến giờ cơm, mấy người liền không chơi nữa, dọn dẹp một chút rồi về nhà.
Miêu Lan Chi lúc này mới nhớ tới, nên ăn cơm rồi. Bà không quên cho bọn nhỏ ăn xong mới đi ra, nhưng chính mình ngược lại đã quên ăn cơm.
Những người lớn lên trong thời kỳ khó khăn về cơ bản đều tin rằng cơm là sắt thép, mặc kệ phát sinh chuyện lớn gì, chỉ cần có điều kiện, thì phải ăn cơm, ăn cơm mới có sức, mới có thể giải quyết phiền toái.
Nhưng hiện tại bà chỉ có thể đợi Văn Tịnh về đây đã.
Thế nhưng Văn Tịnh đi hơn hai mươi phút đồng hồ cũng không thấy trở về.
"Thật là, vừa rồi đã đi ngang qua một cái tiệm thuốc nhìn không thấy sao?" Miêu Lan Chi lầm bầm một câu.
Đột nhiên, một người phụ nữ cầm giỏ đi tới: "Chị gái, muốn mua bánh bao không? Vừa ra nồi đấy, còn nóng hổi đây."
Miêu Lan Chi cũng không thấy có gì kỳ lạ, trong công viên đều có mấy người bán hàng rong, không có gì ngạc nhiên khi hiện tại có bán chút đồ ăn, bà vận khí tốt, ở trong công viên nhỏ cũng có thể gặp một người.
“Bánh nhân gì vậy?” Miêu Lan Chi hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-190.html.]
"Vào mùa hè, có nhân rau đắng, giúp thanh nhiệt.” Người phụ nữ kia nói.
Miêu Lan Chi nhìn bốn phía, không thấy những người bán hàng rong khác: "Được a, cho tôi 6 cái." Còn phải mua cho Văn Tịnh mấy cái.
"Được rồi!" Người phụ nữ lấy ra mấy cái bánh bao trắng trắng mập mập rất lớn, nhìn không tệ, ngửi hương vị cũng được.
Miêu Lan Chi không kén chọn, nhân rau đắng cũng có thể ăn, lúc còn trẻ có vài năm, muốn ăn rau đắng cũng không dễ dàng đây này.
Nhưng có lẽ là do nhiều năm không ăn rồi, sao bà lại cảm thấy đặc biệt đắng?
Bất quá trên tinh thần không thể lãng phí, bà vẫn là đem hai cái bánh bao ăn hết.
Sau đó, vừa quạt muỗi cho bọn nhỏ, vừa chờ Văn Tịnh trở về.
Nhưng tay lại càng ngày càng vô lực, rất nhanh bà đã không nhấc lên nổi rồi, trước mắt cũng từng chút biến thành màu đen, Miêu Lan Chi thầm nghĩ không tốt, muốn gọi người lại phát hiện không gọi được nữa.
Bà không cam lòng mà trừng mắt, ngã quỵ xuống phía trước. Mặc dù ngã quỵ rồi, tay bà cũng gắt gao mà nắm chặt xe đẩy.
Chẳng mấy chốc, hai người đàn ông mang giỏ đi tới. Bọn hắn tay chân lanh lẹ mà đem Miêu Lan Chi đỡ lên, đặt ở trên mặt ghế, làm ra bộ dạng ngủ gà ngủ gật, sau đó đem Thúy Vi cùng Vân Phi ôm ra để trong giỏ rồi đi.
Thúy Vi cùng Vân Phi lúc này không chịu, liền khóc lớn.
Người đàn ông mặc kệ, bước chân càng không ngừng lại tiến vào trong công viên.
Hiện tại đang là buổi trưa, trong công viên không có mấy người.
Người phụ nữ bán bánh bao đang đợi sau gốc cây, vừa thấy hai người tới, liền lấy trong túi ra một chiếc lọ thủy tinh và một chiếc khăn tay, đổ thuốc mê trong lọ lên chiếc khăn rồi đưa chiếc khăn tay qua mũi của hai đứa trẻ.
Ngay sau đó, hai đứa trẻ ngừng khóc và bất tỉnh. nhanh hai cái Bảo Bảo tựu đừng khóc, đã hôn mê.
Ba người lúc này mới lên xe đạp, nhanh chóng biến mất trong công viên.
Nửa giờ sau, Văn Tịnh mang theo một túi ăn trở về.
Cô ta chỉ gọi điện thoại thông báo người đến, về phần người ta sẽ mang bọn nhỏ đi như thế nào, cô ta không biết, đối phương không nói cho cô ta biết, cô ta cũng không quan tâm.
Nhìn thấy mẹ chồng ngủ gật từ xa, tim cô ta cũng muốn nhảy ra.
Hiện tại đang ở bên ngoài, mẹ chồng không thể nào ngủ đấy!
Cô ta bước nhanh chạy tới, quả nhiên phát hiện bọn nhỏ trong xe đẩy đã biến mất.
Thành công!
Lòng bàn tay, và trên trán cô ta đều đổ mồ hôi.
"Mẹ, mẹ!" Văn Tịnh đỡ Miêu Lan Chi, nhưng làm thể nào bà ấy cũng không tỉnh.
Cô ta thoáng cái đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
Những người kia đã làm cái gì với mẹ chồng cô ta? !
Cô ta chỉ muốn "Chữa bệnh", thay đổi vận mệnh của mình, nhưng cô ta chưa từng nghĩ qua sẽ g.i.ế.c mẹ chồng!
Nếu để cho Diệp Danh biết…
"Có ai không! Cứu mạng ah!" Văn Tịnh tê tâm liệt phế mà hô lên.
Lập tức dẫn tới mấy người đi đường, hỗ trợ đem Miêu Lan Chi đưa đi bệnh viện.
Sau khi kiểm tra một phen, Miêu Lan Chi chỉ là ăn một lượng lớn thuốc ngủ, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Văn Tịnh lúc này mới thở phào, ngồi ở trên ghế chậm rãi cảm nhận tâm tình phức tạp lại kích động cùng sợ hãi của chính mình.
Cô ta phải nghĩ xem sẽ làm gì tiếp theo, nên phản ứng như thế nào ...
Cô ta cái gì cũng không biết, cô ta chỉ nghe theo mẹ chồng phân phó đi ra ngoài mua thuốc cao, sau đó nhớ tới hai người chưa ăn cơm, lại đi mua một chút lương khô, trở về đã như vậy rồi.
Cô ta cái gì cũng không biết, đúng, chính là cái dạng này!
Sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, Văn Tịnh mới gọi điện thoại cho Diệp Mậu.
Hơn 10 phút sau Diệp Mậu đã tới đây rồi, sắc mặt trầm xuống đến đáng sợ.
Văn Tịnh vừa mới chuẩn bị tâm lý tốt lập tức sụp đổ một khối lớn, cô ta chưa từng gặp qua biểu cảm đáng sợ như vậy của bố chồng.
"Nói nói xem, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Ông hỏi Văn Tịnh.
"Con, con không biết. . ." Văn Tịnh bắt đầu nói lắp ba lắp bắp về chuyện hôm nay.
Hoa Chiêu mang bọn nhỏ trở về, nói đến chuyện Lý gia, mẹ của Hoa Chiêu gặp chuyện không may, Diệp Danh trở về đưa cô ta (HC) đi, cô ta cùng mẹ chồng mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài chơi, sau đó mua thuốc, mua đồ ăn, trở về đã như vậy rồi…
Diệp Mậu mang theo trợ lý trở về, lập tức phân phó xuống dưới để cho bọn hắn tìm kiếm, ở nhà ga, bến xe, các nhân viên khả nghi!
"Các người sao lại ở đây? Chị dâu làm sao vậy?" Trương Quế Lan đẩy cửa tiến đến, lo lắng hỏi.
Trải qua quá trình trị liệu, bà rốt cuộc cũng tỉnh, sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là muốn về nhà, sau đó chỗ góc cua nhìn thấy bóng dáng Diệp Mậu.
Bà còn cho là mình hoa mắt, nhưng cũng sang đây xem xem đến cùng có phải hay không, cũng không chậm trễ vài phút, kết quả thật đúng là Diệp Mậu.
Nhưng Miêu Lan Chi sao lại nhập viện rồi? Còn hôn mê bất tỉnh?
Thấy bà, Diệp Mậu cùng Văn Tịnh cũng rất bất ngờ, bọn hắn cũng không nghĩ tới Trương Quế Lan lại ở chỗ này.
"Nhanh đi thông báo cho Hoa Chiêu, nói cho con bé biết đã tìm được mẹ con bé, còn có, bọn nhỏ đã thất lạc." Diệp Mậu gian nan nói với trợ lý.
"Cái gì thất lạc?" Trương Quế Lan lập tức trừng to mắt hỏi.
. . . . .
Hoa Chiêu đang cùng người Lý gia cãi cọ.
Đương nhiên trong mắt người Lý gia, bọn họ là đang đàm phán.
"Muốn biết tin tức mẹ cô, chúng ta phải nói chuyện thật tốt." Ông Lý hét.
"Được, ông muốn đàm phán thế nào." Hoa Chiêu hỏi.
"Chúng ta lần đầu hợp tác rất vui vẻ đấy, về sau tuy đã xảy ra chút hiểu lầm, nhưng cô là đại nhân không chấp tiểu nhân, tạm tha cho chúng tôi một lần a, chúng tôi cam đoan về sau sẽ hợp tác thật tốt, cũng không dám làm bất luận chuyện gì mờ ám nữa!" Ông Lý chịu thua nói.
Hạt giống tốt, gieo xuống rồi, một hạt cũng không thu được!
Ông ta thực sự sợ rồi.
Ông ta cũng đã nghe ngóng một vòng, đã biết cái gì gọi là hạt giống lại tạo, loại hạt giống này, mỗi năm phải mua hạt giống, nếu chính mình giữ lại hạt giống đời sau để trồng sẽ không được.
Vậy bọn họ liền thành thật một chút, một lần cũng kiếm được mấy vạn, cũng không chê ít.
Loại hạt này thu hoạch nhanh, một năm trồng hai vụ, cũng có thể kiếm được hơn 10 vạn, bọn hắn đã thấy đủ!
Hoa Chiêu trong lòng cười lạnh, ngoài miệng lại nói: "Tốt."
Không nghĩ tới cô lại thống khoái mà đồng ý như vậy, ông Lý ngạc nhiên, không phải là lừa gạt bọn hắn chứ?
"Nhưng bởi vì có chút hiểu lầm, điều kiện đối với các người không thể giống như trước.” Hoa Chiêu nói: “Lúc trước tôi để cho ông 8 xu tiền lời, nhưng bây giờ không được, chỉ có thể cho ông 3 xu. "
Ông Lý bắt đầu cảm thấy yên tâm, đây là thật sự muốn cùng bọn họ đàm phán.
Cũng đúng, trừ thôn Lý gia bọn họ ra, cô ta đi nơi nào mà tìm được nhiều đất cho cô ta trồng như vậy, lại để cho cô ta kiếm tiền? Cô ta cũng cần bọn hắn.
"3 mao không được, quá ít, chúng tôi đã đầu tư rất nhiều nhân lực và vật lực, cô không phải làm gì cả, chỉ cần ngồi chờ thu tiền ..." Ông Lý bắt đầu cò kè mặc cả.
Hoa Chiêu cũng kiên nhẫn nghe, cô đã hạ quyết tâm trước cứ đồng ý với bọn hắn, đến lúc đó một lần nữa cho bọn hắn một lớp “hạt giống chết" thì tốt rồi, dạy cho bọn họ một bài học dài!
Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng ô tô, nghe thanh âm đã biết rõ xe này chạy vừa nhanh lại mãnh liệt.
Mặc dù thôn Lý gia nằm ở ngoại ô thủ đô, nhưng rất ít ô tô vào làng, ngoại trừ những chiếc ô tô đến kéo rau.
Mọi người quay đầu nhìn, liền phát hiện là một chiếc xe jeep màu xanh lục quân đội, cùng chiếc Hoa Chiêu ngồi giống như đúc.
Diệp Danh híp mắt, thấy rõ biển số xe, là xe của cha đấy.
Cha biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, cũng nói không nhúng tay vào, để cho anh giải quyết, hiện tại làm sao lại tới rồi hả?
Chiếc xe jeep bấm còi hết cỡ, lao tới không giảm tốc độ, lao thẳng vào đám đông.
Đám đông đã bao vây Hoa Chiêu và chiếc xe của họ trước đó, sẵn sàng nằm dưới bánh xe bất cứ lúc nào, lần này đều sợ hãi, không chút do dự né tránh.
Ô tô một đường đứng ở trước mặt Hoa Chiêu.
Trợ lý của Diệp Mậu từ trên xe đi xuống, trực tiếp nói với Diệp Danh: "Đã tìm được Trương Quế Lan rồi."
Diệp Danh nhìn nét mặt của hắn lại càng hoảng sợ, người trợ lý này bình thường rất thích nói giỡn đấy, rất ít khi nghiêm túc như vậy, trừ phi đã xảy ra chuyện lớn.
Cổ họng anh có chút khô khốc: "Tìm được ở đâu? Tình huống thế nào? Người hiện tại thế nào?"
Hoa Chiêu cũng trông mong mà nhìn hắn.
"Tại bệnh viện, người đã tỉnh, không có bất kỳ chuyện gì, trước đó chỉ là bị người ta cho ăn một lượng lớn thuốc ngủ." Trợ lý nói.
"Ai nha anh làm tôi sợ muốn chết!" Diệp Danh buồn cười mà đập hắn một cái.
Hoa Chiêu cũng cười, cũng dọa cô nhảy dựng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng người trợ lý vẫn không cười, ngược lại so với trước đó càng nghiêm túc hơn, hắn liếc Hoa Chiêu một cái, lại nhìn chằm chằm vào Diệp Danh.
Tin tức kia, hắn cũng không dám cùng Hoa Chiêu nói, hắn biết rõ như vậy đối với một người mẹ mà nói sẽ rất tàn nhẫn, hắn chỉ dám nói với Diệp Danh.
Diệp Danh cũng không cười nổi nữa, bình tĩnh hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Trợ lý nuốt một ngụm nước miếng, nói ra: "Diệp Vân phi cùng Diệp Thúy Vi, thất lạc."
Hoa Chiêu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, muốn ngã về phía sau.
Diệp Danh cũng có cảm giác không sai biệt lắm, anh cảm thấy hai lỗ tai ông ông, nghe không rõ trợ lý vừa rồi nói cái gì.
"Anh, lập lại lần nữa? Ai thất lạc?" Anh khàn giọng nói.
"Phu nhân mang hai đứa bé ra ngoài, bị người ta đánh thuốc mê ngất đi, đứa bé bị cướp đi rồi." Trợ thủ nói đơn giản.
Hoa Chiêu cũng không té xỉu, cô lảo đảo một chút liền đứng vững vàng, bây giờ không phải lúc để ngất đi!
"Mang tôi đi! Mang tôi đến chỗ xảy ra chuyện! Nhanh!" Cô hô.
Trợ lý không nói hai lời liền mở cửa xe, Hoa Chiêu nhanh chóng chui vào.
Diệp Danh cũng nhanh chóng quay lại xe của mình.
Mấy người Lưu Tiền cũng chạy đến, có thể vào được xe nào thì vào xe đó, chứa không nổi thì đi đường!
Hai chiếc xe gào thét mà đi.
Lúc này không ai dám ngăn cản, người thôn Lý gia đều nghe thấy được, đã tìm được Trương Quế Lan, người không có việc gì.
Bọn hắn không có vốn liếng cùng Hoa Chiêu đàm phán, hơn nữa người ta sốt ruột tìm con, đoán chừng cái gì cũng chẳng quan tâm rồi, hiện tại nằm dưới bánh xe, c.h.ế.t cũng là c.h.ế.t vô ích.
Ô tô một đường chạy vội vào nội thành, Hoa Chiêu bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, hỏi trợ lý cụ thể chi tiết, tỉ mĩ.
Theo chi tiết, Miêu Lan Chi là ăn hết bánh bao, bị người ta bỏ thuốc mê nên ngất đi, sau đó bọn buôn người bắt cóc hai đứa bé.
Hiện tại đang đuổi theo hướng đi của bọn buôn người.
"Ngài đừng lo lắng, chúng ta đã phái rất nhiều nhân lực ra đi tìm, nhất định có thể đem bọn nhỏ bình an tìm trở về đấy!" Trợ lý an ủi.
Chắt trai của Diệp Chấn Quốc mất tích! Bằng thân phận của ông, có thể cả nước sẽ ra nhân lực đi tìm.
Nhưng hiện tại mọi người sợ hù đến ông ấy, còn chưa đem chuyện nói cho ông ấy biết, nhưng cũng đã phái rất nhiều người đi tìm.
Tư cách của Diệp Mậu cũng đủ rồi.
Dựa vào những người này, quá chậm! Hoa Chiêu vẫn muốn dựa vào chính mình.
Ô tô rất nhanh đến được nơi xảy ra chuyện.
Hoa Chiêu rất may mắn, đó là một công viên, cây cối rất nhiều.
Cô cũng không quan tâm lắm, lập tức trao đổi thông tin với cây to phía sau xe đẩy của hai đứa bé.
Văn Tịnh lúc ấy sợ hãi, chỉ lo lắng đưa Miêu Lan Chi đi bệnh viện, nhưng lại không quan tâm đến xe đẩy trống không, hai chiếc xe đẩy vẫn còn ở đó.
Xung quanh có thể là có người nghe nói chuyện bọn nhỏ bị bắt cóc, một ít người vây quanh, nhưng không ai động đến chiếc xe này.
Điên cuồng đưa năng lượng vào, cành lá cây đại thụ đột nhiên ào ào lay động, không có người thấy kỳ lạ, chỉ cho là nổi lên một cơn gió nhẹ.
Lẻ tẻ vài cái lá khô bay xuống, cũng không ai để ý. Tháng 8 rồi, trời sắp sang thu rồi, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi có một hoặc hai chiếc lá rơi xuống.
Cũng may hiện tại Hoa Chiêu đã có thể khống chế dị năng rất chuẩn, sẽ không phát sinh hiện tượng sau một hồi trao đổi năng lượng liền thúc đẩy thực vật điên cuồng lớn lên.
Có vài chiếc lá rụng lọt lưới, là vì cô quá nóng nảy.
Chuyện vừa phát sinh không lâu, lại là ban ngày, lại ở ngay phía dưới tán cây của mình, đại thụ thấy rất rõ ràng.
Hoa Chiêu cũng nhìn rõ diện mạo của những kẻ tình nghi và phương tiện phạm tội, cũng như hướng chúng rời đi.
Cô tìm kiếm dọc theo con đường và thấy người phụ nữ bỏ thuốc mê làm hai đứa trẻ ngất, đau lòng mà con mắt cũng muốn nhỏ máu.
"Nhìn xem" người ra khỏi công viên, cưỡi xe chạy như bay, cô lập tức nói với trợ lý: "Đi!"
Trợ lý cái gì cũng không dám nói, cũng không dám hỏi, nét mặt bây giờ của Hoa Chiêu rất dọa người, hắn sợ kích thích đến cô.
Nói anh ta đi đâu anh ta sẽ đi đến đó.
Hàng cây ven đường cũng lăn tăn, phát ra tiếng động nhưng không ai quan tâm.
Ô tô chạy đến một khu dân cư, chằng chịt nhà trệt, nhiều nhưng không loạn, đó là một ngôi làng đô thị được quy hoạch, người ở chỗ này phần lớn là một nhà một hộ, có rất ít đại tạp viện.
Người dân không phức tạp, có chút vượt quá dự liệu của Hoa Chiêu, ngược lại không giống như chỗ ở của bọn buôn người.
Nhưng cũng đúng, đây có lẽ là chỗ ở của bọn buôn người, hơn nữa sau khi bắt cóc trẻ con không thích hợp đi những nơi hỗn tạp, chỗ kia người nào mắt cũng đều sắc, tâm tư cũng nhiều, không chừng có thể nhìn ra sơ hở của bọn hắn.
Loại khu dân cư này ngược lại an toàn, mọi nhà đều đóng cửa, không quan tâm chuyện bên ngoài.
Ngõ hơi hẹp, bên ngoài có mấy món đồ lặt vặt chất đống, xe hơi khó vào nên Hoa Chiêu chỉ có thể xuống xe.
Trợ lý không ngừng nhìn trộm Hoa Chiêu, không hiểu sao cô lại trực tiếp đến đây.
Phía sau xe còn có Lưu Tiền cùng Tôn Hữu, bọn hắn thở mạnh cũng không dám mà nhìn Hoa Chiêu, chỉ sợ cô đột nhiên phát điên.
Hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy, đừng nói Hoa Chiêu rồi, bọn hắn hiện tại cũng đang cố nén không sụp đổ!
Hoa Chiêu xuống xe đi vào ngõ nhỏ, ở đây thực vật đã ít đi rồi, cây đại thụ càng ít, cô chậm rãi cùng hoa cỏ nhà nhà trao đổi.
Trí thông minh của cây cỏ hoa lá ít hơn, giao tiếp khó khăn hơn, đa phần ở trong sân, không nhìn rõ tình hình bên ngoài nên giao tiếp cần có thời gian.
Hoa Chiêu phải cẩn thận lắng nghe âm thanh tiếng xe đạp bên ngoài.
Vậy thì quá lộn xộn rồi.
Một giờ đã trôi qua, vị trí chính xác của những người đó vẫn chưa được tìm thấy.
Hoa Chiêu có chút nóng nảy, mỗi một phút mỗi một giây đều là mấu chốt đấy, cô sợ đợi đến khi cô tìm được, bọn hắn đã đi ra, ngồi trên ô tô, ngồi lên xe lửa, không có thực vật nhìn được, cô sẽ mất đi manh mối, mất đi hai bảo bảo của cô rồi. . . .
Điều này so với lấy mạng cô còn thống khổ hơn nhiều!
Đột nhiên, cô nghe thấy được một tiếng khóc yếu ớt.
Tiếng khóc tuy yếu ớt khàn khàn, cô cũng chưa từng nghe qua đấy, nhưng Hoa Chiêu thoáng cái liền nhận ra, đây là giọng của Thúy Vi, đây là trực giác của người làm mẹ.
Hoa Chiêu hướng tới nơi phát ra âm thanh chạy vội qua, ở căn nhà thứ ba.
"Chính là trong chỗ này!" Cô đứng ở ngoài cửa, không xông vào, quay đầu nói với ba người đàn ông ở sau lưng.
Ba người có chút há hốc mồm, sao lại chính là chỗ này?
Nhưng bọn hắn không dám hỏi.
"Làm sao bây giờ? Xông vào?" Lưu Tiền hỏi.
"Tôi…Tôi suy nghĩ đã." Xông vào là không được, không thể thoáng cái liền có thể đoạt lại bọn nhỏ, bọn chúng sẽ gặp nguy hiểm. Bọn nhóc còn nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, đánh một cái, ngã một cái, đều có thể mất mạng.
Biện pháp tốt nhất, đương nhiên là đột nhập bất ngờ, không thể đánh rắn động cỏ.
Hoa Chiêu giống như đứng không vững, tay vịn ở trên tường, dị năng ở tay phải trong nháy mắt xuyên thấu tất cả chướng ngại vật, thấy rõ tình huống trong phòng.
Lưu Tố đang nhíu mày nhìn hai đứa bé: "Như thế nào mà nhanh như vậy đã tỉnh? Dùng thiếu thuốc sao?"
"Không thể, vì sợ bọn chúng trên đường tỉnh lại, tôi đã dùng đủ thuốc đấy." Người phụ nữ bán bánh bao nói.
Cô ta cũng đã từng làm việc trong bệnh viện, có kiến thức y khoa và rất nhiều thuốc gây mê chuyên nghiệp, đủ để hai tên nhóc này có thể ngủ bốn năm tiếng đồng hồ, để có thể dễ dàng vận chuyển.
Lưu Tố liếc cô ta một cái, không tin lời cô ta. Sự thật đã bày ở trước mắt, còn không thừa nhận! Thuốc của bà ta cũng không phải đã quá hạn đấy!
"Lề mề cái gì? Tỉnh lại thì cho hôn mê tiếp là được! Nhanh lên." Một người đàn ông mặt lạnh cường tráng nói.
Trong phòng ngoại trừ 2 người phụ nữ, còn có 5 người đàn ông.
Trong đó 2 người là người trực tiếp bắt cóc, 3 người khác Hoa Chiêu chưa thấy qua.
Mỗi người đều thân cường thể tráng.
Dùng mắt nhìn người của Hoa Chiêu, những người này một thân khí chất như thổ phỉ, cũng không phải hạng người lương thiện.
"Không phải đơn giản như vậy, trẻ nhỏ như vậy, thuốc tê sử dụng vô tội vạ, sẽ tạo thành di chứng, trường hợp nghiêm trọng có khả năng gây nên tàn tật." Lưu Tố nói ra.
Người đàn ông lập tức nhíu mày.
Bọn hắn nhận được mệnh lệnh, là đem bọn nhỏ bình an đưa đến chỗ kẻ trung gian.
Lưu Tố cũng buồn, mệnh lệnh của bà ta cũng như thế. Hơn nữa bà ta biết rõ mục địch của người Mã gia, là muốn dùng hai đứa nhỏ này đổi thuốc cứu con trai đấy, nếu như làm thương tổn chúng, chọc giận đối phương, sẽ không dễ nói chuyện.
"Vậy bọn chúng khóc như vậy sao được? Trên đường sẽ làm cho người ta chú ý." Người đàn ông nói.
Văn Tịnh thông báo khá đột ngột, bọn họ dù bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng, nhưng địa điểm cũng chưa chuẩn bị xong, để thuận tiện cho việc di chuyển, nơi này chỉ dùng tạm thời, bọn họ phải đưa đứa nhỏ đi ngay lập tức để hoàn thành nhiệm vụ.
"Thật sự không được, vậy dùng ít một chút a." Lưu Tố lấy ra thuốc tê cùng khăn tay, chuẩn bị tự mình động thủ.
Hoa Chiêu đã đợi không kịp, cô cũng sợ thuốc mê làm tổn thương hai đứa nhỏ, một thao tác không đúng, cô cũng không kịp cứu!
"Tôi nghe thấy đứa nhỏ khóc, đang ở bên trong, xông vào!" Cô nói ra.
Mấy người Lưu Tiền không nói hai lời, bất kể là phải hay không phải, trước tiên cứ xông vào a!
Ba người sớm đã chuẩn bị xong, cũng không gõ cửa, xoay người tiến vào sân nhỏ, hướng chính phòng phóng đi.
Bọn hắn vừa rồi mơ hồ cũng nghe thấy hai tiếng khóc.
Hoa Chiêu không leo tường, cô một quyền đánh trên cửa, cái then cài phía sau cửa gỗ lập tức bị cô đánh gãy, cửa lớn bật ra.
Những người trong phòng nghe được động tĩnh đều kinh ngạc, hai người đàn ông phản ứng nhanh, lập tức đem hai đứa bé ôm trong tay, còn lại 3 người khác liền xông ra ngoài.
Hai bên đều rất quyết liệt.
Mấy người Lưu Tiền sau khi kinh ngạc lập tức ra tay! Nhưng lòng họ hừng hực khí thế, bọn họ thật sự tìm đúng chỗ?
3 người vừa vặn quấn lấy 3 người, Hoa Chiêu xông vào nhà chính nhìn xung quanh chiến trường liền nhìn thấy hai đứa bé.
"Cô là ai? Sao lại đột nhập vào nhà người khác?!" Lưu Tô vừa nhìn Hứa Chiêu vừa mắng.
Những người trong này đều không biết Hoa Chiêu. Không ngờ người trông như cô bé này lại là mẹ của hai đứa trẻ.
Hoa Chiêu cũng không cùng bọn họ nói nhảm, cầm lên cái ghế gỗ bên cạnh đem làm vũ khí, đập tới hai người phụ nữ kia.
Lựa quả hồng mềm mà bóp. Hơn nữa, hai người đàn ông kia đang nắm trong tay điểm chí mạng của cô, cô không dám động tay.
Hai người phụ nữ này không nghĩ tới cô nói động thủ liền động thủ, hơn nữa tốc độ vừa nhanh lại mạnh, Lưu Tố thoáng một phát liền ngất luôn, người thứ hai là người phụ nữ còn lại.
Mà ngay cả hai người đàn ông trong phòng cũng mới vừa kịp phản ứng, căn bản không kịp ngăn cản.
Người đàn ông mặt lạnh rất khôn ngoan, mặc kệ cô gái này là ai, rất có thể là chạy đến đây vì bọn nhóc đấy.
Hắn một tay kéo Thúy Vi, tay kia lại nắm cổ con bé: "Các người là ai? Sao có thể tìm tới nơi này? Không nói, tôi sẽ bóp c.h.ế.t nó."