Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:44
Lượt xem: 157
"Chúng tôi là những người có cùng mục đích với các người." Hoa Chiêu nói ra.
Người đàn ông sững sờ, cùng tới để bắt cóc bọn nhỏ sao? Là chủ thuê phái một nhóm khác? Có phải mà có người khác cũng có mục đích như vậy?
Nhưng bất kể thế nào, đối phương cũng muốn bọn nhỏ.
"Khó mà làm được, hiện tại lui ra ngoài, bằng không thì tôi bóp c.h.ế.t nó." Người đàn ông nói.
Đại não của Hoa Chiêu điên cuồng xoay chuyển, đang nghĩ biện pháp.
Viện này hình như đã thời gian dài không có người ở, càng không có bất kỳ thực vật gì, chỉ có bên ngoài góc tường có mấy cây cỏ dại.
Muốn dựa vào thực vật để đánh lén bọn hắn, không thể thành công.
Huống chi, bên ngoài còn có ba người nhà mình, vạn nhất bị bọn hắn nhìn thấy, đến lúc đó cũng không thể diệt khẩu…
Dựa vào chính mình, cô ngoại trừ có sức lực lớn, cũng không có bao nhiêu kỹ năng, không có lòng tin đánh thắng hai người này, huống chi, cái cổ nhỏ của Thúy Vi cùng Vân Phi vẫn còn trong tay bọn họ.
Cô sợ rằng chỉ cần cô bước một bước, họ có thể bóp đứt cổ bọn nhỏ.
"Ông chủ của các người cho các người bao nhiêu tiền? Tôi ra 10 lần, mua vật phẩm nhiệm vụ của các người." Hoa Chiêu nhìn hai đứa bé nói.
Cũng may hai tiểu gia hỏa dù rất khó chịu rồi, ủy khuất rồi, vẫn nhịn khóc, không có hướng cô thò tay muốn ôm một cái.
Bằng không thì không thể giải thích.
Hai người đàn ông này liếc nhau, người phụ nữ này ngược lại khá hào phóng, nhưng đáng tiếc, bọn họ có danh dự đấy, lâm trận đào ngũ, về sau cũng không cần ở trên đường lăn lộn.
"Đừng nói nhảm! Tôi đếm đến ba, những người ở bên ngoài nếu vẫn không dừng tay, tôi lập tức bóp c.h.ế.t nó!" Người đàn ông lạnh lùng, cũng rất tỉnh táo, không chút nào dây dưa dài dòng.
"Một, hai. . ."
Hoa Chiêu không dám đánh bạc, xoay người ngay lập tức.
Ba người Lưu Tiền cũng dừng tay.
Bọn hắn cũng thấy rõ tình huống trong phòng, thật đúng là hai bảo bảo của Diệp gia!
Tại sao lại được họ tìm thấy một cách thần kỳ như vậy, họ không có thời gian để suy nghĩ, họ chỉ nghĩ cách làm sao để cứu người.
"Lui ra ngoài, không được xuất hiện ở trong tầm mắt của chúng tôi." Người đàn ông đang ôm Thúy Vi nói ra.
Hoa Chiêu không còn cách nào, chỉ có thể nghe theo.
Nhưng lúc cô ra cửa, giống như không cẩn thận, đem chai thuốc mê quật ngã rồi.
Lọ thủy tinh rơi trên mặt đất, lập tức chia năm xẻ bảy.
Một hương vị đặc thù tán ra, lập tức làm cho người ta cảm thấy đầu có chút choáng váng.
"Cô!" Người đàn ông lập tức che mũi nhảy cửa sổ xông ra ngoài.
"Thật xấu hổ, trượt tay." Hoa Chiêu xin lỗi mà liên tục lui ra phía sau: "Thực sự không phải cố ý đấy, chúng tôi đi ra ngay."
Cô đập vỡ lọ thuốc mê không phải để làm họ choáng váng, ngoại trừ việc hít trực tiếp qua mũi và miệng, khả năng làm họ bị choáng từ khoảng cách xa như vậy là rất nhỏ.
Cô chỉ không muốn người đàn ông đó làm hai đứa bé hôn mê một lần nữa.
“Hừ!” Lúc đầu không hít nhiều, hơn nữa sau khi hít thở không khí trong lành, mùi thuốc tê đã hết, người đàn ông chỉ hừ lạnh một tiếng, thấy cô chỉ đơn giản lui ra ngoài, cũng không làm ra bất kỳ hành động nào quyết liệt.
Hoa Chiêu và mấy người khác lui ra ngoài.
Vài người đàn ông trong sân, không thèm nhìn đến Lưu Tô đang bất tỉnh, lấy ra mấy sợi dây thừng, nói với Hoa Chiêu: "Lại đây, để chúng tôi trói các người lại."
Mấy người vẫn đứng yên.
"Nếu không đến, tôi liền bóp c.h.ế.t nó."
Lời uy h.i.ế.p này có tác dụng, mấy người đành phải cúi đầu chịu trói.
"Bọn buôn người" hình như cũng không muốn g.i.ế.c người, thật sự chỉ trói Hoa Chiêu và mấy người khác coi như xong.
Sau đó bọn hắn đem Thúy Vi cùng Vân Phi cho vào giỏ, đạp xe đạp nhanh chóng chạy thục mạng.
"Đuổi theo!" Hoa Chiêu dùng sức một chút, kéo đứt sợi dây thừng lớn bằng hai ngón tay cái trên người, dọa ba người khác nhảy dựng.
Bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Chiêu biểu hiện sức mạnh của mình.
Một mình Hoa Chiêu thoáng một phát dùng sức kéo đứt dây thừng của bọn hắn, mấy người đuổi theo.
Năm người đạp xe vừa biến mất tại góc phố nhỏ.
"Nhanh!" Hoa Chiêu vừa mới nói một chữ, chợt nghe đến đầu phố nhỏ kia truyền đến âm thanh đùng đùng, hình như mấy người kia đã ngã xe rồi.
"Không được!" Hoa Chiêu hô to, cô lo lắng cho bọn nhỏ!
Mấy người nhanh chóng chạy tới, trên đường chỉ nghe thấy đầu phố nhỏ kia đều là tiếng đánh nhau, nhưng rất nhanh đã xong.
Hoa Chiêu dùng hết sức bình sinh tốc độ nhanh nhất chạy tới, chạy quá gấp, thoáng cái liền đụng vào một lồng n.g.ự.c vững chắc.
Cô mặc dù không có thấy rõ nhưng lại ngửi thấy hương thơm quen thuộc.
"Diệp Thâm?" Hoa Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy được Diệp Thâm.
Lông mày kiếm của anh nhíu lại thật chặt, một tay ôm người vợ đang mang thai xông tới, tay kia ôm Thuý Vi đang khóc nức nở, trong chiếc giỏ bên cạnh là Vân Phi tuy không khóc nhưng lại có vẻ mặt rất uỷ khuất, anh cảm thấy đau lòng c.h.ế.t mất.
Hoa Chiêu cũng nhìn thấy hai bảo bảo, vội vàng hỏi: "Bọn nhỏ không sao chứ?"
"Không có việc gì, anh không để cho bọn hắn ném đi." Diệp Thâm hỏi: "Em không sao chứ?" Vừa rồi chạy nhanh như vậy!
Hơn nữa chuyện ngày hôm nay, nhất định dọa sợ cô ấy rồi.
“Em không sao, em không sao." Hoa Chiêu xoay người đem Vân Phi bế lên, ôm thật chặt.
Đến trong lồng n.g.ự.c ôn hoà của mẹ, Vân Phi lúc này mới thút tha thút thít mà khóc.
Nước mắt Hoa Chiêu rốt cuộc cũng rớt xuống.
Nhưng bây giờ không phải lúc trút giận, cô nhìn xuống đất, cả năm người đàn ông đều bất tỉnh.
Nhìn xung quanh, chỉ có một mình Diệp Thâm.
"Sao anh lại ở đây? Làm sao anh tìm được nơi này?" Hoa Chiêu hỏi.
"Anh nhận được tin tức liền chạy tới rồi, ngay phía sau lưng các em cách đó không xa." Diệp Thâm nói ra.
Phong cách làm việc của Diệp gia chính là nói đúng sự thật. Diệp Chấn Quốc lớn tuổi, không chịu nổi kích thích, nhưng Diệp Thâm có thể.
Cho nên sau khi gặp chuyện không may Diệp Mậu thông báo cho Diệp Thâm đầu tiên, anh nhận được tin tức còn sớm hơn Hoa Chiêu.
Sự điên cuồng của anh chỉ có trong nháy mắt, sau đó liền bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, và lái xe đến nơi xảy ra tai nạn.
Chỉ có điều bởi vì anh cách khá xa nên tới chậm.
Về sau lại nghe nói Hoa Chiêu đã tới, lại vừa đi, anh hỏi một vòng, lại thấy nói Hoa Chiêu chưa về nhà, anh tìm đến tung tích của bọn hắn, rồi đuổi theo.
Khi anh đến ngoài sân, bên trong đã xảy ra ẩu đả rồi.
Anh quan sát tình thế, liền tỉnh táo mà dự đoán con đường chạy trốn của đối phương, mai phục ở bên ngoài.
Sự tình tiến triển không ngoài dự liệu của anh, anh cũng thuận lợi mà cứu con.
Nguy hiểm đã qua, Hoa Chiêu thoáng cái liền khóc lớn.
Cô khóc, Vân Phi cũng khóc, Thuý Vi ở trong n.g.ự.c Diệp Thâm khóc càng lớn tiếng.
Diệp Thâm đau lòng mà ôm ba người bọn họ, không ngừng từ trách: "Đừng khóc đừng khóc, đều là lỗi của anh. . ." Anh lặp lại câu này nhiều lần.
Lúc này Hoa Chiêu không rảnh mà an ủi anh, chỉ lo khóc.
Mấy người Lưu Tiền yên lặng tiến đến, đem năm người đang hôn mê trên mặt đất đều trói, trợ lý còn nhớ tới trong phòng còn có hai người phụ nữ, quay trở lại đem hai người cũng trói.
"Đừng khóc, chúng ta mang bọn nhỏ đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, nhìn xem có tổn thương gì chúng ta không biết không." Diệp Thâm nói ra.
Câu nói đầu tiên đã làm Hoa Chiêu ngừng thút thít nỉ non, cô nhanh chóng kiểm trac ho bọn nhỏ, cũng bất chấp cân nhắc tay phải có phóng xạ hay không, dị năng ở trên thân bọn nhỏ chạy một vòng.
Không có kim loại hay bất cứ thứ gì tương tự được tìm thấy.
Cô sợ gặp phải những kẻ xấu xa, sẽ đ.â.m kim vào cơ thể đứa trẻ, bắt ăn thép gì đấy…
Nếu là kẻ thù thì chắc chắn sẽ làm thế này, để khi trả lại đứa trẻ cho họ thì chẳng thấy cái gì, đợi sau khi về nhà, với trình độ y tế như hiện nay thì không có thuốc nào cứu chữa được.
Còn có cho ăn một ít độc dược gì đấy.
Hoa Chiêu đột nhiên túm ra cái bình nhỏ trên cổ Diệp Thâm, mở ra, cho mỗi đứa nhỏ uống một ngụm.
Sống trong thế giới thái bình thịnh thế, dưới chân hoàng đế, hai đứa bé chẳng mấy khi rời khỏi bên người cô, cô thật sự quên chuẩn bị một loại thuốc cứu mạng khác mang theo bên mình, nên chỉ có thể mượn của Diệp Thâm.
Sau khi hai đứa bé uống tinh chất màu đỏ, cảm giác khó chịu của thuốc mê qua đi, chun cái mũi nhỏ, rất nhanh đã ngừng khóc.
Chúng không phải là những đứa trẻ thích khóc, và hiện tại chúng lại đang ở trong vòng tay của cha mẹ, rất dễ dỗ dành.
Hoa Chiêu lúc này mới yên tâm, ôm hai tiểu gia hỏa này hôn một cái, chỉ chốc lát sau, hai tiểu gia hỏa liền cười khanh khách rồi.
Hoa Chiêu lập tức cảm thấy, đây là nụ cười ngọt ngào nhất trên đời.
Diệp Thâm toàn thân căng cứng đã được thả lỏng, dòng m.á.u đang sôi trào cũng an tĩnh lại, nhìn một lớn hai nhỏ trong ngực, trái tim lạnh lẽo và tê dại cuối cùng cũng được sưởi ấm trở lại.
Tuy nhiên, khi tầm mắt của anh lại nhìn lướt qua người trên mặt đất, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Lặp lại mấy lần vẫn chưa chấm dứt! Lần này, anh nhất định phải tra được người phía sau màn này là ai!
Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu mang theo bọn nhỏ về tới Diệp gia, Diệp Mậu cũng đã nhận được tin tức, mang theo Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan đang ở trong tình trạng rất tệ cùng trở về rồi.
Miêu Lan Chi tỉnh lại cũng rất nhanh, sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là tìm bọn nhỏ, thấy biểu cảm của mọi người, không cần bọn họ nói bà đã biết bọn nhỏ thất lạc, lập tức gào khóc, hận không thể nhảy lầu luôn mới có thể giải thoát.
Trương Quế Lan cũng không tốt hơn là bao, ngồi phịch ở trên ghế nhìn chằm chằm trên mặt đất trơn trượt, bọn nhỏ đang tốt như vậy, làm sao lại thất lạc được?
Bọn bắt cóc đáng chết!
Cũng may mấy giờ sau bọn nhỏ đã được tìm trở về rồi.
Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan vào nhà, nhìn thấy hai bảo bảo liền nhào tới, một người ôm một đứa bé vừa khóc vừa cười.
Diệp Mậu cũng không nhịn được nữa đi qua, sờ sờ đứa này một chút, sờ sờ đứa kia một chút, muốn ôm, lại không thể cùng hai người phụ nữ điên điên khùng khùng cướp đoạt.
Diệp Danh cùng Diệp Thư nhận được tin tức cũng lái xe trở về rồi, lách vào không được, Diệp Thư ngồi ở một bên lau nước mắt.
Diệp Danh thì tốt hơn một chút, nhưng đáy mắt đều là tơ máu.
Bầu không khí kỳ lạ khiến hai em bé choáng váng, bĩu môi muốn khóc.
"Tốt rồi tốt rồi, không có việc gì rồi, mọi người không nên như vậy, hù đến bọn nhỏ rồi." Diệp Thâm khuyên nhủ.
Anh kỳ thật mới là kẻ điên cuồng nhất, đáy lòng có cỗ khí tức bạo ngược càng ngày càng cao, tiếp tục phát tiết.
Những kẻ buôn người này đến từ đâu? Họ thực sự chỉ là những kẻ buôn người?
"Anh cả, anh có phát hiện gì sao?" Diệp Thâm hỏi Diệp Danh.
Diệp Danh không cùng Hoa Chiêu truy đuổi loạn, anh cho rằng cô đang tìm kiếm không mục đích, vì vậy anh đi điều phối tất cả những người khác đi tìm.
Manh mối từng chút từng chút hội tụ với nhau, có người trông thấy có hai nam một nữ nhanh chóng đạp xe đạp từ trong công viên đi ra, trên người hai người đàn ông còn đeo giỏ.
Bọn hắn theo manh mối này tiếp tục tìm kiếm, đáng tiếc không thuận lợi, kết quả là Hoa Chiêu đã tìm được trước.
"Anh bên này không có phát hiện gì, nói một chút các người làm sao tìm được bọn nhỏ vậy?" Diệp Danh hiếu kỳ muốn c.h.ế.t rồi.
Anh cũng theo chân Hoa Chiêu đến địa điểm gặp chuyện không may kia, Hoa Chiêu xuống xe đi dạo sau đó lập tức lên xe đi tiếp nha.
Anh không làm thế, anh cẩn thận khảo sát nơi xảy ra tai nạn một lúc, rồi hỏi những người qua đường xem tình hình thế nào.
Nhưng không lâu sau khi rời đi, Hoa Chiêu đã tìm được bọn trẻ.
Nói đến đây, Diệp Thâm cũng tò mò nhìn Hoa Chiêu, anh không biết cô làm sao tìm được chính xác như vậy, giống như biết được cái gì.
Trong góc Văn Tịnh cũng vụng trộm ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu.
Thân thể của cô ta có chút run nhưng không ai phát hiện.
"Trực giác cùng phán đoán a." Hoa Chiêu nói ra: "Cái công viên kia ở bên đường, chỉ có một lối ra, bọn buôn người sau khi đi ra hoặc là đi hướng nam, hoặc là đi hướng bắc, em chỉ bằng trực giác chọn một hướng, trên đường đi đã đi ngang qua mấy khu phố, nhưng em cảm thấy những chỗ khác đều không thích hợp để ẩn núp, em dừng lại chỗ kia vì thấy phù hợp nhất."
Hoa Chiêu tiếp tục lừa dối: "Hơn nữa sau khi xuống xe, em giống như ngửi thấy được mùi hương trên người bọn nhỏ."
Vậy thì quá thần kỳ rồi, nhưng cũng không phải là không thể. Diệp Danh đã liên hệ với quân khuyển rồi, quần áo bọn nhỏ vừa mới đưa cho chúng nó ngửi, Hoa Chiêu đã đã tìm được bọn nhỏ, bằng không thì bọn hắn cũng định vận dụng quân khuyển đấy.
"Lổ mũi của em cũng thật thính ah!" Diệp Danh tán thán nói.
"Lỗ tai cũng thính." Hoa Chiêu cười cười nói ra: “Sau khi vào khu dân cư đó, em đi từ nhà này sang nhà khác để lắng nghe tiếng ồn ào xem có tiếng trẻ con nào không, quả thật em đã nghe thấy”.
Trợ lý ở sau đám người gật gật đầu, xác thực là như thế.
Hoa Chiêu lại nói về những gì họ phát hiện sau khi họ lao vào sân.
"Những người kia không giống như bọn bắt cóc bình thường, bọn hắn chính là hướng về phía chúng ta tới đấy." Hoa Chiêu nói ra.
Khi cô cố gắng thăm dò đưa ra mức giá gấp 10 lần, bên kia không hề phản bác và từ chối, cho thấy họ thực sự có người đứng sau.
“Anh đã sắp xếp người chuyên nghiệp nhất thẩm vấn bọn họ.” Diệp Danh liếc mắt nhìn Diệp Thâm: “Có muốn cùng đi không?
"Đi." Diệp Thâm đứng lên, quay đầu lại, lại ôn nhu mà sờ soạng cái đầu nhỏ của hai đứa nhỏ, rồi mới rời đi với vẻ mặt lạnh lùng.
Hàm răng của Văn Tịnh cũng bắt đầu run, vừa rồi Hoa Chiêu nói về những người này, cô ta đã nghe ra hình như có bóng dáng của đại sư? Đại sư tự mình đi giúp cô ta làm việc, sau đó đã bị bắt?
Vậy phải làm sao bây giờ? Những người khác không biết là cô ta mời người hỗ trợ đấy, bị bắt không sao cả, nhưng đại sư biết rõ, bà ta có nói ra không…
"Hôm nay các con không nên đi đâu cả, cứ ở chỗ này đi." Miêu Lan Chi ôm bọn nhỏ không buông tay, ôm thế nào cũng không đủ.
Nếu có chuyện gì xảy ra với hai đứa bé, là thất lạc từ trong tay bà, bà thật sự không muốn sống, sống không nổi nữa.
"Dạ." Hoa Chiêu không từ chối.
Cô siết chặt bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ, thân thể hoàn toàn mềm nhũn ra, ngồi phịch xuống sô pha, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Hôm nay vận dụng một lượng lớn dị năng, hơn nữa phần lớn là dốc sức liều mạng phát ra, lấy được phản hồi rất ít, hơn nữa lại bị kinh hãi, cô chưa bao giờ có cảm giác mệt mỏi như vậy.
"Con lên lầu nghỉ ngơi một chút." Hoa Chiêu nói ra.
"Nhanh đi nhanh đi." Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan đều thúc giục cô. Các bà biết rõ, bọn nhỏ thất lạc, người lo lắng nhất nhất định là mẹ ruột.
Hoa Chiêu lên lầu trở về gian phòng của mình, sau đó ôm chậu hoa không buông tay.
Trong nhà cần cây xanh, lúc trước cô đã trồng một gốc cây nhân sâm ở trong chậu hoa, vốn không định trông cậy vào nó làm gì, hoàn toàn là cây cảnh, nhưng bây giờ nó có ích.
Hoa Chiêu khóa phòng lại, ôm chậu hoa điên cuồng trao đổi, năng lượng hấp thu từng đợt rồi lại từng đợt, gặt hái được một túi hạt giống cực phẩm mới thu tay lại.
Những hạt giống này đã hoàn toàn thoát ly hình dạng vốn có, hồng nhuận, trong như pha lê, màu đỏ như ngọc bích tốt nhất, mang theo ánh huỳnh quang, trồng ra nhân sâm thấp nhất cũng phải mười nghìn năm tuổi.
Hiện tại Hoa Chiêu chỉ cảm thấy toàn thân tinh lực dồi dào, lên núi đánh lão hổ cũng được ~
"Xem ra sau này luôn phải mang theo một ít hạt giống nhân sâm bên người mới được." Hoa Chiêu nói xong nhanh nhẹn may một cái túi nhỏ, đem trên dưới một trăm hạt giống cực phẩm này cất kỹ bên người mới yên tâm.
Đây là sản phẩm bổ sung năng lượng cho cô, có thể cứu sống trong trường hợp khẩn cấp.
Còn có, các loại hạt giống rau quả có lẽ cũng nên mang theo một chút, còn có tinh hoa đặc biệt.
Có vẻ như cô cần một ngăn ẩn trong túi của mình.
Lập kế hoạch xong, cô không tiếp tục làm nữa mà xuống nhà trông bọn nhỏ và tiện thể nấu nướng.
Cô không đói bụng, nhưng hai mẹ khẳng định đói bụng. Còn có Diệp Thư, đi theo cô bận trước bận sau, vừa quan tâm lại chịu khổ.
Còn có hai bảo bảo, cũng nên ăn thức ăn phụ rồi.
Xuống lầu dưới, đi ngang qua phòng bếp, Hoa Chiêu phát hiện một mình Văn Tịnh ở bên trong bận việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-191.html.]
Nhưng trạng thái của cô ta rất không đúng.
Cô ta còn lấy tỏi rửa sạch dưới vòi nước nhưng hồi lâu cũng không thấy phản ứng.
Cái nồi bên cạnh dầu ở trong đó đã toát ra khói đen, dán vào rồi.
Cô ta rốt cuộc bừng tỉnh, cuống quít đem củ tỏi chưa bóc trong tay đều ném vào trong nồi.
Hoa Chiêu. . . .
Cái này cũng chưa tính, cô ta vẫn không phát hiện có chỗ nào không đúng, lại đem đồ ăn quả cà tím chưa cắt ở trên bàn ném vào trong nồi.
Thật ra, cà tím không cắt cũng không có gì sai, có thể chiên cả quả, nhưng hai quả cà này rõ ràng là không hợp, lại quá to không nhét được vào nồi.
Văn Tịnh rốt cuộc phát hiện không đúng, luống cuống tay chân mà đem quả cà ra, lại ý định dùng tay không vớt tỏi.
Hoa Chiêu thật sự nhìn không được rồi, nhắc nhở: "Coi chừng."
Ai biết cô vừa lên tiếng, lại dọa Văn Tịnh nhảy dựng.
Cô ta quay đầu lại trông thấy Hoa Chiêu, "NGAO" một tiếng liền đem cái xẻng ném ra ngoài.
Thanh âm kia rất kinh hãi đấy, giống như Hoa Chiêu là ác quỷ.
Hoa Chiêu nhăn lông mày, híp mắt nhìn cô ta.
Tình huống này thật không đúng ...
Bị kích thích vì bọn nhỏ thất lạc, hẳn nên là Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan mới đúng.
Huống chi, Văn Tịnh nào có thích bọn nhỏ như vậy? Cô ta có thể giả bộ giả vờ giả vịt biểu hiện ra lo lắng cũng không tệ rồi.
Nhưng nhìn cô ta bây giờ, không phải lo lắng, mà là sợ hãi ...
"Làm sao vậy?" Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan ôm hai đưa trẻ xuất hiện ở cửa ra vào.
"Không có việc gì…Con không sao, chỉ là bị phỏng một chút." Văn Tịnh bắt buộc chính mình trấn định lại, xoay người lại nhặt cái xẻng trên mặt đất, không nhìn mọi người.
"Vậy cẩn thận một chút." Miêu Lan Chi ngửi thấy mùi khét lẹt trong nồi, cũng không biết nói cái gì cho phải, lập tức ôm đứa nhỏ đi ra.
Nhưng bà cũng không nghĩ nhiều, hôm nay bà và Văn Tịnh cùng nhau dắt bọn nhỏ đi chơi, tuy rằng trách nhiệm chính về việc làm thất lạc bọn nhỏ nằm ở bà, nhưng Văn Tịnh cũng không phải không sai chút nào.
Bên cạnh chính là tiệm thuốc, mua thuốc mua nửa giờ vẫn chưa về! Tuy về sau nghe nói cô ta đi mua đồ ăn rồi, nhưng không phải cô ta nên gửi thuốc về cho bọn trẻ dùng trước khi đi sao?
Cái nào nhẹ cái nào nặng cũng không phân biệt được.
Nếu lúc đó cô ta quay lại, bà đã không ở lại công viên, đã về nhà sớm hơn! Sẽ không có trận tai ương như ngày hôm nay!
Bọn nhỏ bây giờ bình an trở về rồi, bằng không thì bà tuyệt đối giận chó đánh mèo Văn Tịnh.
"Chị dâu đi nghỉ ngơi đi, để em làm cơm a." Hoa Chiêu tiến vào phòng bếp.
"Không cần không cần, chị làm là được." Văn Tịnh nói ra.
Hoa Chiêu đem hai cái quả cà rửa lại, vừa cắt vừa nói: "Em thấy trạng thái tinh thần của chị không ổn."
Văn Tịnh bị dọa đến nhất thời không nói nên lời.
Cô ta lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn Hoa Chiêu, thấy cô bắt đầu chăm chú nấu cơm, giống như cái gì cũng không phát hiện, chỉ là thuận miệng nói…
Văn Tịnh ngừng 2 giây, lập tức lui ra.
Hoa Chiêu lúc này mới quay đầu lại, nhìn cửa ra vào trống trơn, có chút trầm tư.
Hẳn không phải là như cô nghĩ đi? Không đến mức a?
Mấy món đồ ăn đơn giản rất nhanh đã làm xong, cả nhà bắt đầu ăn cơm.
May mà do Hoa Chiêu làm, bằng không thì Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan thật đúng là ăn không vô, thật sự không có khẩu vị gì.
Hoa Chiêu còn bỏ thêm chút “nguyên liệu” khác trong thức ăn, làm cho các bà ăn ngon hơn một chút. Hai mẹ hôm nay đều không may chịu tội rồi, đều ăn phải thuốc mê.
Có Hoa Chiêu đặc biệt chiếu cố, Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan ngược lại cũng ăn thêm không ít.
Sau khi ăn xong, Hoa Chiêu hỏi Trương Quế Lan: "Mẹ, đêm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Đừng nói nữa." Trương Quế Lan nhìn nhìn xung quanh, đều là người một nhà, bà liền thoải mái nói: "Đêm qua tên Lý Nhị kia đưa đồ ăn cho mẹ, chính là màn thầu cùng thịt kho, mẹ không có nghĩ nhiều, cho là ăn cơm mới có lực, liền ăn hết, ai biết hắn hạ thuốc ở bên trong."
Nói đến đây liền nhớ tới lúc đó khẩn trương cùng tuyệt vọng, da đầu bà liền run lên: "Đợi mẹ tỉnh lại đã ở trong bệnh viện rồi."
"Vậy hắn có… hay không?" Miêu Lan Chi lập tức lo lắng hỏi.
Sắc mặt Trương Quế Lan có chút hồng, xấu hổ nói: "Có lẽ không, quần áo còn mặc như cũ, hơn nữa tôi cũng không cảm thấy có cái gì khác thường…"
"Không có chuyện gì đâu, là Lý Tiểu Giang đưa mẹ đi bệnh viện." Hoa Chiêu nói ra: "Hẳn là lúc mẹ vừa hôn mê, Lý Tiểu Giang vừa đến, Lý Nhị liền đi ra. Về sau hắn trốn ở một bên, trông thấy Lý Nhị lại muốn xuống hầm, đem ông ta đánh ngất xỉu rồi, đưa mẹ đi bệnh viện."
Vì sợ trong lòng mẹ có gánh nặng, cũng sợ thanh danh bà bị hao tổn, Hoa Chiêu không thể không giải thích.
Nhưng lời giải thích này hoàn toàn là thật, có lẽ không ai để ý làm sao cô biết trước tất cả những việc này đâu nhỉ?
Những người phụ nữ trong phòng không có suy nghĩ như vậy.
Tâm tư của Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan đều ở trên người hai đứa nhỏ, Văn Tịnh thì không biết đang suy nghĩ cái gì, Diệp Thư cũng không thích nói chuyện, một lát lại sờ sờ bảo bảo này, một lát lại sờ sờ bảo bảo kia, tâm tư cũng không ở trong đoạn đối thoại lúc nãy.
"Hoá ra là Tiểu Giang ah!" Trương Quế Lan thở phào một hơi, kỳ thật bà cũng không xác định chính mình có bị cái kia hay không, bây giờ nghe con gái nói không có, bà liền an tâm.
Hơn nữa là Lý Tiểu Giang cứu được bà, còn đem Lý Nhị đánh ngất xỉu rồi hả?
"Lúc trước thật không nhìn lầm hắn." Trương Quế Lan cảm thán nói.
Lý Tiểu Giang mở miệng một tiếng chị ruột, thái độ đối với bà cũng chân thành nhiệt tình, bà đối với Lý Tiểu Giang ấn tượng cũng rất tốt, trước đây không hợp tác, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc.
Hoa Chiêu cũng gật gật đầu, nhớ tới chuyện này: "Lý Tiểu Giang vì cứu mẹ, cũng ra tay khá nặng, Lý Nhị thiếu chút nữa bị hắn đánh chết, cũng không biết hiện tại như thế nào rồi."
Trương Quế Lan giật mình: "Vậy hắn sẽ thành tội phạm g.i.ế.c người hả?"
Tuy Lý Nhị tội đáng c.h.ế.t vạn lần, nhưng nếu là vì như vậy mà đem Lý Tiểu Giang vào tù, lại vì cứu bà, trong lòng Trương Quế Lan rất băn khoăn.
"Vậy con nói người đưa cho ông ta chút thuốc rượu, bảo vệ một mạng." Hoa Chiêu nói ra.
Trương Quế Lan lập tức yên tâm.
Những lời này lại bị Văn Tịnh nghe thấy được, cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu.
Nói cái gì mà rượu thuốc đều đưa cho trong nhà rồi, đã đưa tất cả đấy, một chút cũng không còn, cha cô ta bị bệnh muốn uống một chút, cũng phải cầu đến lão gia tử đây này!
Còn chỉ lấy được nửa bình!
Nhưng bây giờ nhìn xem Hoa Chiêu, nói đến hào phóng, cô ta muốn cho ai liền cho người đó! Cô ta muốn cho bao nhiêu liền cho bấy nhiêu!
Trong tay cô ta quả nhiên có rượu thuốc, hơn nữa còn là rất nhiều.
Chẳng qua là không muốn cho nhà cô ta mà thôi.
Mà ngay cả chính cô ta muốn uống chút, cũng phải gặp tội không may, sau khi náo loạn thành chuyện cười cô ta (HC) mới bố thí một ít!
Ánh mắt Văn Tịnh lại thay đổi.
Cảm giác được tầm mắt của cô ta, Hoa Chiêu quay đầu nhìn, Văn Tịnh lập tức chột dạ mà cúi đầu.
Hoa Chiêu lại nhướn mày, đoán được một chút tâm tư của cô ta.
Cái người này….Thật đáng tiếc cho anh cả!
Cô đột nhiên muốn đùa ác, muốn buồn nôn c.h.ế.t Văn Tịnh, tức c.h.ế.t cô ta!
Cô lập tức ở trước mặt mọi người gọi điện thoại cho Hoa Cường, để ông ấy chuẩn bị một bình rượu thuốc, lát nữa sẽ có người đến nhà lấy.
Ở nhà còn có một bình rượu thuốc lớn cỡ thùng 5 lít, đặt ở nhà Hoa Cường, để ông ấy có thể uống bất cứ lúc nào!
Tránh cho ông nội không nỡ uống.
Hoa Cường ở trong điện thoại hỏi đi hỏi lại tình huống của hai nhóc, xác định bọn chúng hoàn toàn vô sự mới yên lòng cúp điện thoại.
Văn Tịnh quả nhiên tức giận đến cắn răng.
. . . . .
Bên này thẩm vấn lại không có gì tiến triển.
Năm người đàn ông này khá cứng rắn, mồm mép cũng cứng, bộ dạng có đánh c.h.ế.t cũng không nói.
"Đều là trên đường ăn lộn đấy, nói ra chẳng khác nào c.h.ế.t rồi." Thấy mấy người hấp hối, Diệp Danh khuyên Diệp Thâm thu tay lại, lại đánh sẽ c.h.ế.t người.
Danh tính của 5 người đều khá rõ ràng, đều là những băng nhóm có tiếng trong thế giới ngầm ở phía nam tỉnh Hà Bắc, gây án nhiều, chỉ cần có lợi thì làm gì cũng được.
Không nghĩ tới bọn hắn sẽ chạy đến thủ đô bắt cóc người của Diệp gia.
"Đây rõ ràng là có người sai sử đấy, bằng không thì loại người này, không dám đụng vào chúng ta." Diệp Thâm nói ra.
Thế giới ngầm cũng là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh đấy, đụng phải loại gia đình như bọn họ thì trốn cũng không kịp, còn dám vuốt râu hùm?
“Bắt đầu từ hai người phụ nữ đó.” Diệp Thâm lập tức xoay người lại, anh phải tìm ra kẻ đứng sau là ai. Nếu không vợ con anh sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp Danh nhìn ánh mắt của anh, khuyên nhủ: "Đó là phụ nữ, ra tay chú ý một chút, đừng để tai nạn c.h.ế.t người."
"Biết rõ." Diệp Thâm nói ra.
Tuy anh hiện tại hận không thể bóp c.h.ế.t bảy người này, nhưng càng đáng c.h.ế.t hơn chính là người giật dây, bọn hắn chẳng qua là thanh đao mà thôi.
Người phụ nữ bán bánh xương cốt không cứng như mấy người đàn ông, nhưng cô ta cái gì cũng không biết.
Cô ta là vợ của một trong năm người kia, bị gọi đi làm việc, cô ta biết rõ là bắt cóc trẻ con. Vì sao lại bắt cóc, bắt cóc cho ai, bắt của nhà nhà ai đấy, hoàn toàn không biết.
Nhiệm vụ của cô ta là tiếp cận mục tiêu với vẻ mặt thân thiện.
Lưu Tố, xương cốt lại càng mềm nhũn, không đợi Diệp Thâm dùng thủ đoạn gì với bà ta, bà ta lập tức khai.
"Tôi nói, tôi nói là ai sai sử chúng tôi đấy!"
Diệp Danh cùng Diệp Thâm đều nhìn bà ta, tư liệu của bà ta, bọn họ cũng đều biết rồi, không phải trên đường lăn lộn đấy, không thể chịu được trận này cũng bình thường.
"Là ai?" Diệp Thâm lạnh giọng hỏi.
"Là Văn Tịnh!" Lưu Tố hô to.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Danh lập tức như bị điện giật.
Diệp Thâm quất một roi vào bà ta: "Nói thật."
Anh không tin.
Chị dâu không đến mức như vậy ah?
"Tôi nói nói thật! Là cô ta cầu xin tôi làm như vậy! Người cũng là do cô ta cầu tôi tìm! Hôm nay cũng là do cô ta gọi điện thoại để tôi động thủ đấy!" Lưu Tố hô.
Diệp Thâm lại giơ roi lên, Diệp Danh lại đè lại tay anh, nhìn Lưu Tố, khàn giọng mà hỏi: "Cô ấy vì sao lại tìm bà? Tìm bà lúc nào? Cô ấy…đã nói như thế nào?"
Anh cũng không muốn tin tưởng, nhưng lý trí nói cho anh biết, chuyện này không phải là không có khả năng.
Trạng thái bất thường gần đây của Văn Tịnh xẹt qua tâm trí anh, trái tim anh như chìm xuống vực sâu.
"Cô ta muốn sinh con ah, mới biết tôi cách đây không lâu, cầu xin tôi phá giải cho cô ta, tôi đã nói với cô ta, đem hai đứa bé kia mang tới, tôi sẽ làm lễ cúng bái cho bọn hắn, sát khí trên người cô ta sẽ biến mất rồi, có thể sinh con rồi."
Lưu Tố lớn tiếng nói: "Thật sự chỉ là làm lễ cúng bái, niệm kinh gì đấy, không đả thương người! Chúng ta không muốn làm người bị thương! Thật sự! Hơn nữa chúng tôi đã nói rồi, làm xong lễ cúng bái sẽ đem bọn nhỏ đưa trở về!"
Đã bị bắt…Bà ta đương nhiên muốn tự cứu, lúc này đương nhiên biết làm thế nào, nói như thế nào để có lợi cho mình nhất.
Hơn nữa tuyệt đối không thể đem chuyện Mã gia sai khiến ra ngoài, khai ra Mã gia, tội lỗi của bà ta sẽ không giảm bớt, ngược lại sẽ mất đi hi vọng cuối cùng.
Bà ta không nói, Mã gia sợ bà ta nói, cuối cùng sẽ cứu bà ta đấy!
Nếu bà ta nói, người ta sẽ chỉ biết cứu lấy bản thân, không quan tâm gì đến bà ta nữa.
Lại một roi đánh mạnh vào bà ta.
Những lời này hoàn toàn không thể tin.
"Năm người đàn ông kia là do bà liên hệ sao? Làm so mà liên hệ được? Thuê bọn hắn bỏ ra bao nhiêu tiền?" Diệp Thâm hỏi.
"Bỏ ra, bỏ ra 500 đồng." Lưu Tố nói ra.
Người là do Mã gia mời đấy, bà ta không biết bao nhiêu tiền, bà ta thậm chí không biết đối phương có lai lịch gì.
"500 đồng đã có thể mời được Thương Sơn ngũ hổ sao." Diệp Thâm cười lạnh một tiếng, lại quất một roi: "Nói thật."
Lưu Tố suýt ngất đi, bà ta đã lớn tuổi không còn sức nên không thể cầm cự được nữa.
"Tôi nói thật, tôi là bác sĩ tại bệnh viện hữu nghị Thượng Hải, đến thủ đô thăm người thân, là em gái Văn Tịnh tìm được tôi, mang tôi đến nhà cô ta…"
Bà ta khai ra một cách tỉ mỉ quá trình cùng Văn Tịnh, Văn Tịnh từ lúc vừa mới bắt đầu không tin tưởng ra sao, càng về sau càng đầy hi vọng, đến cuối cùng xác định kế hoạch, nói đến rành mạch, rõ ràng, không sợ người tra xét.
Diệp Danh quay người đi ra ngoài, bóng lưng như nặng ngàn cân.
"Đi, đem Văn Nhược mang đến đây, còn có thân thích của Lưu Tố." Diệp Danh nói với người ở phía ngoài.
Anh cũng muốn tra xét một cách tỉ mỉ, tra thật rõ ràng rành mạch, tuyệt không oan uổng Văn Tịnh.
Nhưng nếu như, thật sự là cô ấy làm, anh cũng sẽ không…Buông tha cho cô ấy!
Diệp Thâm đi ra, đứng ở phía sau anh trầm mặc nửa ngày, chậm rãi vươn tay, vỗ vỗ bờ vai anh.
Tra đến tra đi, không nghĩ tới sẽ là loại kết quả này.
Đổi vị trí mà xử, nếu như Hoa Chiêu làm ra loại chuyện này với Văn Tịnh, anh cũng không tưởng tượng được tâm tình của mình bây giờ sẽ là gì.
Diệp Danh để điện thoại xuống, không quay đầu lại, nói khẽ: "Ạnh không sao."
"Được." Diệp Thâm cũng không biết nói cái gì cho phải.
Diệp Danh đã nâng người lên, nói ra: "Anh đi mang Văn Tịnh đến…Cô ấy, anh sẽ tự mình hỏi."
Diệp Thâm mím môi, nói ra: "Không cần mang đến đây, anh ở nhà hỏi đi."
Anh cũng bắt đầu tin tưởng lời Lưu Tố nói rồi, hỏi là nhất định phải hỏi đấy, ở nhà hỏi, là anh cho chị dâu chút thể diện cuối cùng.
Diệp Danh há hốc mồm, muốn cự tuyệt, cuối cùng lại nói khẽ: "Cảm ơn."
Nhưng anh vẫn kiên trì kéo Diệp Thâm cùng anh trở về, việc này, không thể tránh đi Diệp Thâm, thậm chí không thể tránh đi Hoa Chiêu cùng người nhà của anh.
Bên này, Diệp Mậu cũng nghe nói kết quả, chạy tới, nhìn hai anh em thở dài.
Diệp Danh cười khổ một tiếng, nói: "Cũng phải gọi ông nội đến a."
Diệp Mậu nhìn anh nửa ngày, gật đầu: "Tốt."
...
Diệp Chấn Quốc thế mới biết tin tức, lập tức đập vỡ bình trà lớn mà mình yêu thích mấy chục năm, chạy đến nhà Diệp Mậu, ôm Vân Phi cùng Thúy Vi không buông tay.
Cái gì mà tâm can bảo bối, cháu ngoan, những lời buồn nôn trước đây chưa từng nói bây giờ há mồm liền tới.
Tất cả mọi người không có phản ứng gì, sự yêu thích của Diệp Chấn Quốc đối với hai đứa bé quá rõ như ban ngày đấy.
Nhưng Văn Tịnh đã cảm thấy sởn hết cả gai ốc, cô ta cũng cảm giác lão gia tử thỉnh thoảng sẽ xẹt qua một ánh mắt trên người cô ta, lăng lẽ ác liệt rét thấu xương.
Ông ấy không phải, đã biết cái gì a?
Diệp Danh cùng Diệp Thâm từ bên ngoài đi đến, Diệp Danh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Văn Tịnh.
Chỉ liếc mắt, lông tơ toàn thân Văn Tịnh đều bắt đầu dựng lên.
Cô ta chưa bao giờ thấy qua, Diệp Danh dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình như thế nhìn cô ta, trong ánh mắt kia, ngoại trừ lạnh lẽo, không có một chút tình cảm nào.
Đã xong…