Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 312

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:55:52
Lượt xem: 77

"Thím…" Hoa Chiêu nhìn thím Mã, không biết nên nói gì cho phải.

Thím Mã sắc mặt đờ đẫn, nhìn ba đứa nhỏ, cười, nói với Hoa Chiêu: "Bên ngoài nhiều muỗi lắm, đi vào nhà rồi nói."

Một nhóm người bước vào sân.

Thím Mã đi nấu cơm.

Phương Hải Tinh nháy mắt theo sau, bắt đầu trò chuyện với bà ấy.

Bây giờ thím Mã mới biết, Phương Hải Tinh lại thật sự là bảo mẫu của gia đình Hoa Chiêu.

Cũng đúng, nhìn phong thái của Hoa Chiêu, hiện tại có bảo mẫu cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Phương Hải Tinh chẳng những hỗ trợ, mà còn lấy đồ ăn ra khỏi hành lý.

Lần này trở về bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, không chỉ mang theo hành lý, chăn đệm, mà ngay cả lương thực cũng mang theo.

Hoa Chiêu không định đến thôn Kháo Sơn rồi ăn cơm nhà người khác.

Năm 88, chắc chắn không ai có thể lo cho nhiều miệng ăn như vậy kể cả chỉ trong vài ngày.

Không có cơm ngon ăn, mấy đứa nhỏ nhất định không chịu nổi.

Thím Mã thở phào nhẹ nhõm, nhà bà thật sự không lo được cho bọn họ.

Nhiều lắm chỉ có thể cho bọn họ ăn hết hũ gạo nhà mình.

Sân nhà Trương Quế Lan rất lớn, nhưng trong phòng lại không lớn lắm, ban gian phòng đất nhỏ, nhiều người chen vào như vậy căn nhà lập tức trở nên chật ních.

Mấy đứa nhỏ bước vào nhà đi đi lại lại một vòng, tò mò về ngôi nhà đất ở nông thôn một chút rồi ra ngoài ngay.

Mùi bùn đất bên trong quá nồng nên bọn chúng không quen lắm.

Hoa Chiêu chưa đi vào, cô lấy ra một vốc kẹo đưa cho đứa cháu ngoại lớn nhất của thím Mã.

"Cháu tên là gì." Cô hỏi

Đứa bé trai nhất quyết không nhận, dè dặt đứng trước mặt Hoa Chiêu, dáng vẻ dường như nửa muốn rời đi nửa muốn ở lại.

Nó tò mò nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn đám trẻ con đứng bên cô.

Anh trai em gái nhỏ, trông thật sạch sẽ.

Nó lập tức tóm chặt quần áo trên người, muốn chạy đi.

"Cậu tên là gì?" Tiểu Thận lôi kéo hắn, hỏi.

Khuôn mặt này của Tiểu Thận, không một ai có thể kháng cự.

Thằng nhóc cao xấp xỉ đứa trẻ kia, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn đứa bé trai, mặt nó ngay tức khắc ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Tôi tên là Hoa Lão Đại."

Trong lòng Hoa Chiêu rơi lộp bộp một cái: "Cháu tên là gì? Ba cháu là ai?"

Đứa bé nhìn cô, lại nói thêm: " Cháu là Hoa Lão Đại, cha cháu là Hoa Long."

Viên kẹo bơ cứng hình con thỏ trắng trong tay Hoa Chiêu, lập tức biến thành từng mẩu, bị cô nắm chặt, nghiền nát thành mảnh vụn rơi xuống đất.

Thằng bé hoảng sợ, lại có chút đau lòng.

Sớm biết như thế, lúc nãy nó đã nhận lấy rồi, trong giây lát nó phân vân không biết có nên tiến đến nhặt kẹo lên không.

"Sao mẹ cháu lại gả cho Hoa Long?" Hoa Chiêu hỏi.

Làm sao mà cậu bé trả lời được vấn đề này? Nó chớp mắt mấy cái, vẻ mặt ngây thơ.

Thím Mã ở trong phòng nghe thấy thế, quay đầu, liếc mắt nhìn Hoa Chiêu một cái, rồi lại quay đi, tiếp tục rửa nồi nấu cơm.

Tiểu Thận cũng không quan tâm đến vấn đề này, thằng bé hỏi Hoa Lão Đại: "Bọn họ là ai vậy? Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?"

Nó chưa gặp người ngốc bao giờ, cũng chưa từng thấy người khiếm thính.

Trong thế giới của cậu bé, chỉ toàn những điều tốt đẹp hạnh phúc.

Hoa Lão Đại nhìn hai cậu em trai trái phải, nói: "Đây là Hoa Lão Tam, trời sinh đã ngốc, đây là Lão Ngũ, lúc hai tuổi nó bị sốt, phải tiêm thuốc, kết quả trở thành người điếc."

Tiểu Thận nhận được câu trả lời, liền thỏa mãn, xong vẻ mặt nó rồi rắm nhìn Hoa Lão Đại: "Đây là nhũ danh của mấy người à? Lão Đại Lão Tam Lão Ngũ, có phải các ngươi còn có cả Lão

Nhị và Lão Tứ nữa không? Người đâu?"

"Cái gì mà nhũ danh với đại danh, chúng ta chỉ có một cái tên này." Hoa Lão Đại nói.

Hoa Chiêu cũng cạn lời, phong cách đặt tên này hiển nhiên là kế thừa từ một nhà Hoa Sơn.

Không ngờ, Hoa Lão Đại lại nói: "Có lão nhị và lão tứ."

"Nhưng lão nhị tên là Hoa Mãn, còn lão tứ tên là Hoa Điền."

Chỉ có ba người bọn họ là không được hoan nghênh, tùy tiện gọi là Lão Đại Lão Tam, không đặt tên cho bọn họ."

"Bọn họ ở nhà ba ba." Hoa Lão Đại nhìn Tiểu Thận, trả lời hết tất cả các câu hỏi của cậu bé, một vấn đề cũng không bỏ qua.

Tiểu Thận cũng rất nhạy cảm, lập tức nắm được vấn đề: "Nhà ba ba? Nhà ba ba không phải nhà các người à?"

Cũng như bọn nó, mấy đứa nhỏ chưa bao giờ nói nhà cha, nhà mẹ, mà là nhà ông nội, bà ngoại, cha và mẹ là một nhà."

Hoa Lão Đại lắc đầu: "Chúng tôi là rác rưởi, ba ba không cần chúng tôi, nên chúng tôi không được đến nhà cha."

Một câu này khiến tất cả mọi người nhíu mày.

Tuy rằng trên người đứa nhỏ có khiếm khuyết nhưng chúng nó cũng đâu muốn như vậy. Bởi vì có khiếm khuyết chẳng phải càng nên thương chúng hơn à?

Nhưng nghĩ đến đức hạnh của một nhà Hoa Sơn, bọn họ làm ra được loại chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

"Vậy mẹ thì sao? Cũng không quan tâm đến các người à?" Tiểu Thận nhăn mặt nói.

Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp bắt đầu trở nên nghiêm túc, đằng đằng sát khí.

Đáng sợ tới mức Hoa Lão Đại không dám nói tiếp.

"Mẹ lo lắng thỉnh thoảng sẽ đến thăm chúng tôi, nhưng mẹ tôi không làm được gì, mỗi lần đến gặp chúng tôi, nếu bị phát hiện, mẹ sẽ bị đánh, ba ba sẽ đến nhà bà đập phá đồ, vẫn nên đừng đến thì tốt hơn."

Mọi người càng không nói lên lời.

Thím Mã từ trong phòng đi ra.

Phương Hải Tinh đã giành lấy việc xào rau nấu cơm.

Bà nghĩ tay nghề của mình khẳng định không bằng bảo mẫu chuyên nghiệp, sợ làm không ai ăn, cũng rất có ánh mặt mà đi ra.

Nghe thấy lời nói của Hoa Lão Đại, nước mắt bà lập tức rơi xuống.

Rốt cuộc Hoa Chiêu cũng biết tại sao mới năm mươi tuổi mà bà đã già như vậy.

Cô vung tay lên, mấy người hộ vệ vây quanh người cô lập tức giải tán.

Tiểu Thận kéo tay Hoa Lão Đại nói: "Đi, dẫn tôi đến đi chơi quanh nhà cậu."

Nó không thanh minh mà kéo Hoa Lão Đại chạy đi.

Hoa Lão Tam và Hoa Lão Ngũ đi theo ở phía sau.

Hoa Chiêu kéo thím Mã trở về phòng.

"Thím, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Thu Bình lại gả cho Hoa long?" Hoa Chiêu hỏi.

"Còn không phải tên táng tận lương tâm kia! Không cưới được vợ liền đánh chủ ý lên Thu Bình nhà thím, chặn con bé ở phía sau núi, phía sau núi, làm cái kia! Không có cách nào khác, Thu Bình mới phải gả cho hắn." Thím Mã hung ác mắng chửi.

Hoa Chiêu lập tức nhíu chặt mày: "Sao lại có thể kết hôn được? Lúc ấy phải đi tố cáo hắn, để cho hắn ăn đạn chứ!"

Khuôn mặt thím Mã co rúm lại: "Bây giờ thím cũng rất hối hận, lúc trước không nên nuốt cơn giận này lại, mà phải để cho hắn bị bắt c.h.ế.t bằng bất cứ giá nào mới đúng! Nhưng mà, lúc ấy…"

Thím Mã không nói gì nữa, nhưng Hoa Chiêu đã hiểu.

Phát sinh loại chuyện này, nhà gái luôn là người chịu thiệt thòi.

Kể cả Hoa Long phải đền mạng, thì Thu Bình đời này cũng coi như xong rồi, mọi người sẽ bàn tán sau lưng họ.

Còn không tìm được một nhà chồng tốt.

Có người sẽ nhẫn nhịn, gả cho kẻ đã cưỡng bức mình, mơ hồ sống qua ngày.

"Lúc ấy hắn còn đổ oan cho chúng ta, nói Thu Bình dụ dỗ hắn, chủ động hẹn hắn đến sau núi, không biết hắn làm thế nào mà lại lôi được mấy người phụ nữ trong thôn ra làm chứng! Thím rất muốn đi tố cáo hắn, nhưng không chừng hắn không chết, sẽ cho Thu Bình nhà thím thêm tiếng lẳng lơ, cho nên, đành phải nhịn!"

Thím Mã đầy căm giận đ.ấ.m xuống giường, bà cảm thấy, mấy người phụ nữ kia nhất định có quan hệ mập mờ với Hoa Long hoặc là bị hắn uy hiếp, mới đánh mất lương tâm đứng ra làm chứng.

"Ai." Thím Mã thở dài một tiếng: "Hiện tại nói những lời này cũng vô dụng, cũng đã tám chín năm, con cũng đã có năm đứa rồi."

"Thím không lo cho nó, mà thím lo lắng cho ba đứa nhỏ này, nếu ngày nào đó thím không còn nữa, ba đứa chúng nó sẽ sống như thế nào."

Đang nói chuyện bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hét của phụ nữ.

Hoa Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Hoa Long đang túm tóc một thai phụ đi về phía bên này.

Thai phụ mang cái bụng bầu to, bước chân loạng choạng, dáng vẻ trông lúc nào cũng có thể ngã quỵ xuống, rất dọa người.

“Bà già c.h.ế.t tiệt! Đi ra đây cho tôi! Nghe nói hôm nay đứa con gái xui xẻo nhà bà lại trộm lương thực của tôi cho mấy tên súc sinh kia ăn?”

“Mau chóng lấy ra đây cho ông! Bằng không ông đây sẽ đánh cho các người đến nôn hết cơm hôm qua ra ngoài!” Hoa Long kêu gào nói.

Hoa Chiêu thấy cả người thím Mã bắt đầu run run, trong mắt vừa tức lại vừa sợ.

Cả người bà lảo đảo, run rẩy ngã xuống đất.

Hoa Chiêu lập tức cảm thấy đau xót, bà ấy bị dọa sợ rồi.

Thím Mã năm đó rất hay cười, lại nhanh nhẹn như thế, vậy mà bây giờ lại biến thành cái dạng này.

Đều là bởi vì tên súc sinh ngoài kia!

Hoa Chiêu giữ chặt bà: “Thím đừng đi.”

Thím Mã sắp khóc, không đi ra, thật sự sẽ bị đánh đến mấy ngày không xuống được giường, không chỉ bà ấy bị đánh chết, mà còn có ba đứa nhỏ, cũng sẽ bị Hoa Long đánh gần c.h.ế.t mới thôi!

Bà sợ bọn chúng bị đánh chết.

Hoa Chiêu nói: “Vân Phi, Thận Hành, các con đi đi.”

Giọng nói cô không lớn, nhưng Tiểu Thận Hành đang nói chuyện với Hoa Lão Đại ở trong sân lại giống như một con báo nhỏ nhảy ra ngoài, như một trận gió lốc nhỏ cuốn tới trước cửa sân.

Tốc độ đó còn nhanh hơn thím Mã nhiều.

Thím Mã nóng nảy, làm sao có thể để cho hai đứa nhỏ đi đối mặt với Hoa Long được? Hoa Long cường tráng giống như một con trâu, nắm đ.ấ.m kia to bằng cái đầu Tiểu Thận Hành, chỉ cần một cú đ.ấ.m là có thể hạ gục một người.

Bà vừa định hét lên, thì thấy đứa nhỏ Tiểu Thận Hành mới chỉ cao đến n.g.ự.c người lớn, một tay nắm lấy cổ tay thô to như đùi đứa trẻ của Hoa Long.

Hoa Long hét lên một tiếng, vội thả tay ra.

Vân Phi cũng chạy tới, đỡ lấy thai phụ.

Một tay Tiểu Thận Hành nắm chặt lấy cổ tay Hoa Long, một chân đá vào háng hắn ta.

Độ cao của nó vừa vặn thích hợp.

Lần này Hoa Long còn không kịp kêu, Tiểu Thận Hành đẩy một cái, hắn liền cuộn tròn như con tôm, ngã xuống mặt đất.

“Mẹ, đá mạnh quá rồi, con nghe thấy tiếng vỡ! Làm sao bây giờ?”

Tiểu Thận Hành quay đầu lại, có chút ảo não nói.

Nó kế thừa sức mạnh của Hoa Chiêu, nhưng bây giờ vẫn chưa biết khống chế, đôi khi sẽ dùng sức quá mạnh.

Hoa Chiêu bình tĩnh hỏi: “Kêu mấy tiếng?”

“Đương nhiên là 2 tiếng.” Tiểu Thận Hành nói.

Hoa Chiêu nói: “Không sao đâu, bồi thường thêm tiền cho hắn là được.”

“À.” Tiểu Thận Hành thấy không có việc gì, nhanh chóng chạy trở về, tiếp tục hỏi Hoa Lão Đại, làm sao chân nó lại bị đi cà nhắc.

Mọi người đứng ngoài sân đều bị đoạn đối thoại của hai mẹ con làm cho choáng váng.

Bao gồm cả mấy người vệ sỹ.

Bọn họ không tự giác mà kẹp c.h.ặ.t c.h.â.n lại, quyết định từ nay về sau khi luyện tập với tiểu thiếu gia, tuyệt đối phải bảo vệ bộ phận quan trọng của mình!

Vân Phi nhìn thai phụ đang được mình đỡ, đang bị dọa đến ngây người, hỏi: “Cô có muốn đi vào không?”

Nếu không muốn, bây giờ hắn sẽ buông tay.

Mã Thu Bình hoàn hồn, lập tức bước vào sân.

Cô ấy luôn muốn tránh xa người đàn ông một chút!

Thù của cô ấy, mới báo được một nửa!

Nhưng mà, Hoa gia còn có hai người nữa.....

Sắc mặt Mã Thu Bình biến hóa đi vào nhà, thẳng đến khi được Vân Phi đỡ ngồi xuống giường đất, cô ấy vẫn chưa hoàn hồn.

“Thu Bình.” Hoa Chiêu nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Mã Thu Bình định thần lại, thấy Hoa Chiêu, nhìn chằm chằm cô.

Nhưng lại không nhận ra cô.

“Đây là Hoa Chiêu, Hoa Chiêu, nó đã trở lại!” Thím Mã nói.

Khuôn mặt Mã Thu Bình lập tức trở nên vặn vẹo.

Nhìn thấy Hoa Chiêu, cô ấy cảm thấy có chút hận, lại càng thêm ủy khuất, nước mắt lách tách từng giọt rơi xuống.

Thím Mã vội vàng chạy tới giải thích với Hoa Chiêu: “Cháu đừng trách nó, đều tại tên súc sinh Hoa Long kia, lúc ấy chúng ta hỏi hắn tại sao lại xuống tay với Thu Bình, hắn nói tất cả là do cháu, bởi vì cháu không cho nhà hắn trồng hạt hướng dương, mà quan hệ chúng ta lại thân thiết.”

Cho nên Hoa Long đặc biệt chọn Mã gia.

Lúc trước quả thật quan hệ giữa thím Mã và Hoa Chiêu rất thân thiết.

Lúc Hoa Chiêu đi, cô đã giao hai căn nhà cho thím Mã, còn để lại cho bà một ít hạt giống rau, là loại rau ngon nhất trong thôn.

Hoa Chiêu thở dài.

Cô cảm thấy mình không sai, nhưng để phát sinh ra chuyện này, trong lòng cô cũng không dễ chịu.

“Con gái, nếu con muốn trách thì trách Hoa Long, không liên quan đến Hoa Chiêu, nhà người ta tốt bụng, lúc đó bọn họ cũng chỉ vì muốn tốt cho nhà chúng ta, chẳng lẽ có gì sai sao?” Thím Mã khuyên nhủ.

Mã Thu Bình cúi đầu, lau lau nước mắt, nói: “Vâng, con đều biết, nhưng con chỉ là nhất thời không kìm nổi.”

Đạo lý này cô ấy đều hiểu, cũng biết không nên trách Hoa Chiêu, nhưng Hoa Long lại luôn nhắc tới, lúc nào hắn cũng nói, nếu không phải vì Hoa Chiêu, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ chọn cô ấy cái gì gì đó.

Nên cô ấy cũng bị tẩy não một chút.

“Cậu bé lúc nãy là ai?” Mã Thu Bình đột nhiên hỏi.

“Là đứa con thứ tư của chị.” Hoa Chiêu nói.

Mã Thu Bình ngẩn người, ngẫm lại cũng đúng, Hoa Chiêu xuất hiện ở đây, cậu bé kia chỉ có thể là con của cô.

Oán khí trong lòng cô ấy gần như không còn nữa.

“Cảm ơn.” Thu Bình nói.

Vô số lần cô ấy muốn lấy kéo cắt đứt nghiệt căn của Hoa Long, nhưng lại không dám, bây giờ rốt cuộc cũng có người thực hiện thay cô ấy.

Thu Bình cực kỳ cảm kích!

“Cô có suy tính gì cho tương lại chưa? Vẫn muốn tiếp tục ở lại với Hoa Long à?” Hoa Chiêu hỏi.

Vấn đề này làm hai mẹ con trong phòng ngây dại.

Đây là vấn đề?

Còn có loại này vấn đề à?

Câu trả lời cho vấn đề này, có thể là không ư?

Bọn họ chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Không ở cùng Hoa Long, thì có thể làm gì?

Sắp tới cô ấy sẽ sinh thêm một đứa, bọn họ ở lại đây, hay rời đi? Không có đất trồng thì rời đi làm sao mà sống? Mấy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?

Tuy đã năm 88, cải cách ruộng đất đã lan ra khắp vùng miền, nhưng vẫn chưa lan đến thâm sơn cùng cốc Kháo Sơn này.

Ai cũng bán lâm sản, bán hạt hướng dương để kiếm tiền, đây chính là sự thay đổi lớn nhất.

Thím Mã và Mã Thu Bình lẳng lặng nhìn thẳng vào Hoa Chiêu.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, Hoa Chiêu đã trở lại!

Vừa trở về liền đá gãy Hoa Long!

Mẹ con cô, có lẽ thật sự có thể thoát khỏi Hoa gia.

“Em không muốn ở lại với hắn! Có quỷ mới muốn ở lại với hắn! Nếu không phải vì mấy đứa nhỏ, nếu không phải bởi vì mẹ em, em đã muốn c.h.ế.t rồi!” Mã Thu Bình vừa nói vừa khóc nấc lên.

Thím Mã cũng khóc theo.

“Vậy thì.” Hoa Chiêu nói: “Rời khỏi thôn Kháo Sơn.”

“Được được, cảm ơn cảm ơn cháu!” Thím Mã vừa khóc vừa nói.

Bà đã muốn rời khỏi thôn Kháo Sơn từ lâu, nhưng bà không có tiền, tiền trong nhà đã bị Hoa Long cuỗm sạch.

Mã Thu Bình lại không khóc, biểu tình trên mặt có chút quái dị.

Thím Mã bị dọa nhảy dựng: “Làm sao vậy? Con không muốn rời đi? Con vẫn muốn ở lại thôn Kháo Sơn?”

“Con, con...” Sắc mặt Mã Thu Bình đen rồi lại hồng, đỏ rồi lại đen, đột nhiên nói với Hoa Chiêu: “Đá hỏng Hoa long, phải bồi thường bao nhiêu tiền?”

“Cái này khó nói.” Hoa Chiêu nói: “Nhiều nhất cũng chỉ định bồi thường 5000.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống cổ ăn mày…5000 để mua hai trái trứng, đáng giá!

"5000 này tính cho em!” Mã Thu Bình nói: “Nhưng có thể cho em mượn thêm 1000 không? Còn có hai người....”

Mã Thu Bình vừa nói xong, trong phòng lập tức trở nên yên ắng.

Thím Mã trợn trừng mắt, ngơ ngác nhìn Mã Thu Bình, tiêu hóa ý tứ trong lời nói của cô ấy.

Mã Thu Bình cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng biến thành màu đen, biểu tình xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Thím Mã hiểu con gái của mình, rốt cuộc xác định được những chuyện mà bà nghĩ đến, bà lập tức nhào về phía Mã Thu Bình, vừa đánh vừa khóc.

“Con, nha đầu c.h.ế.t tiệt này! Tại sao không nói cho mẹ biết! Sao không nói sớm cho mẹ biết!”

“Oa!! Một lũ súc sinh! Chó mà! Mẹ muốn liều mạng với bọn chúng!” Thím Mã gào khóc nói.

Mã Thu Bình ôm bà ấy khóc, không buông ra.

Bây giờ người mẹ đã gầy còm ốm yếu y hệt một cụ già, làm sao mà đánh thắng được đám người Hoa gia kia.

Cô ấy chỉ còn mỗi người mẹ này, không thể để bà c.h.ế.t được!

Mã Thu Bình quay đầu nhìn Hoa Chiêu, truy hỏi: “Có thể cho em mượn 10000 được không? Nửa đời sau dủ phải làm trâu làm ngựa em cũng sẽ trả lại cho chị!”

Ba đứa con trai của Hoa Đại Ngưu, Long Hổ Báo, chỉ có Hoa Long cưới được vợ.

Hoa Hổ Hoa Báo năm nay đã ngoài ba mươi, không có tiền cưới vợ.

Với cái thanh danh thối nát của bọn họ, muốn lừa cũng chẳng thể lừa được vợ.

Nhưng là bọn họ cũng chẳng vội, không có vợ, thì còn có chị dâu.

Anh em bọn họ thân thiết, cái gì cũng có thể xài chung.

Mấy đứa con của Mã Thu Bình, cha chúng nó là ai, chính bản thân cô ấy cũng không biết.

Cô ấy chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ba tên súc sinh này!

Nhưng cô ấy lại không dám g.i.ế.c người.

Bây giờ Hoa Long đã bị phế đi, ngọn lửa tà ác trong lòng cô ấy bắt đầu bốc cháy bừng bừng, dường như cô ấy đã tìm thấy con đường thoát thân.

Cô ấy muốn phế hết mấy tên súc sinh này đi!

Hoa Chiêu không nói gì, thím Mã đã nói.

“Không được!”

“Mẹ?” Mã Thu Bình nghi hoặc nhìn mẹ mình.

“Chuyện lúc này là ngoài ý muốn, do con trai của Hoa Chiêu không cẩn thận! Bây giờ con muốn làm cái gì? Chẳng nhẽ muốn để đứa nhỏ xông vào nhà Hoa Đại Ngưu, đá phế hai tên kia? Thế thì thành cái gì?” Thím Mã không tán thành nói.

Mã Thu Bình phản ứng lại, gương mặt tức khắc càng đỏ hơn.

Đúng là lúc nãy tại đứa nhỏ không cẩn thận nên mới đá phế tên kia.

Bây giờ nếu để một đứa nhỏ mới bảy tám tuổi xông vào nhà người ta làm loại chuyện này, xác thực là không có lý lẽ.

“Thôi bỏ đi.” Mã Thu Bình nói.

Tuy trong lòng vẫn ngập tràn oán khí, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể như vậy.

Thím Mã ngăn cản khiến cho tâm tình Hoa Chiêu vô cùng tốt, càng nguyện ý giúp bà một phen.

“Chuyện này giao cho cháu, hai người cứ yên tâm thu dọn hành lý, đợi đến lúc cháu rời khỏi đây thì đi cùng cháu là được.” Hoa Chiêu nói.

Cô nói xong liền đi ra ngoài.

Không ngờ rằng ba đứa con của Hoa Đại Ngưu lại khốn nạn đến mức độ này, chặt đứt mầm mống tai họa này, coi như là làm việc thiện vậy.

Mã Thu Bình đi rồi, tránh để cho bọn họ lại đi gây phiền phức cho người khác!

“Mẹ, người này làm sao bây giờ?”

Nhìn thấy Hoa Chiêu đi ra ngoài, Vân Phi lập tức hỏi.

Hắn vẫn luôn canh giữ bên cạnh Hoa Long, còn kiểm tra thân thể rồi làm cấp cứu cho hắn, nếu không sợ rằng người này đã c.h.ế.t rồi.

Không thể để mạng người dính lên tay em trai đáng yêu của mình được.

Ách, ít nhất trước mắt không được.

Tương lai thì nó không quản nổi.

Tên nhóc kia lúc trước đã nói nó muốn làm quân nhân, về sau mấy chuyện như thế này không tránh được.

Hoa Chiêu đứng trước mặt Hoa Long, hắn vẫn còn tình táo, nằm trên mặt đất, quay đầu nhìn Hoa Chiêu.

Hắn vừa nhìn đã nhận ra Hoa Chiêu.

Sau mười năm Hoa Chiêu càng trở nên xinh đẹp, nhưng dáng vẻ này, gương mặt này, sao hắn có thể quên được.

“Hóa ra, là cô...”

“Là tôi.” Hoa Chiêu cười: “Anh muốn gì? Định đứng dậy đánh tôi à?”

Gương mặt Hoa Long tức khắc càng tím hơn.

Một vài người từ phía xa lại đây xem náo nhiệt.

Tiếng gào thét vừa rồi của Hoa Long đã thu hút không ít người tới, có người thấy tội nghiệp thím Mã, muốn bước đến ngăn cản một chút, tốt xấu gì cũng đừng để xảy ra tai nạn c.h.ế.t người.

Nhưng bọn họ không muốn dính líu phiền phức với Hoa Long, tới sớm hơn, không cho hắn đánh vài cái, hắn uất nghẹn lại tới tìm bọn họ phiền toái.

Cả nhà Hoa Sơn, vẫn là ác bà trong thôn.

Chẳng qua giờ mọi người đều có tiền, nhà Hoa Sơn lại không khá khẩm lên, nên mọi người chẳng sợ bọn họ như trước nữa.

Hơn nữa không hiểu sao nhà Hoa Sơn lại toàn sinh con trai, mà mấy đứa con của họ đều đã trưởng thành có thể đánh nhau.

Nhà Hoa Sơn cũng không dám hung hăng quá, bọn họ chỉ chọn người hiền lành để bắt nạt.

“Chị dâu Tôn?” Hoa Chiêu thấy người tới lập tức gọi: “Vừa đúng lúc, làm phiền chị dâu Tôn đến nhà Hoa Đại Ngưu gia nói một tiếng, con của ông ta đến đây không cẩn thận ngã bị thương, bảo bọn họ nhanh cho người đến đưa hắn đến bệnh viện, nếu không sợ là không giữ nổi người.”

Mấy người đang vây quanh đều ngây người.

“Cô là... Hoa Chiêu?” Chị dâu Tôn vội vàng bước đến, kinh ngạc kêu lên.

Hoa Chiêu đã rời đi lâu lắm rồi, lâu đến nỗi suýt chút nữa mọi người đã quên mất dáng vẻ của cô.

Trước đây cô chính là con gấu đen, vừa mới tốt lên được vài tháng đã rời đi, trong mắt đồng hương thời gian mà cô trở nên xinh đẹp quá ngắn.

Nhưng vừa mới nhìn thấy, đã nhận ra ngay lập tức.

“Đúng vậy chị dâu Tôn, là tôi, tôi cùng với ông nội trở về tế tổ.” Hoa Chiêu nói.

“Ai nha, đúng là Hoa Chiêu rồi!” Chị dâu Tôn kích động mà nhìn Hoa Chiêu.

Nhà bọn họ có tiền, còn giàu có hơn mấy thôn dân xung quanh, điều này phải cảm tạ Hoa Chiêu.

Nhưng mà trước mắt có chuyện quan trọng hơn.

Chị dâu Tôn và mấy người bên cạnh cúi đầu nhìn Hoa Long mặt đã đỏ tím tái, thấy hắn che tay ở háng, dưới thân dính bê bết máu, mặt mũi vặn vẹo.

Thật tốt, Hoa Chiêu đây là, mới vừa quay trở lại đã trừ hại cho thôn bọn họ?

Trước kia một nhà Hoa Sơn cường bá, nhưng cũng không ác đến mức độ như tên Hoa Long này, dám cưỡng bức con gái!

Mã Thu Bình tại sao phải gả cho cho Hoa Long, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.

Sau khi kết hôn hắn và Mã Thu Bình ở với nhau như thế nào, đối xử với mấy đứa nhỏ và nhà thông gia ra sao, bọn họ đều biết hết thảy.

Quả thực hắn c.h.ế.t cũng đáng!

Nếu Hoa Long rơi xuống nước, tuyệt đối sẽ không có ai cứu hắn lên!

Bây giờ Hoa Long thành ra như này, khỏi cần nói trong lòng mọi ngưởi hả dạ đến mức nào.

“Vậy, tôi lập tức đến thông báo cho nhà Hoa Đại Ngưu.” Chị dâu Tôn nói.

Nhưng cô không dám đi một mình, mà phải lôi kéo thêm vài người đi cùng, đứng ở ngoài sân nhà Hoa Đại Ngưu hô mấy câu, nói xong liền bỏ chạy.

Hoa Chiêu ở bên này, chuẩn bị ăn cơm.

Sắc trời nhanh chóng sẩm tối, nhà thím Mã không đốt đèn nên bọn họ tranh thủ ăn cơm trước khi trời trở nên tối mịt.

Hồi trước lúc Trương Quế Lan còn sống ở đây, tuy chỉ có mấy tháng, nhưng bà cũng nối xong dây điện, lắp đèn điện.

Nhưng nhà thím Mã đã liên tục mấy tháng không đóng nổi tiền điện, nên người ở trên đã cắt điện nhà họ.

Mấy người vừa mới bưng bát cơm lên, ăn được mấy miếng, thì thấy một đám người đi từ con đường nhỏ tới.

Hoa Đại Ngưu dẫn đầu, một nhà Hoa Nhị Ngưu và Hoa Tam Ngưu đi đằng sau.

Phía sau còn có mười mấy người đi theo xem.

Nghe nói Hoa Chiêu đã trở lại, còn phế Hoa Long, nên bọn họ đến xem náo nhiệt.

“Đại Long!” Vợ Hoa Đại Ngưu thấy Hoa Long nằm trên mặt đất không nhúc nhích, tưởng rằng người đã chết, tức khắc lao đến lay người hắn.

Hoa Long bị lay đau muốn chết.

“Đừng chạm vào hắn bà già kia! Mắt Đại Long vẫn đang mở to!” Hoa Đại Ngưu vội vàng đến ngăn lại.

Vợ Hoa Đại Ngưu nhanh chóng dừng tay, lúc này mới phát hiện Hoa Long quả thật vẫn còn sống.

Trong lòng bà ta liền thả lỏng, ngẩng đầu lên hét vào trong sân: “Hoa Chiêu đâu? Nghe nói Hoa Chiêu đã trở lại? Vừa mới trở lại đã đánh người ta thành như vậy! Tôi muốn đi tố cáo cô!”

Hoa Chiêu đang ăn cơm, đầu cũng không ngẩng lên, mà nói với Tiểu Thận Hành: "Con đi, con đánh người được, con kết thúc."

“Dạ." Tiểu Thận Hành buông chén cơm xuống liền đứng lên đi ra ngoài.

Người nào làm thì người đó chịu, dám làm thì dám chịu, từ trước đến nay mẹ luôn dạy nó như vậy.

Hoa Chiêu nháy mắt với mấy vệ sĩ, mấy người lập tức đi theo phía sau Tiểu Thận Hành, làm chỗ dựa cho hắn.

Hoa Chiêu không có ý để bọn họ làm chỗ dựa, cô sợ một nhà Hoa Đại Ngưu bị Tiểu Thận Hành đá hỏng...

Tên nhóc này, đừng nhìn bộ dạng đáng yêu, tính tình rất nóng nảy, có thể động thủ tuyệt đối không nói chuyện.

Người khác vừa nhấc ngón tay lên, chân nó liền tới.

"Người là tôi đá, không liên quan đến mẹ tôi, có chuyện gì các người nói với tôi." Tiểu Thận Hành nói.

Mọi người ngẩn người.

Tiểu hài tử đáng yêu này, có thể đá một người lớn thành như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-312.html.]

"Hoa Chiêu! Cô thật có tiền đồ! Lại để cho một đứa nhỏ đi ra chịu tội! Cô nghĩ cô có thể trốn thoát sao? Không có cửa! Tôi sẽ kiện cô!” Hoa Đại Ngưu hô to.

"Đi nhanh." Hoa Chiêu ngồi ở trong sân, phất phất tay với hắn.

"Nếu không đi đồn cảnh sát cũng tan tầm, ông còn phải đợi đến ngày mai." Hoa Chiêu nói.

Bộ dáng không sợ hãi này của cô đặc biệt khiến người ta tức giận.

"Cô nghĩ tôi không dám sao? Đi thì đi! "Hoa Đại Ngưu vội vàng gọi người, đi mượn xe bò.

Chuyện tố cáo Hoa Chiêu không vội, trước tiên khám bệnh cho Hoa Long quan trọng hơn.

Vết thương ở nơi đó, còn chảy máu, hiện tại Hoa Long đã đau đến không thể nói chuyện, vừa đoán đã biết rất nghiêm trọng.

Hai vợ chồng Hoa Đại Ngưu đau lòng muốn chết.

"Mau lấy tiền cho con trai tôi khám bệnh!" Vợ Hoa Đại Ngưu hét lên với Tiểu Thận Hành.

Nếu hắn thừa nhận cũng tốt, mặc kệ có phải là hắn đá hay không, dù sao cũng là con cái nhà Hoa Chiêu, cô ta phải bồi thường tiền!

"Lấy cho ông ta 1000 đồng." Hoa Chiêu nói.

Phương Hải Tinh lập tức trở về phòng lục lọi hành lý, lấy ra 1000 đồng đưa cho vợ Hoa Đại Ngưu.

Nhìn Hoa Long trên đất, cô ấy còn liếc hắn một cái.

Lúc trước cô ấy ở trong phòng nấu cơm, mấy người Hoa Chiêu nói chuyện cô ấy nghe được rõ ràng, cũng nghe ra chuyện gì xảy ra.

Thật sự là một nhà súc sinh!

Nhìn thấy Hoa Chiêu đưa một ngàn, ánh mắt cả nhà Hoa Sơn đều sáng lên.

Vợ Đại Ngưu vội vàng nhận tiền, lại nói: "1000 làm sao đủ! Bây giờ làm một ca phẫu thuật rất tốn kém! Sao lại không được tám ngàn một vạn?”

Thật ra bà ta cũng không biết, bà ta cũng chưa từng phẫu thuật!

"Phẫu thuật cũng không biết có được hay không, chẳng may không tốt để lại bệnh căn, đây chính là chuyện cả đời! Cô phải bồi thường cho chúng tôi, 1 vạn!” Vợ Đại Ngưu nói.

"Nếu bà cứ dây dưa, hắn thật sự trị không được." Hoa Chiêu nói.

Tiểu Thận Hành đột nhiên nói: "Không có việc gì, tuyệt đối trị không được."

Hoa Chiêu.....

Không được, không thể dạy con quá thật, nên nói dối vẫn phải nói dối, quay đầu cô phải dạy dỗ Tiểu Thận Hành thật tốt.

Có lời này của nó, gia đình Hoa Đại Ngưu càng hợp tình hợp lý hơn: "Mau lấy cho tôi 1 vạn khám bệnh!”

Tiểu Thận Hành cũng biết nói sai, bọn họ không đi, thật phiền phức.

Nó vẫn chưa ăn no đây này.

Nó quay đi, không để ý tới bọn hắn nữa.

Điều này kích thích gia đình Hoa Sơn.

Không đưa tiền, đừng nghĩ đến việc đi!

Bọn hắn chờ hơn mười năm, rốt cuộc cũng chờ đến cơ hội phát tài trở mình!

“Lên!” Hoa Đại Ngưu ra lệnh một tiếng.

Hoa Hổ Hoa Báo cũng không cần thương lượng, ăn ý xông về phía trước, nhào về phía Tiểu Thận Hành.

Bắt thằng nhóc này, không lo Hoa Chiêu không đưa tiền!

Mấy tên bảo tiêu mắt thấy không tốt, liền muốn đi ngăn người.

Nhưng tốc độ của bọn họ không nhanh như Tiểu Thận Hành.

Tất cả mọi người liền thấy bóng dáng nhỏ vừa mới chậm rãi trở về biến mất, chỉ còn thấy một chuỗi tàn ảnh.

Trong nháy mắt, hai anh em Hoa Hổ Hoa Báo đã bay ra ngoài.

Hai tiếng "rầm rầm" nện trên mặt đất, bất động.

Mẹ nói, nó không thể chủ động ra tay, nhưng một khi người khác động thủ trước, nó có thể đánh lại.

"Mẹ, lần này không đá hỏng, chỉ là đá ngất xỉu." Nó vui vẻ nói.

Đá gãy vỡ thuộc về trọng thương, lúc trước mẹ đã dặn dò không cho phép.

Đá ngất xỉu thì không sao.

Thằng bé đã nghe cuộc trò chuyện trong phòng trước đó, nhưng không hiểu.

Nếu như là mười năm sau, nó hiểu chuyện rồi, vậy ước mong của Mã Thu Bình đã thành hiện thực.

Đáng tiếc nó không hiểu ~

Mã Thu Bình quả nhiên rất thất vọng.....

Cả nhà Hoa Sơn đều sửng sốt.

Thôn dân phía sau xem náo nhiệt cũng sửng sốt.

Một đứa trẻ lại lợi hại như vậy sao?

Long Hổ Báo nhà Hoa Đại Ngưu, tráng kiện như trâu bò, mấy người cùng đánh mới có thể ngang tài với bọn họ.

Kết quả là bị một đứa trẻ dễ dàng đá bay.

Nói Hoa Long kia là hắn đá, không chừng là thật, thật sự không phải Hoa Chiêu đưa một đứa nhỏ ra ngoài nhận tội thay.

Có người mơ hồ nhớ tới, năm đó khí lực của Hoa Chiêu rất lớn, lớn đến nỗi đám trâu nhà Hoa Sơn này cũng không dám tìm cô gây phiền toái.

Đứa nhỏ này kế thừa bản lĩnh của mẹ ah, vậy cũng không có gì kỳ quái.

Ừm, cũng kế thừa sự hung hăng càn quấy của Hoa Chiêu.

Tiểu Thận Hành vỗ vỗ tay, tiếp tục xoay người trở về ăn cơm.

Lúc này không ai dám ngăn cản.

Ánh mắt Hoa Đại Ngưu lóe lên, cắn răng nói: "Đi! Kéo ba người bọn chúng đến bệnh viện!”

Vừa lúc xe bò đến, cả nhà bận rộn một lát, vội vàng rời đi.

Dân làng lúc này mới vào viện của Mã gia, nói chuyện với Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu và Hoa Cường đã vội vàng ăn cơm xong, cùng mọi người ôn chuyện.

Nói xong, đề tài liền đến điểm mấu chốt.

"Hoa Chiêu à, cháu xem, hạt giống hướng dương của cháu, hiện tại còn không?" Triệu Lương Tài hỏi.

Hoa Chiêu không trực tiếp trả lời, mà nói: "Cháu không trồng hạt hướng dương nhiều năm rồi, không chú ý đến phương diện này, trở về cháu sẽ hỏi người bán hạt giống của cháu trước đó.”

Một nhà thím Mã gặp phải cảnh ngộ này, có thể thấy rõ, thân là tiểu đội trưởng của thôn Kháo Sơn, Triệu Lương Tài không có chút tác dụng nào, cô có chút giận chó đánh mèo.

Nếu hắn thật sự muốn quản, luôn có thể có chút tác dụng, ví dụ như, kịp thời xuất hiện, kịp thời can ngăn.

Triệu Lương Tài biết nhìn sắc mặt, Hoa Chiêu cũng không giấu diếm, rất nhiều người nhìn đều hiểu.

Trên mặt mọi người lập tức xấu hổ.

Ngược lại thím Mã mở miệng giải thích cho mọi người: "Không thể trách mọi người, đây cũng là chuyện nhà thím, bọn họ không tiện xen vào, xen vào, buổi tối người một nhà Hoa Sơn sẽ đi đập cửa kính, đánh người, ai cũng không chịu nổi bọn họ giày vò.

"Thím còn phải cảm ơn mọi người, nhà thím mấy lần không có cơm ăn, đều có người cho thím mượn lương thực, hiện tại thím còn chưa trả xong.”

"Còn có ba đứa nhỏ nhà thím, đi nhà ai cũng có thể ăn một miếng cơm, thím thật sự cảm ơn mọi người." Thím Mã nói xong bắt đầu lau nước mắt.

Bằng không với tiết tấu mỗi lần có lương thực lại bị cướp đi hơn phân nửa, bà thật sự không nuôi nổi bọn nhỏ.

Ba đứa nhỏ này quá đáng thương, chỉ ăn ngũ cốc thô lại không có dinh dưỡng, bà nhịn không được lấy lương thực đổi trứng gà.

Gia đình ngày càng nghèo, nghèo đến mức không đủ ăn.

Hoa Chiêu nhìn thím Mã thở dài, nếu không phải thôn dân lạnh lùng vô tình, vậy thì có thể tha thứ.

Dù sao một nhà Hoa Sơn vô lại, ai đụng vào người đó xui xẻo.

Nếu cô là một người dân bình thường, cô cũng phải đi vòng qua bọn họ, cho nên không thể yêu cầu người khác làm thánh nhân.

"Chuyện hạt hướng dương chắc chắn không được, nó đã bán cho một nông trại chuyên trồng xuất khẩu, nơi khác không thể trồng nữa."

Lần này Hoa Chiêu không từ chối, cho một câu chính xác.

Hạt hướng dương kia đã sớm lấy ra cho Diệp Danh đổi ngoại tệ, vì thế cô còn nhận được không ít chỗ tốt.

Quả thật đã đáp ứng đối phương không bán ra bên ngoài.

Nếu không sẽ rất dễ dàng dẫn đến cạnh tranh giá cả.

Dân làng trong phòng lập tức thất vọng.

Bọn họ quá khó khăn, vốn là vùng núi, đất không nhiều lắm.

Những nơi đồng bằng dưới chân núi, một người chia làm bốn năm mẫu, bảy tám mẫu, thậm chí mười mẫu đất, một nhà năm sáu người ba bốn mươi mẫu đất, đủ ăn, còn có thể bán chút tiền.

Nhưng bọn họ nơi này núi nhiều đất ít, một người chỉ được chia 2 mẫu, còn chỉ có thể trồng một mùa, sản xuất lương thực đủ người ăn, còn không đủ gia súc ăn.

Chỉ dựa vào trong đất để kiếm ăn, con người và gia súc đã c.h.ế.t đói.

Dựa vào núi để kiếm ăn?

Chỗ bọn họ không phải là khu vực rừng chính thống, gỗ trên núi không cho bọn họ chặt, bọn họ chỉ có thể vào núi hái chút nấm, hạt thông vân vân trợ cấp gia đình.

Mà năm ngoái trong thôn có một người đi hái thông, ngã xuống chết.

Một người hái nấm, gặp gấu đen, bị cắn chết.

Đồ trong núi không phải là dễ ăn như vậy!

Hoa Chiêu bên này lại nói không được.

Người cả phòng đều rất buồn rầu.

Hoa Chiêu cũng biết bọn họ khó khăn, mới năm 88, nông dân ở trong ruộng kiếm ăn rất khó.

Lúc nào cũng khó khăn.

Hoa Chiêu nhìn thím Mã, nhìn chị dâu Tôn, lại nhìn mọi người.

Khi nguyên chủ còn bé đã không ít lần bắt nạt con cái nhà bọn họ. Sau khi cô đến, những người này lại giúp cô xây nhà, giúp cô đánh nhau, thím Mã chị dâu Tôn không có việc gì sẽ đến giúp cô làm việc, cùng cô nói chuyện phiếm.

"Đều là bà con trong xã, có thể giúp thì giúp một tay." Hoa Cường đột nhiên mở miệng.

Hoa Chiêu gật đầu: "Ông nội nói đúng, đều là bà con, cháu có năng lực tất nhiên sẽ hỗ trợ, hạt hướng dương không thể trồng, chúng ta hãy đổi một loại khác... Trồng đậu phộng.”

Đậu phộng cũng là một thứ tốt, trực tiếp bán hạt, hoặc ép dầu, đều được.

Bọn họ ở vùng núi, đất đai cũng không quá màu mỡ, trồng đậu phộng vừa đẹp.

Mọi người lập tức vui mừng.

Triệu Lương Tài nói: "Hạt giống Tiểu Hoa lấy ra, chắc chắn đều là hạt giống tốt, hẳn là năng suất cao chứ?”

Người trong thôn đã kiếm tiền bằng hạt hướng dương, hạt hướng dương không được nữa, bọn họ cũng thử trồng các loại cây trồng khác, muốn kiếm tiền.

Kết quả đều không được, hạt giống không tốt, đất không tốt, bất kể là chất lượng hay năng suất đều không lên được.

Nhưng Hoa Chiêu ra tay, chắc chắn không giống... Phải không?

"Chú trưởng thôn, sau khi khôi phục thi đại học cháu đã thi đậu đại học, chuyên ngành nông nghiệp, chúng cháu đã nghiên cứu các giống đậu phộng mới, đảm bảo chất lượng tốt, năng suất cao." Hoa Chiêu cho mọi người ăn một viên thuốc an thần.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới cô lại lên đại học!

Thôn bọn họ cũng bay ra một con phượng hoàng ah!

Nhưng thật vất vả mới lên đại học, học cái gì không học, lại học nông nghiệp.... Đây không phải là, nhớ bay trở lại rồi hả?

Hoa Chiêu nói con bé có giống mới, vừa tốt năng suất lại cao, mọi người vẫn vô cùng vui vẻ.

Triệu Lương Tài có chút ngượng ngùng hỏi: "Hạt giống khi nào có thể đến..."

Không phải hắn gấp gáp, vì Hoa Chiêu không phải trở về thường trú, còn đá hỏng Hoa Long, nếu là hắn, hiện tại hắn đã sớm vỗ m.ô.n.g rời đi, không muốn dây dưa với một nhà Hoa Sơn.

Hắn sợ Hoa Chiêu ngày mai sẽ đi, hạt giống không biết khi nào mới có thể đến.

"Mọi người yên tâm, ngày mai cháu sẽ cho người vào thành phố gọi điện thoại, trước khi cháu đi, hạt giống chắc chắn sẽ đến, hiện tại mọi người về thống kê một chút, một nhà cần bao nhiêu, sáng mai tới đây báo cho cháu." Hoa Chiêu nói.

"Được được, chúng ta trở về thống kê." Triệu Lương Tài nói.

Thái độ của hắn rất tốt, thậm chí có chút hèn mọn, không phải tiểu đội trưởng đội sản xuất nói chuyện cứng rắn trong quá khứ nữa.

Thật sự là hiện thực làm cho người ta cúi đầu.

Hoa Chiêu là một sinh viên đại học... Lại là một sinh viên đại học có thể dẫn dắt cả làng làm giàu, thái độ của hắn tốt hơn một chút thì sao?

Triệu Lương Tài dẫn người đi.

Ngọn nến nhà thím Mã chỉ còn lại một chút, mắt thấy sắp dập tắt.

Hoa Chiêu vội vàng lấy nến từ trong hành lý của mình ra.

Hành lý ban đầu của cô không có những thứ này, nhưng có không gian trong tay, cô có cả thiên hạ.

Bây giờ những thứ không phổ biến trên thị trường, trong không gian của cô đều có.

Một nơi lớn như vậy, không để một ít đồ, cô luôn cảm thấy lãng phí.

Hoa Chiêu lấy nến ra, sáng hơn, chiếu xa hơn.

Cũng hiện ra bóng người trong bóng tối.

Hoa Chiêu quay đầu: "Thì ra là thím Tam Ngưu, có việc gì?”

Đứng trong bóng tối là vợ của Hoa Tam Ngưu, Khương Cần.

Khương Cần đi về phía trước vài bước, lộ ra một khuôn mặt tươi cười đã lớn tuổi, lấy lòng.

"Không có việc gì, chỉ là cháu mười mấy năm không trở về, thím ba nhớ cháu, lại đây thăm cháu." Khương Cần cười nói.

Làm như lúc trước quan hệ của hai người rất tốt, đã quên mất chuyện trở mặt lúc trước.

Đưa tay không đánh người mặt cười, trước mặt đứa nhỏ, Hoa Chiêu không muốn biểu hiện không tu dưỡng, huống chi, chuyện mười mấy năm trước, ấn tượng của cô không còn sâu.

“Thím ba mấy năm nay sống rất tốt?” Hoa Chiêu hỏi.

Thấy thái độ của cô không tệ, Khương Cần kích động, vội vàng ngồi xuống mép giường, cười nói: "Rất tốt... Không, không tốt chút nào! Nhà thím ba rất nghèo, hai năm nay hai đứa em trai cháu cưới vợ, xây nhà, sinh con, đem chút tài sản trong nhà tiêu sạch, chú ba cháu còn ngốc, không kiếm được tiền, cuộc sống trong nhà rất khó khăn.”

Bà ta cũng không vòng vo, nói thẳng: "Gia đình thím cũng muốn trồng đậu phộng, gia đình thím bây giờ có 10 người, 20 mẫu đất, thím định tất cả đều trồng đậu phộng! Cũng muốn một ít hạt giống, cháu xem có được không..."

Bà ta không muốn gì khác, chỉ cần một điều như vậy.

Lần trước Hoa Chiêu dẫn cả thôn trồng hướng dương, làm cho mọi người giàu lên trong một đoạn thời gian, nhà nào cũng xây nhà gạch ngói!

Chỉ là xây xong nhà cửa tiền cũng không còn, không liên lạc được với Hoa Chiêu, cuộc sống lại bắt đầu nghèo...

Gia đình bà ta vẫn luôn nghèo, bản thân và hai người con trai, đều sống trong một căn nhà đất.

Hiện tại Hoa Chiêu lại bắt đầu cho mọi người trồng đậu phộng, lần này nói cái gì cũng không thể bỏ lại bà ta!

Mười hai năm trước, sau khi cô vừa xuyên đến, cùng Khương Cần cãi nhau mấy trận kia, đều là chuyện nhỏ lông gà, vỏ tỏi.

Cô không để trong lòng.

Nhưng cô nhớ tới, khi nguyên chủ còn nhỏ, ở nhà Hoa Sơn, Khương Cần cũng không ít lần sai khiến bắt nạt cô ấy.

Cô không thể thay nguyên chủ tha thứ cho bất luận kẻ nào.

Khương Cần cũng đoán được cô sẽ không dễ dàng đáp ứng, bà ta cũng không quên Hoa Chiêu không phải là người tốt tính.

"Đây là còn ghi thù đây này... Thím ba xin lỗi cháu! Trước kia đều là lỗi của thím ba, thím ba có mắt mà không thấy thái sơn, đắc tội với cháu! Cháu đại nhân đại lượng, tha thứ cho thím ba đi! Nể mặt mấy đứa cháu của cháu còn nhỏ!”

Khương Cần gọi ra ngoài: "Đại Cẩu Nhị Cẩu Tam Cẩu, Đại Nữu Tiểu Nữu, mau tiến vào gặp cô cô Hoa Chiêu của mấy đứa, cầu cô ấy cho các cháu một miếng cơm ăn!”

Ngoài cửa lập tức có mấy đứa nhỏ chạy vào, đứa lớn hơn bảy tám tuổi, đứa nhỏ thậm chí vừa mới biết đi.

Ăn mặc rách nát, quần áo đen thui, tóc tai giống như cỏ dại, trên mặt trên tay đều là tro bụi.

Chỉ còn lại một đôi mắt to, nhìn chằm chằm đám người Vân Phi phía sau Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu lập tức nhíu mày: "Thím là một người rất sạch sẽ, tự mình thu thập đến bóng loáng trơn tru, cũng không biết thu thập cho bọn nhỏ?"

“Nghèo ah, quần áo giặt không khô, không có gì để mặc, về phần mặt mũi ... Đại Cẩu! Sao không rửa mặt cho em trai và em gái?” Khương Cần hét lên với đứa lớn nhất.

Đại Cẩu lớn phớt lờ bà ta, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bánh quy trong tay của Thiên Kim.

Thiên Kim yếu ớt, bữa tối hôm nay không phải do mẹ làm, con bé không ăn được mấy miếng, hiện tại đói bụng nên ăn một ít bánh quy do mẹ tự làm.

Ánh mắt mấy đứa Đại Cẩu quá nóng bỏng, Thiên Kim cũng không ăn nổi nữa.

Cô bé nhìn mấy đứa trẻ bẩn thỉu kia, cúi đầu nhìn cái lọ bánh quy trong tay, sau đó đưa qua.

Chỉ đưa được một nửa, lon bánh quy đã bị cướp đi.

Đại Cẩu Nhị Cẩu Tam Cẩu, không biết là tay ai sờ đến lon thiếc trước, dù sao hiện tại ba người cũng giống như con sói đói bụng mấy ngày, điên cuồng cướp đoạt.

Đại Nữu Tiểu Nữu đừng nhìn nhỏ con, thế nhưng cũng không yếu thế, vừa khóc vừa chen chúc vào trong ba người, cũng muốn cướp.

Kết quả không biết bị ai đẩy một cái, ngồi trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Biến cố này khiến Thiên Kim trợn mắt há hốc mồm.

Cô bé từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, chưa bao giờ thấy trận chiến này.

Vân Đằng và Tu Viễn cũng không sai biệt lắm.

Chỉ có Vân Phi và Thúy Vi hơi nhíu mày.

Hai người bọn họ mấy năm nay được ba hoặc bác cả dẫn ra ngoài, đã từng chứng kiến thế giới chân chính.

Như trường hợp này, chúng đã thấy nhiều lần.

Chỉ là những đứa trẻ kia mồ côi không có cơm ăn, mà mấy người trước mắt này, lại có cha có mẹ có ông bà đấy?

Hoa Chiêu nhìn Khương Cần càng không vừa mắt, con cháu nhà mình không biết dạy, trông cậy vào cô sao?

Nghèo không phải là lý do, mấy đứa cháu ngoại của thím Mã, Hoa Lão Đại rất hiểu chuyện, kẹo sữa đưa đến trước mắt cũng không dám cầm!

Vừa nhìn động tác thuần thục của mấy đứa nhỏ này, đoán chừng bình thường ăn cơm đều dựa vào tranh cướp.

"Đừng cướp đừng cướp, đây đều là chị gái nhỏ cho các cháu, không ai tranh với các cháu, chậm rãi ăn, chị gái nhỏ còn có."

Khương Cần liếc mắt nhìn Thiên Kim đang ngơ ngác, nói với Hoa Chiêu: "Đây là con gái của cháu sao? Trông rất xinh đẹp! Giống như khi cháu còn nhỏ…”

Bà ta đột nhiên cắn đầu lưỡi, nói như vậy bà ta cũng có chút không mở miệng được, Hoa Chiêu khi còn bé không mập, nhưng cũng vừa đen vừa gầy, so với mấy đứa cháu của bà ta còn bẩn hơn.

Ăn cơm, so với mấy đứa nhỏ này còn có thể cướp!

Heo mẹ, con ch.ó đen lớn cũng không cướp được với cô ta! Nếu không làm sao cô ta có thể sống cho đến khi Hoa Cường trở lại ....

Khương Cần đột nhiên có chút chột dạ.

Mấy đứa nhỏ trên đất đã ăn xong một thùng bánh quy nhỏ, miệng mỗi người đều tràn đầy, còn lấy tay che lại nhai, chỉ sợ rớt ra một chút cặn bã.

Thùng rỗng cuối cùng cũng bị hai cô bé cướp được, đi nhặt vụn bánh quy bên trong.

Hoa Chiêu đột nhiên không ghét bỏ bọn chúng không có giáo dưỡng nữa, nếu không phải cực kỳ đói bụng, ai giống như chó điên vậy?

Đây là, một nhà Hoa Tam Ngưu sống tốt nhất trong miệng Hoa Thái Ngưu.

Nhưng nhìn Khương Cần, bà ta ngược lại vẫn trơn bóng như năm đó, mặc trang phục Lenin, người cũng không gầy, chỉ là rất già, không còn sự kiêu ngạo của kế toán đại đội năm đó nữa.

"Tình huống nhà bà ta thế nào vậy?" Hoa Chiêu trực tiếp hỏi thím Mã.

Thím Mã nghĩ sắp rời khỏi thôn này, không cần dây dưa với mấy con trâu nhà Hoa Sơn nữa, liền nói: "Cháu không cần mềm lòng mù quáng, nhà bọn họ không nghèo! Mà là xấu bụng! Nhà mình rõ ràng có lương thực, lại không cho bọn nhỏ ăn!”

"Để cho bọn chúng đi ra ngoài ăn cơm trăm nhà, đuổi cũng đuổi không được, không cho bọn chúng ăn, bọn chúng liền cướp. Đứa nhỏ như vậy, thật sự là đánh cũng không được, mắng cũng không xong, chỉ có thể tức giận.”

Thím Mã bình thường đều nhắc đứa nhỏ, không cho bọn chúng đến nhà người khác ăn cơm, đều là những người có quan hệ tốt trong quá khứ, thừa dịp bà không ở nhà, gọi bọn nhỏ đi ăn cơm.

Gia đình Khương Cần lại không phải, bọn họ muốn cả thôn nuôi con cho bọn họ!

“Xem bà nói kìa, chúng tôi thật sự không có tiền!” Khương Cần liếc thím Mã một cái rồi nói.

“Ừm, tiền đều để cho người đàn ông và con trai cô lấy ra đánh bạc!” Thím Mã nói.

Hoa Tam Ngưu và hai đứa con trai của ông ta không biết làm sao lại dính vào cờ bạc.

Mỗi ngày đều mơ tưởng giàu có trong một đêm, trong nhà có chút tiền đều lấy ra đánh bạc.

Nhưng lương thực đều nắm chặt trong tay Khương Cần, không để bọn họ bán, cho nên ăn cơm, thật sự không đến mức đem mấy đứa nhỏ đói thành như vậy.

Hoa Chiêu càng không có sắc mặt tốt với Khương Cần.

"Bà mau mang mấy đứa nhỏ đi, chúng tôi phải nghỉ ngơi." Hoa Chiêu nói.

"Đậu phộng kia..." Khương Cần nói.

"Đậu phộng? Đậu phộng đang ở trong nhà bà! Tôi không có, mau đi đi!” Hoa Chiêu nói.

Con trai lớn của Khương Cần gọi là Hoa Sinh (*đậu phộng).

Hoa Chiêu nói xong, mấy vệ sĩ đứng ra, kéo Khương Cần ra ngoài.

Đại Cẩu Nhị Cẩu Tam Cẩu rất biết nhìn ánh mắt, như vậy mới có thể không bị đánh.

Nhìn thấy ánh mắt của mấy vệ sĩ, bọn chúng không cần người dạy, xách theo Đại Nữu Tiểu Nữu bỏ chạy.

Hai em gái nhỏ này rất hữu dụng, bởi vì chúng còn nhỏ, người khác sẽ thương hại chúng.

Chỉ là đi vào bóng tối bên ngoài, mấy đứa nhỏ đều dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm ánh nến yếu ớt của Mã gia, hồi tưởng mùi bánh quy trong miệng, nghĩ đến mấy đứa nhỏ vừa nhìn thấy.

Đó mới là cuộc sống mà con người nên sống...

"Phi! Cái thứ gì! Ba mươi năm Hà Đông 30 năm Hà Tây! Tôi xem cô có đắc ý được vài năm nữa không! Chờ cô già xấu, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, trở về thôn này chịu khổ! Khi đó tôi sẽ trị cô thật tốt!”

Khương Cần miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng không dám lớn tiếng nói ra.

"Bà nội còn già hơn cô ấy nhiều như vậy, chờ cô ấy già bà nội đã sớm c.h.ế.t rồi." Đại Cẩu đột nhiên nói.

Khương Cần....

“Tên nhóc thối mày, tới đây cho tao!” Khương Cần cầm giày trong tay.

Hoa Đại Cẩu đã sớm chạy vào bóng tối không thấy bóng dáng.

......

Trong phòng yên tĩnh, mọi người đều đi rồi, Hoa Chiêu tính dẫn bọn nhỏ trở về nghỉ ngơi.

Nhưng cô hỏi: "Thím Mã, chú Mã đâu?"

Sau khi Hoa Chiêu trở về vẫn không nhìn thấy chồng thím Mã, cho đến bây giờ đêm khuya vắng vẻ, hơn chín giờ, còn chưa nhìn thấy người, nên có chút kỳ quái.

Ra ngoài làm thêm sao?

Thím Mã đã rưng rưng, Mã Thu Bình vẫn rụt rè trầm mặc đột nhiên bật khóc.

Cô ấy dường như đã nghẹn quá lâu, bây giờ ngồi đó như sụp đổ, khóc lớn.

Hoa Chiêu lập tức có dự cảm không ổn.

Thím Mã mở miệng: "Lúc trước thằng năm sinh bệnh, một nhà Hoa Đại Ngưu không đưa nó đến bệnh viện, đứa nhỏ đã sốt mấy ngày, mắt thấy sắp không được, chú Mã cháu đến nhà Hoa Đại Ngưu cướp đứa nhỏ, đưa đến bệnh viện, để tiêm hạ sốt.

"Đứa nhỏ tuy còn sống, nhưng sau đó phát hiện, vậy mà bị điếc..."

Thím Mã cũng bắt đầu khóc, có đôi khi bà cũng nghĩ không ra, ngày đó rốt cuộc có nên đưa đứa bé đến bệnh viện hay không.

"Một nhà Hoa Đại Ngưu liền tới nháo, đánh chú Mã cháu một trận, lúc ấy không có vấn đề gì lớn, nhưng từ đó về sau thân thể chú Mã cháu không tốt, chưa đến nửa năm liền đi." Thím Mã nói.

Bà biết bạn già, trong lòng cũng áy náy, hơn nữa hôn sự của Thu Bình, mấy đứa cháu ngoại tàn tật, trong lòng ông ấy vẫn luôn đau lòng, không bỏ xuống được, nghẹn ở bên trong, đã khiến mình nghẹn chết.

Hoa Chiêu thổn thức, chuyện này rốt cuộc nên trách ai?

Đương nhiên là trách Hoa Long c.h.ế.t tiệt!

Cho nên đá hỏng hắn, thật sự một chút cũng không oan uổng.

Hoa Chiêu không biết an ủi mẹ con khóc như thế nào, có lẽ để cho bọn họ khóc ra là chuyện tốt.

Cô nhìn về phía ba đứa trẻ đang ngồi dưới chân.

Ba đứa nhỏ yên lặng ngồi bên tường, nhìn mẹ và bà ngoại khóc, ánh mắt Hoa Lão Tam đờ đẫn, như đi về cõi thần tiên.

Đáy mắt Hoa Lão Đại cùng Hoa Lão Ngũ đều là bàng hoàng cùng luống cuống.

Đứa trẻ nhỏ như vậy, cha mẹ là trời của chúng.

Người lớn khóc bất lực, chúng cảm thấy sợ hãi như bầu trời sụp đổ.

Hoa Chiêu thở dài.

Hoa Lão Tam bị ngốc, đây là vấn đề di truyền, cô cũng không có cách nào, nhưng Hoa Lão Đại cùng Hoa Lão Ngũ vẫn có thể nghĩ biện pháp.

"Chân cháu bị sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi Hoa Lão Đại.

"Bà ngoại nói, là khi còn bé bị gãy." Hoa Lão Đại nói.

Súc sinh vô nhân tính, Hoa Long ngay cả con trai ruột cũng xuống tay, cho dù nó còn là một đứa bé, khóc lên ngại phiền, Hoa Long một cước đạp nó xuống giường, chân gãy.

Sau đó tìm bác sỹ thôn tùy tiện kẹp một tấm ván coi như xong.

Mã Thu Bình bình thường lại có việc phải làm, không thể sáng tối trông thằng bé.

Đến lúc phát hiện, chân đã liền lại, nhưng bị lệch, hiện tại đi khập khiễng.

Hoa Chiêu kiểm tra chân hắn một chút, rõ ràng có thể sờ ra xương bắp chân sai vị trí.

"Cái này có thể chữa khỏi, sau này cháu có thể đi bộ giống như người bình thường." Hoa Chiêu nói.

Thím Mã và Mã Thu Bình đã không khóc nữa, kinh ngạc vui mừng nhìn Hoa Chiêu.

"Chân thằng bé còn có thể trị?" Thím Mã kinh ngạc đến không dám tin.

"Đương nhiên có thể." Hoa Chiêu nói.

Chẳng qua phải cắt đứt xương cốt một lần nữa.

Nhưng có thuốc tê ở đây, lúc ấy sẽ không đau.

Sau mấy ngày đau đớn, vì cả đời bình thường, hoàn toàn có thể nhịn.

Thím Mã và Mã Thu Bình tin tức lạc hậu hoàn toàn không biết điểm này, trong thôn có rất nhiều người gãy chân chăm không tốt, cả đời sẽ như vậy, không nghe nói ai có thể chữa được!

Nhưng Hoa Chiêu là sinh viên đại học từ thủ đô về, hai người tin!

"Trị như thế nào? Chắc phải tốn không ít tiền..." Thím Mã nắm tay nói.

"Cháu cho hai người mượn, sau này có tiền thì trả lại." Hoa Chiêu nói.

"Cảm ơn cảm ơn!" Hai mẹ con lập tức nói cảm ơn.

Mắt Hoa Lão Đại cũng sáng lên, chân của hắn còn có thể chữa được? Hắn còn có thể đi lại giống như một người bình thường? Sẽ không bao giờ bị cười nhạo là què nữa?

Những đứa nhỏ cũng biết rằng khuyết tật không dễ chịu.

Hoa Chiêu lại nhìn về phía Hoa Lão Ngũ, hỏi thím Mã: "Lúc trước thằng bé tiêm cái gì? Đã tiêm bao nhiêu mũi? Khi nào thì phát hiện bị điếc?”

"Nói cái gì mà a-xit, a xít Sasilic gì đó? Thím quên rồi. Lúc đó đã tiêm một mũi!” Thím Mã ảo não nói.

Đây là chuyện cả đời bà không muốn nhớ lại, một chút cũng không muốn nhớ tới, nên thật sự nhớ không nổi.

Hơn nữa lúc ấy bọn họ không có bao nhiêu tiền, cũng chỉ đủ tiêm một mũi.

“Ngay từ đầu thím cho rằng nó không thoải mái, không muốn phản ứng, sau đó mới phát hiện, đã không nghe được nữa." Thím Mã nói.

"Nó có thể trị được không?" Mã Thu Bình chờ mong mà hỏi.

Nếu Lão Ngũ chữa được, ba cô ấy nằm ở dưới đất cũng sẽ nhằm mắt chứ?

Hoa Chiêu tiếc nuối lắc đầu, đã tổn thương thần kinh. Như vậy không thể chữa được nữa.

Hoa Chiêu lại nói: "Lỗ tai Tiểu Lão Ngũ tuy rằng trị không được, nhưng dây thanh âm của nó không có vấn đề gì, về sau chuyên môn huấn luyện một chút, vẫn có thể nói chuyện giống như người bình thường, lại học môi ngữ, trong cuộc sống sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Hắn còn có thể nói chuyện? Thím Mã và Mã Thu Bình lại kinh ngạc vui mừng.

Hôm nay Hoa Chiêu thật sự mang đến cho các cô quá nhiều niềm vui.

Loading...