Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 313

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:55:54
Lượt xem: 83

Kỳ thật Hoa Chiêu không nói hết, tiêm thuốc gây điếc rốt cuộc có thể khôi phục hay không, còn phải xem tác động sâu hay cạn, thời gian dài hay ngắn.

Một số người không hoàn toàn mất chức năng thính giác, chỉ cần một số loại thuốc nuôi dưỡng dây thần kinh là có thể khôi phục lại một phần chức năng.

Nhưng Hoa Lão Ngũ bị điếc lâu vậy rồi, Hoa Chiêu cũng không thể kiểm tra triệt để, hiện tại không dám nói những lời này, sợ hai người thất vọng.

Chỉ nói sau này Hoa Lão Ngũ có thể nói chuyện, thím Mã và Mã Thu Bình đã rất cao hứng.

Hiện tại bọn họ không cầu cái gì khác, chỉ cầu thằng bé sau này có thể sống như một người bình thường, ít bị kỳ thị hơn, có thể lập gia đình, có thể nuôi sống bản thân.

Như vậy, họ c.h.ế.t cũng nhắm mắt.

Về phần Hoa Lão Tam.

Tầm mắt Mã Thu Bình gian nan dời khỏi người hắn, kiếp trước chắc chắn cô ấy đã tạo nghiệt, đời này ông trời mới muốn trừng phạt cô ấy như vậy.

"Trời đã quá muộn, mau nghỉ ngơi đi, ngày mai mọi người còn phải lên núi." Thím Mã lau nước mắt, bảo Hoa Chiêu trở về nghỉ ngơi.

Nghĩa địa của thôn Kháo Sơn nằm ở trong núi, phải đi hơn một tiếng đồng hồ mới tới.

Nhìn da thịt mềm mại của Hoa Chiêu, bà đã sớm quên chuyện cô không yếu đuối.

Hoa Chiêu cũng không ở lại, mang bọn nhỏ trở về nhà mình.

Lúc nãy, mấy vệ sĩ và Phương Hải Tinh đã thu thập xong nhà cũ của cô, cũng đã đốt xong giường, miễn cưỡng có thể ở lại.

Nhà cô chắc chắn không ở hết được, phân ra vài người ở nhà thím Mã.

Một đêm không ngủ, mấy đứa nhỏ đều không ngủ được, lầm rầm thảo luận về thôn, thảo luận về một nhà Hoa Sơn, thảo luận về thím Mã, thảo luận mấy người Hoa Lão Đại.

Ở đây không giống như những gì chúng nghĩ. . . .

"Thận Hành, con phải cẩn thận lời nói và hành động." Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng: "Hôm nay con ra tay quá nặng, nếu không phải anh cả con kịp thời cứu giúp, đối phương mất m.á.u quá nhiều sẽ chết, vậy con nên làm sao bây giờ? Tuổi còn nhỏ đã gánh vác vụ kiện mạng người?”

Tên nhóc đang hưng phấn nói không ngừng lập tức câm miệng.

"Mẹ, con biết sai rồi." Thằng nhóc nhanh chóng nhận sai, rất chân thành.

Bởi vì nó thật sự biết sai.

Nhưng điều đó không ngăn nó ra tay lần sau...

Mấy năm nay, từ khi Thận Hành 3 tuổi, thằng nhóc đã thường xuyên xin lỗi.

Lúc đầu là vô tình làm tổn thương bạn bè, về sau là đi ra ngoài để "trừng phạt cái ác đề cao cái thiện", thu thập những người bắt nạt các bạn nhỏ khác.

Sau đó nữa, là đem ma trảo, à không, vươn tay về phía người lớn.

Đi du lịch, thỉnh thoảng gặp phải chuyện gì bất bình, Tiểu Thận Hành đều là người đầu tiên đi ra ngoài, gặp bất bình rút đao tương trợ.

Cho nên hôm nay ra tay, căn bản không chút do dự, vừa tàn nhẫn vừa chuẩn.

Hoa Chiêu thở dài, cô cảm thấy trong bóng tối hư vô tự có thiên định, thằng bé được gọi là "Thận Hành", chính là muốn cho người xung quanh một ngày 800 lần gọi nó, nhắc nhở nó "Thận Hành", bởi vì nó căn bản không cẩn thận!

Chờ hắn mười mấy tuổi, nhanh chóng ném vào trong bộ đội huấn luyện đi, nàng thật sự có chút không quản được.

Có nói thằng bé cũng không để trong lòng, cô có biện pháp gì.

Vẫn là đi theo chính sách giáo dục của Diệp gia, để cho quốc gia quản đi...

"Y thuật của Vân Phi ngược lại rất tốt, một tay châm cứu có thể xuất sư rồi." Hoa Chiêu khen Vân Phi.

Mấy năm nay y thuật của cô luôn được rèn luyện, vẫn luôn học tập với ông Tôn.

Sau đó Vân Phi cũng gia nhập, lúc đầu thằng bé tự học, về sau không biết làm thế nào lại lọt vào mắt ông Tôn, cũng được ông ấy thu vào làm học trò.

Tính ra, Vân Phi chính là tiểu sư đệ của Hoa Chiêu.

Hơn nữa thiên phú còn tốt hơn cô, đặc biệt là một tay châm cứu, xuất thần nhập hóa. Nếu Hoa Chiêu không có dị năng phụ trợ, cũng chưa chắc lợi hại được như thằng bé.

Hôm nay cô thấy Vân Phi cầm m.á.u cho Hoa Long, vài mũi châm xuống đã cầm được máu.

Nếu để cho người trong nghề nhìn thấy, sẽ phải giật nảy mình.

"Con còn một chặng đường dài để đi." Vân Phi khiêm tốn nói.

"Ừm, tiếp tục cố gắng." Hoa Chiêu nói.

"Được rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải vào núi." Hoa Chiêu nói.

Mấy đứa nhỏ lúc này mới ngủ.

Hoa Chiêu nằm trên giường quen thuộc này, lại không ngủ được.

Nhớ năm đó, cô xuyên qua đã ở đây, lúc ấy còn tưởng rằng đang nằm mơ, còn như vậy....

Ha ha ha.

Cũng không biết Diệp Thâm bên kia thế nào, thuận lợi chứ.

……

Chuyện đả kích Chu gia cũng không thuận lợi.

Bọn họ lúc trước là ỷ vào ra tay nhanh chóng, thừa dịp tất cả mọi người không kịp phản ứng đã đánh cho Chu gia tàn phế.

Bọn họ vừa đi, Chu gia cũng tìm được chỗ dựa.

Nhất thời cả đảo Quỳnh Châu thần hồn nát thần tính.

Nhưng mà bọn hắn cũng không biết vấn đề ở chỗ nào.

Những kẻ lúc trước tham dự bắt cóc Hoa Chiêu, mấy người bị lửa thiêu chết, mấy người được cứu ra nhưng hôn mê bất tỉnh.

Bồi bàn khách sạn?

Bây giờ miệng đã đóng lại như mấy con hàu.

Cô ta có thể đoán được chuyện này liên quan đến mấy người phụ nữ mất tích, nhưng hiện tại đánh c.h.ế.t cô ta cũng không dám nói!

Nói ra sẽ bị gia chủ phẫn nộ giận chó đánh mèo, chính là chết!

Nhưng hiện tại Chu gia cũng không có tâm tư đối ngoại, bọn họ đang nội đấu, tranh đoạt vị trí gia chủ.

Mặc kệ những kẻ đứng sau lưng vị trí gia chủ là ai, một số người cũng không thèm quan tâm, mặc kệ ai làm gia chủ, cũng không liên quan đến bọn chúng.

Chúng phái người đi ra ngoài truy xét những bảo vật bị biến mất của Chu gia.

Nhưng một chút manh mối cũng không có, không biết rốt cuộc đối phương che giấu tin tức xe cộ như thế nào, sao tra thế nào cũng không ra.

Đương nhiên tra không ra, bởi vì căn bản không dùng xe.

Diệp Thâm cũng biết điểm này, nhưng anh chỉ coi như có thế lực bên thứ ba chen vào, đục nước béo cò rồi.

Hoặc là người nào đó ở Chu gia thừa dịp hỗn loạn trộm đi.

Điều này càng làm cho người Chu gia nội đấu đến lợi hại.

Điều này ngược lại thuận tiện cho anh, công việc làm ăn trên biển, lập tức bị cướp đi một nửa.

Mặc dù vậy, người Chu gia cũng không nghĩ đến thủ phạm là Diệp Thâm.

Anh dùng thân phận lão đại Bằng Thành, người Chu gia chỉ cho là anh nhìn trúng thị trường Quỳnh Châu, vơ vét qua giới hạn.

Diệp Thâm cướp cướp, ngược lại vô tình phát hiện ra Hoa Tiểu Ngọc.

Anh lập tức nghĩ đến lời nói lúc trước của Hoa Chiêu, bảo Hoa Tiểu Ngọc trở về hầu hạ người thực vật.

Chủ ý này tốt.

Diệp Thâm không ra mặt mà dẫn người Chu gia đến trước mặt Hoa Tiểu Ngọc.

Thế là đủ rồi.

Bà Chu nhớ tới lời nói trước kia của Hoa Tiểu Ngọc, Chu Hiếu bởi vì người phụ nữ khác mà mắng cô ta, lúc ấy Chu Hiếu ở cùng mấy người phụ nữ, rốt cuộc là ai?

Chuyện của Chu gia, chắc chắn có liên quan đến mấy người phụ nữ này!

Mặt Hoa Tiểu Ngọc đã bị đánh sưng phồng.

Nhưng cô ta cũng không dám nói một lời.

Nếu để cho bọn hắn biết người đó là chị họ của cô ta, bị cô ta dẫn tới, lại là con dâu Diệp gia, cô ta sẽ c.h.ế.t ngay lập tức! Sẽ bị chặt ra làm tám miếng lớn ném xuống biển cho cá ăn.

Biến mất vô tung vô tích, không có bất kỳ người nào báo thù cho cô ta.

Cô ta chịu đựng, chỉ nói là mấy người phụ nữ lang thang, không biết là ai.

Cuối cùng bà Chu không g.i.ế.c cô ta.

Quả thật đã lưu lại làm bảo mẫu cho Chu Hiếu, mặt khác, còn có rất nhiều người thật lòng tìm kiếm Đại Hổ.

Tuy rằng, khả năng Đại Hổ còn sống rất nhỏ.

......

Trời sáng, tiểu viện nhà Hoa Chiêu náo nhiệt hẳn lên, mấy đứa nhỏ đã sớm thức dậy.

Một nhà Hoa Sơn đã trở về, vẫn là chiếc xe bò ngày hôm qua, vẫn là những người ngày hôm qua, chỉ thiếu vợ của Hoa Đại Ngưu và Hoa Long.

Chắc vẫn còn trong bệnh viện.

Nhưng trên xe trâu có thêm một người, Hoa Sơn run rẩy từ trên cao ngồi dậy.

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hoa Cường.

Trong ánh mắt đục ngầu nhất thời lóa ra ánh sáng hy vọng.

“Anh cả!” Hoa Sơn nhìn Hoa Cường, run rẩy hô lên.

Hoa Cường hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Lúc trước ông đã từng nói đoạn tuyệt quan hệ với người em này, không còn liên quan nữa.

Nhưng hiện tại nhìn bộ dạng sắp c.h.ế.t của Hoa Sơn, lời nói tàn nhẫn ông lại không nói nên lời.

Duyên phận cả đời sẽ hết, đây cũng là người sắp chết, ông không chấp nhặt với ông ta nữa.

Nghĩ đến sau này không bao giờ gặp lại nữa, Hoa Cường thế nhưng khó có được mềm lòng, hỏi: "Có chuyện gì với ông vậy?"

Hoa Sơn giống như một đứa trẻ được khen ngợi được khuyến khích, run rẩy từ trên xe bò bò xuống, để cho Hoa Tam Ngưu đỡ ông ta đi tới.

Đời này ông ta sinh năm con trâu, trước kia chướng mắt nhất chính là Hoa Tam Ngưu thiếu tâm nhãn, nhưng già mới phát hiện, có thể sai bảo chỉ có Hoa Tam Ngưu thiếu tâm nhãn này.

“Anh cả, em rất nhớ anh!” Hoa Sơn đi tới trước mặt Hoa Cường, kéo tay ông khóc nói.

Ông ta mở to đôi mắt đục ngầu, cẩn thận đánh giá Hoa Cường.

Vừa rồi cách xa không thấy rõ, chỉ có thể dựa vào cảm giác xác định đây là Hoa Cường, đến gần, ông ta ngược lại không tin.

Đây là Hoa Cường?

Trẻ hơn khi ông rời khỏi làng!

Nhưng đã 12 năm trôi qua!

Ông đây là cải lão hoàn đồng?

Làm sao có thể như vậy được!

Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, không thể không tin.

Hoa Sơn không kinh ngạc nữa.

Bộ dạng này của Hoa Cường chứng tỏ suy đoán trong lòng ông ta là đúng....

"Anh cả, bác sĩ nói em bị ung thư dạ dày, giống như anh năm đó, sống không quá năm nay! Anh cả, anh cứu em!” Hoa Sơn khóc nói.

Khuôn mặt của Hoa Cường trầm xuống.

Còn tưởng rằng ông ta chỉ tới ôn chuyện, thì ra là có chuyện cầu xin người khác, trách không được thái độ tốt như vậy.

Ông thật sự quá ngây thơ.

"Tôi cũng không phải bác sĩ, không cứu được ông." Hoa Cường dừng một chút nói: "Nhưng thủ đô ngược lại có mấy bệnh viện tốt, bác sĩ nào am hiểu bệnh dạ dày, tôi có thể nói cho ông biết.”

Hoa Sơn nắm c.h.ặ.t t.a.y ông không buông ra: "Bác sĩ gì cũng không tốt bằng anh cả, anh cả, năm đó sao anh lại chữa khỏi? Anh đã uống loại thuốc nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoa Cường lắc đầu: "Năm đó tôi nào có tiền mua thuốc, cơm cũng không ăn nổi, năm đó cũng do bác sĩ chẩn đoán nhầm, sau khi tôi đi thủ đô kiểm tra lại, bác sĩ nói bị viêm dạ dày bình thường, không phải ung thư dạ dày, cho nên tôi mới chữa khỏi.”

Ung thư đột nhiên biến mất, đủ để tạo thành tin tức lớn.

Nhưng chẩn đoán sai là bình thường.

Hiện tại đối với bên ngoài Hoa Cường đều nói như vậy.

Hoa Sơn sửng sốt, như vậy sao?

Hắn nhìn Hoa Cường, nhìn bộ dạng Hoa Cường giống như chỉ lớn hơn Hoa Đại Ngưu mấy tuổi đã kích thích ông ta, ông chắc chắn không nói thật!

"Anh cả, anh cứu em đi, năm đó lúc ba mẹ đi, bảo anh chiếu cố em ah! Anh không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu! Bằng không đến lúc đó, anh làm sao có thể nhìn mặt cha mẹ!” Hoa Sơn khóc nói.

"Năm nay ông đã 75 tuổi phải không?" Hoa Cường nói: "Coi như là hỉ tang rồi, tôi có thể bàn giao lại với cha mẹ rồi.”

Hoa Sơn...

"Bác ơi! Năm đó chúng cháu sai rồi, chúng cháu bắt nạt Hoa Chiêu, chúng cháu tội đáng c.h.ế.t vạn chết!" Hoa Tam Ngưu đột nhiên mở miệng.

Nói xong liền quỳ xuống bắt đầu dập đầu cho Hoa Cường và Hoa Chiêu.

"Bác cả, Hoa Chiêu, tôi dập đầu cho các người! Cầu xin các người cứu cha tôi, tôi không thể không có cha a!" Hoa Tam Ngưu khóc lóc nói.

Hắn là một ông già 50 tuổi, một người đàn ông nghèo, quỳ trên mặt đất khóc như một kẻ ngốc, không, đứa trẻ.

Nước mắt nước mũi cầu xin người khác cứu cha hắn.

Lòng hiếu thảo này, khiến những người xem náo nhiệt có chút cảm động.

Một nhà Hoa Sơn trước kia đáng ghét biết bao? Hoa Tam Ngưu là man rợ nhất, đánh nhau sẽ đánh lên đầu người khác, nhưng nhìn xem bọn họ hiện tại lãng tử quay đầu lại vàng, biết sai có thể sửa.

Thực sự cảm động.

"Anh Hoa, có thể giúp thì giúp một phen đi, đều là anh em ruột thịt." Một ông già đi ra nói chuyện.

"Chuyện quá khứ cứ để cho nó đi qua đi, anh em ruột, cắt đứt xương cốt còn liền gân, cho dù thù qua đêm, chuyện này cũng đã mười mấy năm, bọn họ cũng bị báo ứng, hiện tại thương xót cho bọn họ đi." Lại một người nói.

Mọi người đều thích xen vào việc của người khác....

Đặc biệt là bây giờ, nói mấy câu, lại không chậm trễ cái gì, có lẽ còn có thể để cho một nhà Hoa Sơn nhớ kỹ, về sau không tìm bọn họ phiền toái.

Hơn nữa, bọn họ cũng vô cùng tò mò, Hoa Cường rốt cuộc có phương thuốc điều trị ung thư hay không.

Người đã già có mấy ai không sinh bệnh, bọn hắn hiện tại cũng già rồi. . . . .

Nếu như Hoa Cường ngay cả Hoa Sơn cũng có thể tha thứ, vậy sau này bọn họ có chuyện gì cầu xin hắn, cũng dễ mở miệng không phải sao.

Hoa Cường lại không động đậy.

Ông lạnh mặt, nói với Hoa Tam Ngưu: "Sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình, ai cũng có lúc không có cha, tôi cũng bất lực.”

Động tác của Hoa Tam Ngưu dừng lại, trong mắt mang theo tức giận.

Nếu đến mềm không được, vậy thì cứng rắn! Hắn nhìn lại Hoa Đại Ngưu.

Hoa Đại Ngưu đứng ra nói: "Bác cả, con trai tôi hiện đang nằm trong bệnh viện, trứng đã không còn, sau này chính là phế nhân, một người đàn ông không có trứng, cuộc sống sau này như thế nào? Bác định bồi thường như thế nào?"

“Đi giám định tư pháp đi, nên bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu." Hoa Chiêu nói.

Năm 88, 2 quả trứng không đáng giá.

Hoa Đại Ngưu cười lạnh một tiếng: "Tiền? Bao nhiêu tiền cũng không mua được mệnh căn của đàn ông! Cô đã lấy đi mạng sống của con trai tôi, ha ha!”

Tầm mắt của hắn xoay một vòng trên người đứa nhỏ phía sau Hoa Chiêu, cuối cùng rơi xuống trên người Tiểu Thận Hành.

Hắn sẽ ăn miếng trả miếng!

Tầm mắt Hoa Chiêu cũng trầm xuống.

Bất cứ ai đánh cô, cô sẽ không tức giận, bắt cóc cô, muốn mạng cô, cô không tức giận.

Báo thù là tốt rồi, tức giận, không đến mức.

Nhưng nếu ai dám đánh chủ ý lên con cô, cho dù chỉ mới suy nghĩ một chút, cũng không được!

Tầm mắt của cô cũng rơi vào trên người con trai Hoa Đại Ngưu.

Hoa Long xong rồi, còn lại Hoa Hổ và Hoa Báo.

2 quả trứng là gì, cô muốn 6!

Sáu người còn chưa tính, cô còn muốn tức c.h.ế.t cha hắn!

"Muốn nói bệnh của ông nội tôi tại sao có thể chữa, kỳ thật đúng là nhờ một phương thuốc." Hoa Chiêu đột nhiên nói.

Tất cả tầm mắt đều rơi vào trên người cô.

Hoa Sơn là nhiệt tình nhất.

"Tôi đào được một cây sâm trăm năm ở sau núi, ủ rượu cho ông nội tôi, ông mấy mới chữa khỏi." Hoa Chiêu nói.

"Thủ đô có rất nhiều người biết chỗ chúng ta có nhân sâm tốt, còn chuyên môn tới đây thu mua, mấy năm gần đây còn có người nào đào được không?" Hoa Chiêu hỏi.

"Có." Triệu Lương Tài nói: "Mấy tháng trước, Tiểu Hổ Tử nhà họ Lâm còn đào được một cây sâm núi 40 năm ở sau núi, bị một lãnh đạo họ Hạ ở thủ đô bỏ ra 5 vạn thu mua.”

Họ Hạ? Hạ Kiến Ninh?

Mấy năm nay Hoa Chiêu thỉnh thoảng sẽ gặp Hạ Kiến Ninh trong yến hội, hắn vẫn có bộ dáng tái nhợt suy yếu nhiều năm trước, một cơn gió liền ngã xuống.

Nhưng không ngã.

Tin đồn là có thuốc treo.

Y thuật của Lý Mộc càng ngày càng cao siêu.

Nhưng không nghĩ tới nhân sâm chỗ này cũng có tác dụng lớn.

Năm đó cô rải chút hạt giống nhân sâm ở trên núi, có người đào ra.

Những cây không được tìm thấy, ra hoa và kết quả, sinh sản rất nhiều.

Xung quanh núi này đúng là trở thành một núi bảo vật.

Những người đào được sâm núi đều dọn ra khỏi khe núi nghèo này, vào thành phố sinh sống.

"Các người đào được nhân sâm trăm năm? Đó chính là bảo bối.” Hoa Sơn run rẩy nắm tay Hoa Cường, hỏi: "Sâm núi kia, còn nữa không?"

Hoa Cường nhìn Hoa Chiêu, còn không? Ông cũng không biết!

“Có.” Hoa Chiêu nói: “Năm đó ông nội tôi chỉ dùng một nửa củ nhân sâm rừng để chữa bệnh, còn điều trị cơ thể rất tốt, các người xem hiện tại thân thể của ông ấy có chỗ nào giống một người tám mưới tuổi không? Nói sáu mươi người ta cũng tin.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Mọi người nhao nhao gật đầu.

Bọn họ đã sớm thấy kỳ lạ vì sao Hoa Cường thoạt nhìn lại trẻ tuổi như vậy, hóa ra là ăn nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi!

Trăm tuổi, vậy không phải thành tinh rồi sao?

Chẳng trách nó đem lại hiệu quả kỳ diệu như vậy.

“Anh cả, anh cứu em, anh cả....” Hoa Sơn kéo tay Hoa Cường, ô ô khóc lên.

Hoa Tam Ngưu lại bắt đầu dập đầu ‘bang bang’.

Hoa Đại Ngưu cũng không kêu gào đòi Hoa Chiêu bồi thường trứng, chỉ âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ.

Chờ cô ta lấy nhân sâm ra rồi nói sau!!

Hoa Chiêu lắc đầu: “Xin lỗi, tôi sẽ không cho.”

Thấy cô cự tuyệt quá dứt khoát làm cho Hoa Tam Ngưu tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên ngay lập tức.

Hoa Sơn tiếp tục khóc.

“Anh cả....”

“Cha ruột cũng không có tác dụng.” Hoa Chiêu nói: “Nói không cho chính là không cho, tôi cũng không quên những ngày ở nhà ông nội ba phải tranh giành thức ăn với heo.”

Nói xong liền bảo với bọn nhỏ: “Đi thôi, chúng ta nên vào núi rồi.”

Mấy đứa nhỏ tất nhiên nghe lời, mặc quần áo thể thao đeo theo túi xách nhỏ đi theo sau cô.

Hoa Cường hất tay Hoa Sơn ra.

Một ông lão gần đất xa trời nhưng tay vẫn giữ chặt như kìm, gắt gao giữ chặt ông.

Đây là hy vọng của ông ta!

Hy vọng nằm trong tay làm sao có thể dễ dàng buông ra?

Hoa Cường thở dài, Hoa Chiêu đang cố ý chọc giận ông ta... Đáng đời!

Nếu năm đó không phải ông trở về đúng lúc thì ông cũng sẽ không có cô cháu gái này rồi, có khi hiện tại ông cũng đã sớm trở thành một nắm đất vàng rồi.

“Lại đây.” Hoa Cường nói với vệ sĩ bên cạnh.

Hai thanh niên trẻ tuổi liền lập tức đi tới, dễ dàng bắt lấy Hoa Sơn, kéo tay ông ta ra sau đó ném trả lại cho người nhà Hoa Đại Ngưu.

Rồi bảo vệ cho Hoa Cường rời đi.

Những vệ sĩ bên cạnh Hoa Chiêu đều là những người mới thay.

Vốn những người cũ đều đã hơn ba mươi, gần bốn mươi tuổi rồi, làm những việc khác thì được còn làm vệ sĩ thì không thể.

Hoa Chiêu tôn trọng ý kiến của bọn họ, có người sau khi về hưu thì trở về nhà làm việc khác, có người thì được sắp xếp vào công ty khác của cô.

Thanh niên trẻ tuổi Khổng Vũ cường tráng khỏe mạnh, xem ra có thể đánh lại với Long Hổ Báo nhà Hoa Sơn.

Mấy người nhà Hoa Đại Ngưu, Hoa Nhị Ngưu và Hoa Tam Ngưu đều không nhúc nhích chỉ lẳng lặng nhìn đoàn người Hoa Chiêu đi xa.

“Cha, bọn họ...” Hoa Tam Ngưu không cam lòng kéo tay Hoa Sơn nói.

Bị con mắt hình viên đạn của Hoa Sơn trừng đến câm miệng.

Hoa Sơn già rồi đôi mắt cũng trở nên vẩn đục nhưng đôi mắt màu xanh trắng thoạt nhìn càng trở nên kinh khủng hơn.

Nhìn đoàn người Hoa Chiêu, ánh mắt âm trầm đáng sợ, run rẩy trở lại xe bò.

“Đi, đuổi theo.” Ông ta nói.

Hoa Cường đi cúng tổ tiên, tổ tiên nào? Cũng là tổ tiên của ông ta!!

Ông ta phải đến mộ phần của cha mẹ mà khóc, anh cả mặc kệ ông ta!

Hai nhóm người cách nhau một đoạn khá xa.

Vân Phi đi bên cạnh Hoa Chiêu hỏi cô: “Mẹ, mẹ chọc giận bọn họ làm gì?”

Đương nhiên trong nhà không có cái gì gọi là nhân sâm hoang dã trăm tuổi, dù sao từ trước đến nay nó cũng chưa từng thấy qua.

Thúy Vi quay đầu nhìn anh trai, hơi há miệng nhưng không nói gì.

Cô bé ngược lại biết trong nhà có nơi cất giấu rất nhiều nhân sâm rừng.

Mặc dù cô bé chưa thấy qua nhưng mà có thể cảm nhận được....

“Người khác không động thủ trước, ta làm sao có thể đánh trả?” Hoa Chiêu nhìn Vân Phi nói.

Nếu một nhà Hoa Sơn không làm chút gì thì làm sao cô có thể đi qua đánh người ta?

Vậy không phải là bị người ta nói không có đạo lý, cõng tội danh.

Người khác động thủ trước, cô lại có lý do “Phòng vệ chính đáng”, quang minh chính đại, hợp lý hợp tình.

Vân Phi: “... Được rồi.”

“Con tới con tới!” Tiểu Thận Hành nhảy lại đây nói: “Mẹ, lúc đánh trả mẹ để cho con tới!”

Vừa rồi nó cảm giác được những người đó không tốt, có sát khí!

Nó có chút không nhịn được.

“Đến lúc đó nói sau.” Hoa Chiêu nói: “Cho con tới có khả năng mẹ còn phải bồi thường tiền.”

Tiểu Thận Hành thích lấy bạo chế bạo, sau đó vết thương kia cũng không thể giấu được lại phải bồi thường tiền.

Phòng vệ quá mức.

Mọi người trò chuyện, vừa đi vừa đùa giỡn nên cảm thấy đi đường núi cũng rất nhanh, cách bọn người Hoa Sơn càng ngày càng xa.

Hoa Tam Ngưu đang cõng Hoa Sơn muốn đi nhanh hơn cũng không được, hơn nữa đường núi gập ghềnh hắn cũng là người đã hơn 50 tuổi cũng không chịu đựng nổi nữa.

“Nghỉ ngơi một chút.” Hoa Sơn đột nhiên nói.

Một đứa con nghe lời như vậy ông ta không thể để nó mệt mỏi đến chết.

Hoa Tam Ngưu thở phào nhẹ nhõm, cẩn thật đặt Hoa Sơn xuống.

Nhìn thấy cha không đi bộ nhưng cũng thở hổn hển, Hoa Tam Ngưu thực sự rất đau lòng.

“Cha! Để con đi trộm nhân sâm đó tới đây!” Hoa Tam Ngưu nói.

Hoa Sơn chỉ trừng hắn một cái, một lời cũng lười muốn nói.

Đạo hiếu thì có nhưng tâm nhãn thì thật sự không có.

Vợ của Hoa Tam Ngưu là Khương Cần lại có không ít tâm nhãn, trừng hắn nói: “Làm sao ông biết bọn họ có mang nhân sâm đó ở trên người? Tự nhiên không có việc gì ai lại đi mang theo nó?”

“Vậy thì...” Hoa Tam Ngưu không biết làm gì nữa.

“Hơn nữa ai biết chuyện nhân sâm trăm năm này có thật hay không, có thể là Hoa Chiêu cố ý nói ra để chọc giận chúng ta.” Khương Cần nói.

Lúc nãy thái độ của Hoa Chiêu rất rõ ràng, chính là muốn chọc giận.

Nói cho người khác rằng tôi có thứ tốt nhưng tôi không muốn cho các người! Cho các người tức chết!

“Ai lại có đồ tốt như vậy sẽ nói ra ngoài chứ?” Khương Cần suy bụng ta ra bụng người nói.

“Vậy, cái đó....” Hoa Tam Ngưu càng không thể hiểu nỗi.

Hoa Sơn nhìn Hoa Nhị Ngưu.

Trong ba người con trai chỉ có Hoa Nhị Ngưu là có nhiều tâm nhãn nhất nhưng lá gan lại nhỏ nhất.

Cho nên khi Hoa Chiêu quay trở về, phế đi Hoa Long, Hoa Nhị Ngưu chỉ ra người không xuất lực.

Đứng phía sau gia đình giả vờ giả vịt, cũng không dám nói nhiều một câu.

“Con nói xem phải làm sao bây giờ?” Hoa Sơn hỏi Hoa Nhị Ngưu.

Hoa Nhị Ngưu liếc mắt nhìn cha sau đó lại nhìn những người xung quanh.

Thế hệ trẻ chỉ có Hoa Báo, Hoa Hổ ngoài ra còn có con trai hắn Hoa Kim, Hoa Ngân, cả nhà Hoa Tam Ngưu chỉ có hai vợ chồng đến.

Hai đứa con trai của bọn họ đi ra ngoài bài bạc còn chưa trở về.

Tất cả người ở đây đều là những người cực kỳ đáng tin cậy.

“Con cảm thấy củ nhân sâm này thực sự có tồn tại. Cho dù không có nhân sâm thì trong tay bọn họ cũng có thứ tốt sẽ cứu được Hoa Cường.” Hoa Nhị Ngưu nói.

Không biết bọn họ có phải là chẩn đoán sai hay không nhưng mọi người đều thấy bộ dạng lúc hấp hối của Hoa Cường, cũng đã ho ra máu!

Lại nhìn xem hiện tại, không phải ăn thứ tốt có thể dưỡng cơ thể khỏe trở lại thì còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?

“Bắt mấy đứa con trong nhà cô ta! Không tin cô ta không đem đồ ra đổi!” Hoa Nhị Ngưu thấp giọng nói.

Hoa Sơn gật đầu, ý tưởng này đã nảy ra trong lòng ông ta.

“Mọi người tập trung lại đông một chút.” Hoa Sơn nói.

Một số người đã tập trung tại chỗ.

Chờ đến khi bọn họ có phương hướng hành động, sau đó lại đuổi theo Hoa Cường nhưng đương nhiên đã đuổi không kịp.

Khi bọn họ tiếp tục lên đường, nhóm người Hoa Cường đã hoàn thành việc cúng bái tổ tiên và quay trở về.

Hoa Sơn muốn khóc cũng khóc không thành tiếng, lập tức há hốc mồm.

Trên núi này có mấy con đường nhỏ nên lúc nhóm người Hoa Chiêu nhìn thấy bọn hắn đã tránh đi chọn một con đường khác.

Cách nhau tuy rằng không xa nhưng Hoa Sơn muốn tới kêu khóc lại có chút khó khăn.

Hai mắt đục ngầu của Hoa Sơn trừng lớn nhìn chằm chằm bóng dáng của Hoa Cường, ông đi ở trên đường núi nhưng bước chân vững vàng, hơi thở cũng vững vàng giống như những thanh niên trẻ tuổi bên cạnh.

Có chỗ nào giống ông ta chứ, được con trai cõng trên lưng nhưng cũng thở hổn hển như trâu.

Sự ghen ghét trong lòng Hoa Sơn thiêu đốt giống như cháy rừng, hơn nữa không chỉ là ghen ghét mà còn là khát vọng sống.

Khi con người sắp c.h.ế.t mới biết được rằng không có gì quan trọng hơn sức khỏe.

Cánh tay Hoa Sơn siết mạnh cổ Hoa Tam Ngưu thiếu chút nữa làm hắn c.h.ế.t ngạt.

Mấy đứa nhỏ của Hoa Chiêu giống như động vật nhỏ trên núi linh hoạt xuyên qua rừng rậm.

Tuổi trẻ, tươi sống, tràn ngập tinh thần phấn chấn.

Tầm mắt của cả nhà Hoa Sơn đều ở trên người bọn họ.

Hoa Hổ Hoa Báo lại nhìn chằm chằm Thúy Vi không chớp mắt.

Một thiếu nữ 11 tuổi xinh đẹp như một nụ hoa, nụ hoa chớm nở là vẻ đẹp mà bọn họ chưa từng thấy qua.

Cả hai đều không thể rời mắt.

Hoa Chiêu vừa muốn làm chút gì đó đã nhìn thấy Thúy Vi ra tay.

Ngón tay cô bé khẽ động, cỏ dại bên chân Hoa Hổ và Hoa Báo đột nhiên đổ xuống trên chân bọn họ nhưng không ai phát hiện.

Trong lòng Hoa Chiêu lắc đầu, dị năng của Thúy Vi vẫn không đủ lực hoặc là lòng con bé còn chưa đủ tàn nhẫn.

Ngón tay Hoa Chiêu vừa động, một ít bột phấn không biết tên theo gió bay đến trên người hai người.

Chờ đoàn người Hoa Chiêu đi qua rất xa, cả nhà Hoa Sơn mới nhúc nhích.

Không tiếp tục viếng mộ mà cũng trở về.

Mới vừa nhấc chân Hoa Hổ và Hoa Báo đã lảo đảo ngã về phía trước.

Phía trước chính là sườn núi dốc, trong núi lại vừa có đá vừa có cây cối, nếu như ngã xuống có thể không chịu đựng nổi.

Hai người tiện tay nắm lấy người bên cạnh.

Hai người bọn chúng là người cường tráng nhất nhà Hoa Sơn được kế thừa từ cha, mạnh như trâu bị bọn chúng kéo một cái còn trong lúc đối phương không chuẩn bị, ai cũng không chịu nổi

Kết quả Hoa Hổ Hoa Báo kéo Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu lăn xuống núi hơn nửa ngày mới có thể dừng lại.

Đầu rơi m.á.u chảy

Tiểu Thận Hành từ trên cây nhảy xuống, hừ lạnh một tiếng.

Nếu chị đã ra tay, lần sau sẽ tới hắn!

Từ trên núi xuống, mục đích chủ yếu của lần trở về thôn Kháo Sơn này xem như đã đạt được.

Ở lại thêm hai ngày nữa chờ hạt giống đậu phộng tới rồi bọn họ có thể rời đi.

“Thôn Kháo Sơn có gì thú vị?” Về đến nhà, Tiểu Thận Hành lặng lẽ đứng ở cửa hỏi Hoa Lão Đại.

Ánh mắt Hoa Lão Đại sáng lên, đứa nhỏ này một chút cũng không chê hắn còn muốn chơi với hắn.

“Dưới chân núi có một dòng suối nhỏ, nước cạn có thể bắt cá.” Hoa Lão Đại nói.

Ở những nơi khác, chân của hắn không tốt không thể đi qua cũng không có gì vui để chơi, hắn chỉ thích đi ra suối nhỏ bắt cá, bắt về nhà còn có thể ăn.

Đôi mắt Tiểu Thận Hành cũng sáng ngời, nó cũng thích bắt cá.

“Đi thôi! Mau đưa tôi đi!” Thằng nhóc nói.

Hai người quay đầu liền đi.

Phía sau đi theo một cái đuôi nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-313.html.]

Ba đứa nhóc Thiên Kim, bọn chúng thích nhất là đi theo chơi với anh trai nhỏ, anh trai nhỏ luôn dẫn bọn chúng chơi những trò chơi thú vị...

Không giống đi theo anh cả chị cả, không cho bọn chúng làm cái này, không cho bọn chúng làm cái kia.

Còn đi theo anh trai nhỏ cái gì cũng có thể làm!

“Các người đi theo đi.” Hoa Chiêu nói với mấy vệ sĩ.

Vân Phi và Thúy Vi thấy không yên tâm nên cũng đi theo.

Cẩm Văn ngó trái ngó phải, thành thật đi theo Hoa Chiêu, cô bé rất hứng thú với căn nhà đất nơi mẹ sống từ nhỏ này.

Cô bé tìm thấy bảng vẽ nhỏ từ hành lý của mình sau đó đặt nó trong sân để vẽ.

Sân nhà Hoa Chiêu cũng không để trống, lúc cô và ông nội rời đi đã nhờ những người trong thôn đến trồng, những thứ họ trồng đều thuộc về thôn.

Hiện tại trong sân trồng đầy hoa hướng dương, chính là thời điểm hoa nở, đẹp như một bức tranh, cô bé muốn vẽ lại.

Hoa Cường ngồi ở trong sân mỉm cười nhìn xung quanh.

Không nghĩ tới Hoa Sơn sắp c.h.ế.t còn nhiều chuyện như vậy, mấy tên đầu trâu nhà ông ta cũng không cải tà quy chính, vậy về sau ông cũng không trở về thôn Kháo Sơn này nữa.

Chờ sau này, bảo Hoa Chiêu đem mộ của bà nội và cha con bé chuyển đi, một nhà bọn họ đoàn tụ ở thủ đô.

Hoa Chiêu và Phương Hải Tinh đi ra ngoài tìm mấy hộ gia đình trong thôn mua mấy con gà, lấy một ít nấm để trở về làm cơm trưa.

Hôm nay ăn gà hầm nấm, có nhiều người như vậy, phải nấu vài nồi.

Chỉ riêng mấy đứa nhỏ tham ăn nhà cô cũng đã ăn hết 2 con gà.

Ngay khi nồi đầu tiên vừa nấu xong, bọn họ liền nghe thấy có tiếng người kêu gào từ trên núi xuống.

Hoa Chiêu không cần nhìn đã cười rộ lên.

Ngược lại Phương Hải Tinh lại tò mò đứng ở cửa xem, phát hiện là người một nhà Hoa Sơn.

Cô ấy còn tưởng rằng bọn họ lại tới gây chuyện, kết quả cả nhà bọn họ giống như bị quỷ đuổi, chạy ngang qua cửa, chạy xa.

“Làm sao vậy?” Cô ấy kinh ngạc hỏi.

Hoa Chiêu ra hiệu cho mọi người nhìn ra phía sau, nói: “Nhìn xem.”

Phương Hải Tinh nhìn kỹ hơn, tức khắc “Ai nha” một tiếng.

Chỉ thấy một đám ong mật truy đuổi ở phía sau bọn họ không chịu bỏ qua.

“Bọn họ chọc phá tổ ong vò vẽ à?” Phương Hải Tinh ngạc nhiên thốt lên.

“Có lẽ là vậy.” Hoa Chiêu cười một chút, quay đầu tiếp tục nấu cơm.

Cái này còn nguy hiểm hơn so với việc chọc phải tổ ong vò vẽ, nếu bình thường chỉ cần người đó chạy đủ nhanh thì ong vò vẽ sẽ không đuổi kịp.

Nhưng cô đã rải đồ lên người Hoa Hổ và Hoa Báo, trong vòng ba ngày tất cả ong vò vẽ đều sẽ đuổi g.i.ế.c bọn họ, không c.h.ế.t không ngừng.

Cả nhà Hoa Sơn một đường từ trên núi chạy xuống thôn khiến toàn bộ thôn đều kinh động.

Mấy đứa trẻ đang chơi ở con suối dưới chân núi cũng nghe thấy, ánh mắt Thúy Vi sáng lên, không chơi nữa mà chạy về nhà hỏi mẹ.

Nhưng Phương Hải Tinh bên cạnh nên không lên tiếng chỉ nhìn Hoa Chiêu bằng ánh mắt lập lánh.

Hoa Chiêu biết bọn nhỏ có dị thường, bọn chúng cũng phát hiện mẹ có chút khác thường…

Đặc biệt là Thúy Vi, có dị năng tương tự với cô, có cảm nhận sâu sắc nhất.

Nhìn như động vật bạo động, nhưng cô bé ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Hóa ra phấn hoa còn có thể sử dụng như vậy! Cô bé đã học được!

“Gọi bọn chúng trở về ăn cơm.” Hoa Chiêu cười nói.

“Đến giờ ăn rồi!!” Không cần kêu, mấy đứa nhỏ tham ăn cũng đã trở lại.

Một đoàn nhóc con Vân Đằng vừa vào cửa liền hô lên.

Nhìn ánh mắt hâm mộ của đám nhóc sau lưng, nếu thằng nhóc có cái đuôi chắc chắn đã cong lên.

Mẹ của nó lợi hại nhất! Nấu ăn ngon nhất! Mấy đứa nhỏ trong thôn đều thèm đến phát khóc!

“Ấu trĩ.” Tiểu Thận Hành ấn đầu nó rồi chạy lướt qua, thằng nhóc muốn ăn đùi gà!

Trong nhà quá đông con có đôi khi làm không đủ mỗi người một cái, 2 con gà cũng chỉ có 4 chân.

Cho nên Hoa Chiêu quy định ai tới trước thì được trước.

Trên cơ bản sẽ không phát sinh tranh giành, Vân Phi và Thúy Vi còn có Cẩm Văn lớn hơn một chút đều sẽ nhường cho em trai và em gái.

4 chân là vừa đủ.

"Đi gọi bà nội Mã và dì Mã qua đây ăn cơm." Hoa Chiêu nói với Tiểu Thận Hành.

Tiểu Thận Hành cảm thấy mỹ mãn xách theo một cái đùi gà đi ra ngoài.

Vào tới trong sân, thằng bé lại không ăn mà đem đùi gà trong tay nhét vào tay Hoa Lão Đại nói: “Các người ăn đi.”

Hoa Lão Đại cảm động đến hốc mắt cũng đỏ lên, hắn cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi hắn không được ăn đùi gà, không đúng dường như từ trước tới nay hắn chưa từng ăn đùi gà!!

Hắn lại không ăn mà đẩy cho Tiểu Thận Hành.

“Cho cậu thì cậu cứ ăn đi!” Tiểu Thận Hành trợn to hai mắt mang theo vẻ uy nghiêm, động tác của Hoa Lão Đại liền dừng lại.

Tiểu Thận Hành đã chạy xa đi tìm bà Mã và Mã Thu Bình ăn cơm.

Hai người không từ chối.

Bà đã nợ Hoa Chiêu quá nhiều, không kém một bữa cơm.

Sau khi bữa cơm trưa vô cùng náo nhiệt kết thúc, hai người trở về tiếp tục thu dọn đồ đạc rời đi cùng với Hoa Chiêu.

Nhưng một lúc sau, Hoa Chiêu liền nghe thấy tiếng hét từ sườn đồi.

Hoa Chiêu vội vàng chạy ra ngoài kiểm tra, phát hiện là vợ của Hoa Đại Ngưu lại dẫn theo người Hoa gia tới nữa.

Vợ của Hoa Đại Ngưu đang túm tóc Mã Thu Bình kéo cô ấy ra ngoài, một chút cũng không bận tâm đến việc cô ấy đang là phụ nữ mang thai.

Tư thế giống hệt với Hoa Long ngày hôm qua.

Hoa Lão Đại la hét chạy tới kéo bà nội hắn, kết quả bị bà nội hắn đá ngã.

Hoa Lão Ngũ người nhỏ con nên bị đá xa hơn.

Hoa Lão Tam thấy vậy, sau khi đỡ anh cả xong liền vội vàng chạy tới đỡ em trai dậy.

“Cút ngay! Mấy đứa tàn phế!” Vợ Hoa Đại Ngưu ghét bỏ nhìn thoáng qua ba đứa nhỏ trên mặt đất, tiếp tục kéo Mã Thu Bình đi ra ngoài.

Thím Mã nóng nảy vội vàng chạy tới kéo lại, kết quả bị mấy đứa con trai của Hoa Nhị Ngưu ngăn lại.

Tiểu Thận Hành đã giống như một cơn lốc nhỏ cuốn đến cửa Mã gia, hét lớn một tiếng: “Các người đang làm gì vậy?!”

Nhìn thấy thằng bé, vợ Hoa Đại Ngưu liền nghĩ tới con trai đang ở trên giường bệnh, lập tức hận đến tròng mắt cũng đỏ lên.

“Tiểu súc sinh! Mày còn dám tới!” Vợ Đại Ngưu lập tức ném Mã Thu Bình trong tay vọt tới chỗ Tiểu Thận Hành.

Điều này lại làm cho Tiểu Thận Hành vui muốn chết.

Không sợ bà ta tới, chỉ sợ bà ta không tới.

“Mọi người mau tới đây! Bà già này đang đánh mấy đứa nhỏ!” Thằng nhóc thét to.

Mẹ nói mỗi lần như vậy không thể chỉ động thủ, động khẩu mà còn phải động não.

Rốt cuộc ai là người ra tay trước, nó phải tìm người nhìn thấy còn phải là người có lợi với nó.

Đúng vào thời gian cơm trưa nên mọi người trong thôn đều ở nhà.

Nghe thấy giọng của Tiểu Thận Hành, lập tức đi ra xem náo nhiệt.

Thật là, Hoa Chiêu vừa mới trở về, thôn bọn họ liền trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều....

Tiểu Thận Hành né tránh bàn tay vợ của Đại Ngưu.

Mỗi lần bà ta suýt đánh trúng nó, nó mới né tránh.

Chỉ cách nó một chút.

“Đánh không được đánh không được…” Tiểu Thận Hành còn làm mặt quỷ chọc tức vợ Đại Ngưu.

Vợ Đại Ngưu tức giận đến mức nhất định phải đánh bằng được nó!

Hoa Kim, Hoa Ngân và Hoa Bảo nhà Hoa Nhị Ngưu nhìn Tiểu Thận Hành cũng thấy tức giận.

Không hổ là con trai của Hoa Chiêu, nhìn cũng chán ghét như cô ta!

Bởi vì Hoa Ngân chịu thiệt thòi trong tay Hoa Chiêu, đã để lại bóng ma tâm lý nên đặc biệt chán ghét cô.

Hiện tại loại chán ghét này rơi vào trên người Tiểu Thận Hành giống như Hoa Chiêu.

Ba anh em liền nhào tới Tiểu Thận Hành.

Ba đứa nhỏ gấp đến độ túm lấy áo của Vân Phi: “Anh cả! Mau giúp anh hai!”

Vân Phi sờ sờ đầu nhỏ của bọn chúng, cười nói: “Anh hai mấy đứa rất lợi hại, không cần anh giúp nên cứ đứng xem đi.”

Quả nhiên, cho dù thêm ba người bọn chúng vẫn không thể sờ tới góc áo của Tiểu Thận Hành.

Mỗi lần chỉ thiếu một chút.

Người xem náo nhiệt đã vào vị trí.

Đã có người nhìn thấy rõ tình huống liền quát lên: “Làm gì vậy? Mau dừng tay!”

“Người cũng đã già đầu rồi! Sao còn đi bắt nạt một đứa nhỏ!” Người đã đến gần quát lên.

Nếu bọn họ nói chuyện có tác dụng, cả nhà Hoa Sơn đã không phải là ác bá trong thôn rồi.

Không ai dừng lại.

“Người lớn đánh trẻ nhỏ!” Tiểu Thận Hành nói xong câu này liền giống như chạy không nổi, cuối cùng bị vợ Đại Ngưu bắt được.

Ba đứa cháu trai khác cũng vây quanh, vây Tiểu Thận Hành ở giữa.

Không đợi bọn chúng đánh lên người Tiểu Thận Hành, bọn chúng đã thét chói tai sau đó ngã xuống đất.

Mỗi người đều ôm một bên chân của mình ầm ĩ hét to.

Tiểu Thận Hành không làm gì, chỉ giẫm lên một chân của mỗi người.

Đoán chừng đã giẫm gãy xương, nó nghe được tiếng “Răng rắc” giòn tan.

Nó thích nhất là loại âm thanh này..... Mỗi lần nghe được đều cảm thấy rất sảng khoái....

Nhưng mà mẹ sẽ không cho phép nó tùy tiện giẫm.

“Anh cả, bọn họ bị làm sao vậy?” Tiểu Thận Hành kỳ quái nhìn người ngã xuống đất, vừa nói vừa nhảy ra khỏi vòng vây đi tới bên cạnh Vân Phi.

Vân Phi nhìn người trên mặt đất, nhàn nhạt nói: “Anh đoán có lẽ là muốn ăn vạ.”

Người thôn Kháo Sơn không biết cái gì gọi là ăn vạ, quá chuyên nghiệp rồi.

Vân Phi nói lại một lần nữa: “Bọn họ muốn lừa gạt người.”

Nói như vậy liền hiểu ngay!

Cũng phù hợp với phong cách của người nhà Hoa Sơn.

Triệu Lương Tài tức giận nhìn đám người nằm trên mặt đất, từ trước đến nay hắn nhìn người nhà Hoa Sơn đều rất tức giận.

Trước đây cũng tốt, hắn là tiểu đội trưởng có phương pháp trị bọn họ.

Có thể phân công việc nặng nhọc cho bọn họ, cũng có thể tìm lỗi công khai trừ đi từng đồng, thậm chí còn có thể mở cuộc họp chống lại bọn họ!

Nhưng hiện tại những phương pháp đó đều không thể dùng, hắn thật đúng là không có cách nào khác với bọn họ, đây cũng là nguyên nhân hắn không quản được chuyện của Hoa Long và Mã Thu Bình.

“Mau đứng lên! Đừng ở chỗ này làm trò mất mặt xấu hổ, ở chỗ nào thì về chỗ đó đi!” Triệu Lương Tài quát những người trên đất: “Các người không biết lừa gạt là phạm pháp sao? Cẩn thận tôi đưa mấy người đến đồn cảnh sát!”

Ba người ngã trên đất đã tức muốn chết, bọn chúng thật sự không gạt người! Bây giờ chân bọn chúng đang đau muốn chết!

Hoa Chiêu chậm rãi từ trong nhà đi ra, trước tiên nhìn thoáng qua mấy người Hoa Đại Ngưu.

Rất vừa lòng.

Ngoại trừ vợ Đại Ngưu vừa mới từ bệnh viện trở về, những người Hoa gia khác đến gây chuyện, mặt đều sưng phồng lên.

Bị ong vò vẽ đốt.

Cũng làm khó cho bọn hắn bây giờ còn có tinh lực tới gây chuyện.

Nhưng Hoa Hổ và Hoa Báo không có ở đây, hiện tại bọn hắn đang ngâm mình dưới dòng suối nhỏ ở chân núi để trốn ong vò vẽ.

Cô đi tới nâng Mã Thu Bình đang ngồi dưới đất đứng dậy.

Bụng cô ấy rất lớn, hôm qua Hoa Chiêu mới hỏi đã được 8 tháng còn hơn một tháng nữa cô ấy sẽ sinh con.

Mà bản thân Mã Thu Bình vô cùng gầy, da bọc xương, hơn nữa mấy năm nay vẫn luôn bị suy dinh dưỡng, lại đang mang thai, cô ấy yếu đến mức chỉ cần ngồi dưới đất là không thể tự mình đứng dậy.

Ngược lại quên mất, không thể cứ như vậy mà bỏ đi.

“Trước khi đi, phải làm xong thủ tục với Hoa Long.” Hoa Chiêu hỏi Mã Thu Bình: “Ly hôn với Hoa Long, cô có đồng ý không?”

Mã Thu Bình lập tức gật đầu: “Đồng ý!”

Cô ấy bị động kinh mới có thể không đồng ý, cô ấy đến nằm mơ cũng muốn cắt đứt quan hệ với Hoa Long!

Nhưng trước đây cách duy nhất cô ấy có thể nghĩ đến chỉ là c.h.ế.t cho xong việc, bằng không đời cô ấy sẽ không thể thoát khỏi Hoa Long.

Nhưng bây giờ thì khác, cô ấy có thể ly hôn với Hoa Long.

“Tôi không đồng ý!” Vợ Đại Ngưu bò dậy từ trên mặt đất, hét lên.

“Bà không đồng ý cũng vô dụng.” Hoa Chiêu nói.

“Con trai tôi cũng không đồng ý!” Vợ Đại Ngưu quát Hoa Chiêu: “Đây là việc của gia đình tôi! Cô là một người ngoài lấy tư cách gì xen vào! Chuyện này không liên quan đến cô!”

“Các người lúc trước nói đi nói lại rằng bởi vì Mã gia có quan hệ tốt với tôi nên lúc đó mới bắt nạt bọn ta, sao lúc đó bà không nghĩ tôi là người ngoài, chuyện đó không liên quan đến tôi?” Hoa Chiêu nói.

Vợ Đại Ngưu lập tức mắc kẹt.

Lúc trước lựa chọn Mã Thu Bình là sự đồng ý của cả nhà, quả thật bởi vì thím Mã và Hoa Chiêu có quan hệ thân thiết.

“Cho nên việc này tôi nhất định phải quản.” Hoa Chiêu nói xong sau đó liền kéo Mã Thu Bình về nhà mình.

Vợ Đại Ngưu đột nhiên hét lên: “Đem hai đứa nhóc đó tới đây!”

Phía sau đám đông, Khương Cần xách theo hai cậu bé đi ra.

Hai đứa nhỏ, một đứa khoảng năm hoặc sáu tuổi, một đứa khoảng ba hoặc bốn tuổi.

Mã Thu Bình nhìn thấy bọn chúng lập tức nức nở.

Đây là hai đứa nhỏ của cô ấy, bởi vì thân thể khỏe mạnh được gia đình Hoa Đại Ngưu nuôi dưỡng, Hoa Lão Nhị và Hoa Lão Tứ.

Hai đứa còn có đại danh là Hoa Mãn và Hoa Điền.

Hai đứa nhỏ ở trong tay Khương Cần xoay tới xoay lui, bị xách ra cũng không sợ hãi, mà vô cùng bất mãn.

“Buông tôi ra!” Hoa Mãn túm lấy tay Khương Cần hét lên.

Khương Cần không để ý tới nó, Hoa Mãn lập tức cắn lên tay bà ta.

“Ai nha đứa nhỏ đáng c.h.ế.t này!” Khương Cần một chân đá văng nó ra.

Trẻ con gì đó ngoại trừ của nhà mình, của nhà người khác đều thấy chán ghét!

Huống chi bà ta và nhà Hoa Đại Ngưu đã sớm phân gia, là hai nhà khác nhau, bà ta là bà nội ba, một chút cũng không thích mấy đứa con ngỗ nghịch của nhà Hoa Long.

Hoa Mãn bị đá xuống đất cũng không khóc, hùng hổ đứng lên, giận dữ trừng mắt với Khương Cần.

Hắn vừa định xông tới cắn tiếp đã bị vợ Đại Ngưu bắt lấy, hét lên với Mã Thu Bình: “Cô dám ly hôn, tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t hai thằng nhóc này của cô!”

Lời này thật tàn nhẫn, xung quanh tức khắc xôn xao.

“Bà đang nói cái gì vậy? Nó cũng là cháu trai của bà!” Triệu Lương Tài tức giận nói.

“Lần đầu tiên thấy mẹ chồng lấy cháu trai đe dọa con dâu!”

“Tôi chưa từng thấy mẹ chồng nào lại nhẫn tâm như vậy!”

Mã Thu Bình đờ đẫn trừng mắt nhìn mẹ chồng lại nhìn Hoa Mãn trong lòng n.g.ự.c bà ta mà đột nhiên đỏ mắt.

“Được rồi! Bà g.i.ế.c đi! Bây giờ bà g.i.ế.c ngay! Không g.i.ế.c bà chính là tên khốn kiếp!” Mã Thu Bình gào thét.

Những đứa trẻ này làm sao mà tới? Là cô ấy muốn sinh sao? Đều là bị mấy tên súc sinh nhà Hoa Đại Ngưu này cưỡng bức!

Thậm chí cô ấy còn không biết cha của những đứa trẻ này là ai!

Mỗi ngày cô ấy đều bị tra tấn!

Cô ấy thích mấy đứa trẻ này lắm sao?

Những đứa tàn tật trong nhà được mẹ nuôi thì không sao, bọn chúng được bà ngoại nuôi nấng, cùng một lòng với cô ấy, biết đau lòng cho cô ấy, cô ấy bị đánh, bọn chúng còn biết đi lên che chở.

Hai đứa bị tên súc sinh Hoa Long kia nuôi dưỡng bên người thì khác, bọn chúng giống như mấy tên súc sinh kia, chính là một tiểu súc sinh!

Ngày thường đối xử lạnh nhạt với cô ấy, quát mắng cô ấy, cũng giống như người nhà Hoa Đại Ngưu, đối xử với cô ấy như gia súc, một chút không xem cô ấy là một người mẹ.

“Giết đi! Bà g.i.ế.c đi! Bà là đồ khốn nạn!” Mã Thu Mai chỉ vào Vợ Đại Ngưu mắng.

Vợ Đại Ngưu bị chặn ở đó.

Thật ra bà ta cũng không nghĩ tới việc g.i.ế.c bọn chúng, đây là giống nòi của Hoa gia, là của con trai lớn…Hoặc là của đứa con trai nào đó!

Hiện tại con cả đã bị phế đi, sau này cũng không thể có con nữa, hai đứa cháu trai này chính là gốc rễ của hắn, phải chăm sóc hắn đến khi hắn chết.

“Cô, làm gì có người nào làm mẹ như cô, sao lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t con trai của mình! Tôi thấy cô không phải là thứ gì tốt, đúng là đồ táng tận lương tâm, sao ông trời lại không thu nhận cô luôn đi!” Vợ Đại Ngưu mắng.

“Muốn thu cũng là thu ngươi trước, thu một nhà các ngươi!” Mã Thu Bình mắng.

Hai người hùng hùng hổ hổ, không dứt.

Nhưng lại làm cho vợ Đại Ngưu tức chết.

Con trai bị phế bởi vì đứa xui xẻo này, từ khi ngôi sao chổi này vào nhà, bọn họ liên tiếp bị xui xẻo.

Cuộc sống càng ngày càng nghèo, làm thế nào cũng không thể trở mình.

Sinh 5 đứa con thì 3 đứa bị khuyết tật!

Trong phạm vi trăm dặm không có một gia đình nào xui xẻo như vậy!

Sớm biết như vậy lúc trước bọn họ cũng sẽ không tìm Mã Thu Bình gây phiền toái.

Lúc trước Hoa Long đã nói chuyện với cô gái thôn bên cạnh..... Nhưng người ở thôn bên kia, bởi vì Hoa Diệp ăn cắp tất cả tiền trong nhà rồi chạy trốn nên bọn họ không thể lấy ra thứ gì làm lễ đính hôn.

Vừa nghĩ tới đây, vợ Đại Ngưu liền cảm thấy hoa mắt, dường như bà ta thấy được Hoa Diệp?

Đau đến ảo giác?

Mười mấy năm nay bà ta không gặp Hoa Diệp, nhận không ra.

Người phụ nữ hơn 30 tuổi trước mắt này cũng không giống như Hoa Diệp trong trí nhớ.

Người trước mắt này, vừa nhìn đã biết là người trong thành, còn rất khí phái.

Nhưng nhìn thấy bà lão bên cạnh người phụ nữ này, vợ Đại Ngưu thoáng cái trợn to mắt, xác nhận đây là Hoa Diệp!

Bà Hoa không có nhiều thay đổi, bà vẫn như một bà lão, chỉ béo hơn một chút, trắng hơn một chút, trên mặt cũng bớt đi một chút nếp nhăn.

Những thứ khác cơ hồ không thay đổi, vẫn mặc mặc chiếc áo khoác cài cúc màu xanh nước biển kia, tóc búi về phía sau chỉnh tề.

“Mẹ?” Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu cũng thấy hai người, không thể tin được mà thốt lên.

Bà Hoa nhìn thấy con cháu, mí mắt cụp xuống, lại biến thành bà Hoa trầm mặc giống như một cái bóng trong quá khứ

Vợ Đại Ngưu đi thẳng đến chỗ Hoa Diệp, nếu không phải chân đau mà đứng dậy không nổi, hiện tại bà ta tuyệt đối nhảy đến xé xác tiện nhân này!

“Hoa Diệp! Lúc trước cô trộm tất cả tiền trong nhà! Làm hại chúng tôi thật khổ sở! Cô còn không nhanh trả tiền lại! Bằng không, bằng không chúng tôi sẽ báo công an bắt cô!” Vợ Đại Ngưu quát.

Bây giờ xé xác con tiện nhân này chỉ là thứ yếu, quan trọng là lấy lại số tiền mất đi năm đó, chờ cô ta nhổ tiền ra, lại tiếp tục xé!

Lời nói của bà ta khiến Hoa Đại Ngưu nhớ lại rằng hồi đó Hoa Diệp đã lấy trộm tất cả tiền bạc và hòm châu báu của gia đình, khiến họ khổ sở vô cùng!

Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu lập tức tiến lên, mỗi người túm lấy một bên Hoa Diệp hất bà Hoa bên cạnh đến loạng choạng, nếu không phải Vân Phi đứng gần lanh tay lẹ mắt đỡ lấy thì bà đã ngã trên mặt đất.

Đã lớn tuổi như vậy nếu bị quăng ngã sẽ không phải là chuyện đùa.

“Mẹ!” Hoa Diệp lo lắng quay người nhìn bà Hoa, thấy bà không bị ngã liền cảm kích nhìn Vân Phi.

Cô ấy chưa từng gặp Vân Phi nhưng nhìn dáng vẻ và phong thái của Vân Phi cô ấy liền biết đây là con của Hoa Chiêu.

“Làm gì vậy! Buông tôi ra! Trả lại cho các người là được!” Hoa Diệp run rẩy nói.

Nếu đã trở lại, cô ấy quả thật có ý định trả lại tiền.

Bởi vì có Hoa Chiêu trợ giúp nên mấy năm nay cô ấy không sử dụng số tiền đó.

Vốn dĩ cô ấy không muốn trả lại nhưng vì mẹ muốn về nên phải trả lại.

Bằng không chính là tình huống như hiện tại, mấy người anh này sẽ không tha cho cô ấy.

Nghe thấy cô ấy nói sẽ trả lại tiền, cánh tay Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu liền nới lỏng.

Hoa Diệp lấy ra một chiếc hộp sau đó mở ra trước mặt mọi người: “Đây, đây là những thứ tôi đã lấy đi năm đó. Tất cả đều ở đây, trả lại các người!”

Trong hộp có vài trăm đồng, còn có một số đồ trang sức bằng vàng và bạc.

Cô ấy cũng không sợ của cải bị lộ, dù sao nó cũng không phải là của mình nữa.

Có người muốn vì vậy tìm Hoa gia gây chuyện, vậy thì tìm đi chứ sao.

Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu nhìn thấy thứ bên trong, hai mắt lập tức sáng lên, cả hai bắt đầu tranh nhau.

Hoa gia bây giờ không còn là Hoa gia đoàn kết một lòng như xưa, Hoa Sơn không trấn áp được, ba người con trai đã ở riêng quá lâu nên đã cách lòng.

Mỗi người thấy tiền đều sáng mắt.

Hai anh em thiếu chút nữa đánh nhau trước mặt mọi người bởi vì cướp đồ.

Mọi người nhìn thấy vừa thổn thức đến khinh bỉ.

Đột nhiên, Hoa Tam Ngưu cõng Hoa Sơn run rẩy đi tới.

Bọn họ đã bị ong vò vẽ tấn công từ trước, những người khác đều nhanh chân chạy nhanh hơn thỏ, Hoa Tam Ngưu cõng Hoa Sơn không thể chạy nhanh còn bởi vì hoảng sợ mà rơi xuống khe núi.

Khe núi rất sâu, hai người trong nháy mắt liền biến mất.

Kết quả cũng không ai dừng lại cứu bọn họ, sau đó cũng không có ai tìm bọn họ.

Sau vài tiếng đồng hồ Hoa Tam Ngưu và Hoa Sơn mới bò ra khỏi khe núi.

Nếu không phải còn một hơi chống đỡ, Hoa Sơn cảm thấy vừa rồi ông ta đã tức chết!

Không ngờ lòng vòng thế nào, ông ta không c.h.ế.t mà còn nhìn thấy bà vợ c.h.ế.t tiệt của mình!

Hoa Sơn chỉ vào bà Hoa, tay run run nói: “Bà, bà….”

Bà Hoa ngẩng đầu lên quan sát ông ta.

Ông ta thực sự đã già rồi, già đến mức không thể đánh nổi bà.

Ngọn núi to lớn mà bà chôn chặt dưới đáy lòng, dường như đã biến mất trong nháy mắt.

Bà Hoa lại cúi đầu xuống, không nói gì với ông ta.

Hoa Sơn nhìn đám người trong sân, rồi lại nhìn mấy đứa cháu trai đang nằm gào thét dưới mặt đất, vừa nhìn đã biết lại ăn thiệt thòi rồi.

Thời gian trôi qua đã quá lâu, nên ông ta đã quên mất Hoa Chiêu mạnh mẽ như thế nào rồi?

Ông ta không thấy tận mắt, chỉ cảm thấy mấy người này bị Hoa Chiêu đánh.

“Về nhà” Hoa Sơn dùng chút sức lực còn lại run rẩy nói.

“Ba, không được. Thằng ranh con nhà Hoa Chiêu giẫm gãy chân con rồi, chân đau không đứng dậy được.” Vợ Đại Ngưu khóc lóc kêu.

“Làm phiền mọi người đưa bọn họ đi, đừng để bọn họ ở chỗ này lừa bịp tôi.” Hoa Chiêu nói.

Tất cả mọi người đều đồng ý, vội vàng chạy đến khiêng mấy đứa cháu và vợ của Đại Ngưu rời đi.

Hoa Chiêu đã đồng ý cho người trong thôn hạt giống cây đậu phộng, cho nên đừng nói nhờ bọn họ đưa người nhà Hoa Sơn trở về, bây giờ bảo bọn họ đánh cả nhà Hoa Sơn cũng được.

Dọc đường đi Hoa Kim Hoa Ngân gào khóc thảm thiết, ai chạm vào chân bọn chúng, bọn chúng sẽ kêu như heo bị chọc tiết.

Hình như không giống giả vờ.

Bọn chúng thật sự bị thương.

Nhưng thế thì sao?

Chỉ cần Hoa Chiêu nói một tiếng, bọn họ còn có thể đánh cho mấy người kia đau đớn hơn nữa.

Hoa Chiêu không thèm đếm xỉa tới bọn họ, trạng thái của Mã Thu Bình không ổn lắm.

Cô nhanh chóng dìu người vào nhà, cho cô ấy uống một ngụm nước.

Gương mặt tái nhợt của Mã Thu Bình lúc này mới khá lên một chút. Cô ấy cảm thấy da đầu đã bớt tê tại, mắt không còn hoa, bụng cũng không thắt lại nữa.

Làm cô ấy sợ c.h.ế.t khiếp, cứ tưởng mình sắp sinh đến nơi.

Sống bảy không sống tám*, nếu bây giờ cô ấy sinh nó ra, đứa nhỏ này không c.h.ế.t ngay lập tức thì thân thể cũng yếu ớt bẩm sinh do sinh non.

(Có nghĩa là trẻ sinh non 7 tháng có thể sống được, còn trẻ sinh non 8 tháng thì không dễ sống)

Đối với ai cũng không tốt.

Tuy là cô ấy không thích, thậm chí còn hận mấy đứa nhỏ này, nhưng dù sao cũng do mình dứt ruột đẻ ra, loại cảm giác huyết mạch tương liên này, khiến cô ấy vừa mềm lòng vừa đau khổ.

Thím Mã đột nhiên lo lắng hỏi: “Chúng ta đi rồi, Hoa Mãn và Hoa Liên phải làm sao bây giờ?”

Lúc này vợ Đại Ngưu ăn nói rất ngoan độc, nhưng bình thường bà ta đối xử với hai đứa cháu khỏe mạnh này rất tốt, dường như nuông chiều thành thói, không một đứa nhỏ nào có thể bắt nạt nó, nếu không bà ta sẽ tìm tới tận cửa.

Dù sao bọn họ cũng không thể làm được, nếu muốn, thì chỉ có thể nhờ tới Hoa Chiêu.

Như vậy không hay lắm.

Hoa Chiêu giúp bọn họ thoát khỏi sự kiểm soát của cả nhà Hoa Sơn, còn đưa các cô ra khỏi đây, phần tình cảm này đã quá lớn rồi.

Không thể để cho cô ấy lại va chạm với cả nhà Hoa Sơn nữa.

Nhà bọn họ là một lũ vô lại, hai đứa nhỏ có huyết thống với bọn họ, làm ầm lên cũng không hay.

Được rồi, vốn đã náo loạn ầm ĩ rồi.

Nhưng người ta tự mình gây rối thì tự mình gây rối, không thể lúc nào cũng bởi vì mẹ con bà mà làm ầm lên được.

Mã Thu Bình và thím Mã không có chút cảm giác gia đình nào với nhà Hoa Sơn, mẹ con bà không nghĩ mình có liên quan gì đến nhà bọn họ.

Thông gia?

Họ không phải!

“Hoa Mãn. Hoa Điền….” Mã Thu Bình yếu ớt nằm trên giường, uống thêm một ngụm nước, rồi nói tiếp: “Thích ra sao thì ra, con không quản được.”

Cô ấy mặc kệ, cứ để bọn nó tiếp tục ở lại nhà Hoa Đại Ngưu đi.

Thím Mã nói: “Cũng đúng, bọn chúng có ông bà nội có cha, không cần chúng ta phải bận tâm.”

Chẳng qua bà chỉ hỏi một câu. Bà cũng không có mấy tình cảm vời hai đứa cháu ngoại này. Chúng nó được Hoa Đại Ngưu dạy không thừa nhận người bà ngoại này.

Để chúng nó đi, để chúng nó đi đi vậy.

“Hôm nay lại làm phiền cháu rồi, khi nào chúng ta đi thế?” Thím Mã hỏi Hoa Chiêu.

“Xem tình huống này, hai ngày nữa chúng ta sẽ rời đi.” Hoa Chiêu nói

“Ừ.” Thím Mã xoa bóp đầu cho Thu Bình làm cho sắc mặt cô ấy tốt hơn một chút.

Lúc nói chuyện phiếm với Hoa Chiêu, bà không nhịn được nhiều chuyện, bèn hỏi: “Không ngờ bà Hoa với Hoa Diệp đã quay lại! Không biết mấy năm nay hai người ở đâu, sống như thế nào, sao đột nhiên lại quay về nhỉ?”

Hoa Chiêu cười cười, không nhắc đến chuyện cô giúp đỡ bọn họ trước đây.

Bằng không cả nhà Hoa Sơn lại đến đây quầy rầy cô, rất phiền phức.

“Ai mà biết? Đã đi rồi sao còn quay lại? Bọn họ không sợ bị bọn Hoa Đại Ngưu đánh?” Hoa Chiêu nói: “Thời gian qua sống rất tốt, còn quay về làm gì?”

Lúc cô gọi điện cho Hoa Diệp, cũng đã báo cho cô ấy biết chuyện Hoa Sơn, không ngờ rằng bọn họ lại thật sự quay trở lại.

Cô còn tưởng rằng bọn họ sẽ không bao giờ quay về đây, hoặc ít nhất đến khi Hoa Sơn c.h.ế.t mới quay trở lại.

Không ngờ lá gan của hai người họ lại lớn như vậy.

Vì thế phải trả lại tiền cũng không tiếc mà muốn quay về nhìn Hoa Sơn lần cuối ư?

Cô cũng tò mò, sau khi nói chuyện với thím Mã thêm đôi ba câu, cô về nhà, ngồi trên giường tập trung “xem kịch”.

Cả nhà Hoa Sơn đang họp, bà Hoa ngồi ở trên giường còn Hoa Diệp đang bị hai anh em đè lại ép quỳ trên mặt đất.

Hoa Diệp cũng rất dứt khoát, “Bang Bang” đập đầu vái lạy Hoa Sơn mấy cái.

“Cha, con đã trả lại toàn bộ số tiền.” Cô ấy lớn tiếng nói xong, ưỡn thẳng cổ, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.

Nếu không nói sẽ không ai nhận ra đây là Hoa Diệp chỉ biết lẳng lặng cúi đầu làm việc năm xưa.

Cô ấy không nghĩ mình sai! Cũng chẳng có gì phải hối hận.

Năm đó nếu cô ấy không trốn, chẳng lẽ ở lại chờ mình bị bán cho một tên ngốc ư? Rồi cả đời này cuộc sống của cô sẽ trở nên uổng phí, làm sao có ngày tốt đẹp như bậy giờ?

Vợ Đại Ngưu nghĩ tới khoảng thời gian khó khăn của gia đình mình trong những năm qua, không chịu đựng nổi dáng vẻ này của cô ấy. Tiền trong nhà bị lấy trộm hết, làm cho bọn họ cưới phải sao chổi Mã Thu Bình, hại con trai bà ta thành phế nhân…

Bà ta lao đến cho Hoa Diệp một cái tát.

Hoa Diêp tránh được, bàn tay kia đánh vào vai cô ấy, quá đau.

Hoa Diệp lập tức từ dưới đất nhảy dựng lên, kéo người bị dâu này bắt đầu đánh nhau.

Từ trước đến nay vợ Đại Ngưu là một người một người gian dối chuyên giở thủ đoạn, ban đầu khi còn ở trong một tập thể lớn, bà ta đã không mấy khi làm việc.

Sau này con cái đã lớn, bao sản đến hộ*, bà ta càng không làm việc, cả ngày chỉ ở nhà nấu cơm, sức lực trên tay chẳng có bao nhiêu.

(*ấn định hạn ngạch sản lượng cho từng hộ gia đình)

Làm sao có thể so với Hoa Diệp khi còn ở nhà, từng làm như một con bò già, khi ra ngoài liều mạng kiếm tiến.

“Ba ba ba” vài cái, mặt mũi đã bị Hoa Diệp đánh cho sưng vù lên.

Hoa Đại Ngưu phản ứng lại, ông ta không thể để cho vợ mình chịu thiệt thòi lập tức vọt tới hỗ trợ.

Sức lực của ông ta đương nhiên mạnh hơn Hoa Diệp, lần này Hoa Diệp bị đánh đến choáng váng

Bà Hoa không chịu nổi nữa, vội vàng chạy tới bảo vệ con gái.

“Kéo bà ta ra.” Hoa Sơn mở miệng nói.

Hai người con dâu lên sàn, tách được bọn họ ra trong giây lát.

Chỉ có mình Hoa Diệp bị đánh

Điều này có chút khác biệt với suy nghĩ ban đầu của bà Hoa, bà cho rằng chỉ cần đưa tiền cho bọn họ là tốt rồi!!

“Tất cả dừng tay lại đi!” Bà Hoa hét lên.

Không một ai nghe lời bà, trong chớp mắt, Hoa Diệp đã bị đánh ngã xuống đất, miệng mũi chảy m.á.u ròng ròng, không gượng dậy nổi.

Bà Hoa hoảng sợ, khóc thét lên: “Các người định làm gì? Các người muốn g.i.ế.c người sao? Trừ phi hôm nay các người g.i.ế.c c.h.ế.t hai mẹ con tôi, bằng không Hoa Chiêu nhất định sẽ bắt các người đền mạng! Cho dù Hoa Chiêu không quan tâm, thì chồng của Hoa Diệp nhất định cũng sẽ quản! Các người sẽ phải đền mạng!"

“Dừng tay.” Hoa Sơn chậm rì rì nói.

Vợ Hoa Đại Ngưu miễn cưỡng dừng tay lại.

Hoa Sơn nhìn bà Hoa, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nham hiểm: “Tôi đã sắp chết, giờ kéo theo các người đi cùng cũng khá tốt.”

Bà Hoa đột nhiên cảm thấy tê dại, ngay cả Hoa Diệp còn một chút thần trí cũng cứng đờ, không ngờ về nhà một chuyến, lại thành đường chết?

“Không muốn chết, cũng được thôi.” Hoa Sơn run rẩy nói với bà Hoa: “Vậy bà phải thay tôi làm chút chuyện.”

Loading...