Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 314

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:55:56
Lượt xem: 81

“Ông muốn tôi làm cái gì?” Bà thê lương hỏi.

“Chuyện nhỏ thôi.” Hoa Sơn thở hổn hển, nói: “Ngày mai bà dẫn mấy đứa con của cô ta vào trong núi, bà còn nhớ cái suối nước nóng kia không?”

Bà Hoa mới chỉ rời khỏi thôn Kháo Sơn mười mấy năm, đương nhiên bà vẫn nhớ rõ cái suối nước nóng nhỏ kia.

“Đưa bọn nó tới đó làm gì?” Bà Hoa hỏi.

“Chuyện này không cần bà quan tâm.” Hoa Sơn nói.

“Tôi không thân với bọn họ, căn bản không quen chúng nó, làm sao mà dẫn đi được.” Bà Hoa nói.

“Tôi mặc kệ, nếu bà không đưa được người đến đó thì quay lại mà nhặt xác con gái bà.” Hoa Sơn nói.

Bà Hoa hét lên một tiếng: “Đồ độc ác! Nó cũng là con gái ông đấy!”

“Tôi sắp c.h.ế.t rồi.” Hoa Sơn thở dốc: “Tôi không quản được nhiều chuyện như thế...”

“Chết thì tiếc quá.” Vợ Đại Ngưu đột nhiên lên tiếng: “Tên ngốc kia vẫn chưa lấy vợ đâu, bây giờ đã tăng thêm 500 đồng! Hay là chúng ta đánh gãy chân Hoa Diệp rồi bán cho nhà hắn đi!”

“Bảo người nhà hắn dùng xích sắt nhốt nó trong phòng, sẽ không ai phát hiện ra!”

Mọi người trong phòng có chút d.a.o động.

Tùy tiện đánh c.h.ế.t không bằng bán nó đi lấy 500 đồng.

“Tất cả các ngươi đều là sói à? Là lang sói hết ư? Nó là em gái các người!”

Bà Hoa nhìn con mình nghẹn ngào mà khóc rống lên.

“Nói nhỏ thôi, nếu người khác nghe thấy, tôi đem các người đi chôn cùng.” Hoa Sơn nói.

Nói xong, ông ta vẫy tay Hoa Tam Ngưu, chỉ vào Hoa Diệp đang nằm trên đất nói: “Đưa nó vào phòng con canh giữ.”

Hoa Tam Ngưu lập tức tiến đến, kéo Hoa Diệp giống như kéo chó c.h.ế.t rời đi.

Phụ nữ đều bát nước đổ đi, sớm muộn cũng thành người ngoài, cho nên hồi đó bọn họ vốn dĩ không có chút tình cảm anh em nào cả.

Mấy năm không gặp, lúc trước Hoa Diệp còn trộm tiền của cả nhà, hại bọn họ thê thảm như vậy, đừng nói kéo như chó chết, cho dù bảo kéo xác cô ta hắn cũng dám làm!

Bà Hoa nhìn ra biểu cảm tuyệt tình của đám người trong phòng, bọn họ thật sự không để hai mẹ con vào mắt.

Một ổ lang sói!

Bà đột ngột lao xuống đất, nhào về phía Hoa Diệp: “Mẹ hối hận rồi! Mẹ không nên quay về đây! Mẹ tình nguyện c.h.ế.t ở bên ngoài dù trở thành cô hồn dã quỷ cũng không nên trở về!”

Bà Hoa năm nay đã 73, vừa nghe nói Hoa Sơn sắp chết, bà như bị kích thích, cảm thấy bản thân cũng không sống được mấy năm nữa.

Lá rụng về cội.

Đối mặt với nỗi sợ c.h.ế.t chóc, bà sinh ra vô số ảo tưởng, nếu như thật sự lêu lổng bên ngoài, thì một cô hồn dã quỷ trôi nổi ở bên ngoài như bà có bị những con quỷ khác bắt nạt hay không?

Bà nghĩ đến việc muốn quay lại tìm mấy đứa con trai.

Hoa Sơn không phải là người tốt, nhưng con trai cũng là con của bà, từ nhỏ đều do bà dọn phân, nước tiểu nuôi lớn.

Lúc trước bởi vì còn nhỏ nên bọn họ không hiểu chuyện....

Bây giờ đã qua nhiều năm như vậy rồi, cũng đã là ông nội rồi, dù sao cũng nên hiểu chuyện chứ?

Cho nên bà Hoa mới muốn quay trở về, nếu Hoa Sơn chết, sau này trong nhà bà là người lớn nhất.

Nhưng hiện thực hung hăng giáng cho bà một cái tát, không phải, là vài cái tát, làm cho bà tỉnh mộng

Người bà có thể dựa vào, chỉ có đứa con gái này thôi.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bà Hoa vừa ôm Hoa Diệp vừa khóc.

Hoa Diệp mở to mắt, nhìn thẳng vào bà Hoa: “Đi, tìm Hoa Chiêu...”

“Thật sao?” Trong lòng bà Hoa thấp thỏm lo âu, lúc trước Hoa Chiêu giúp đỡ mẹ con bà nhiều như vậy, bây giờ bọn họ lại muốn hại con của cô ấy?

Đây không phải là táng tận lương tâm sao?

Nhưng nếu không đi, người c.h.ế.t chính là con gái bà.

Bà có c.h.ế.t hay không, không sao cả! Nếu bà hại con gái mình, khiến hai đứa cháu ngoại không có mẹ, bà c.h.ế.t cũng đáng!

Hoa Diệp sốt ruột nhìn mẹ mình: “Tìm Hoa Chiêu...”

Đương nhiên không phải đi lừa con người ta! Mà đi nói cho Hoa Chiêu biết chuyện Hoa Sơn muốn hại con của cô ấy!

Bà Hoa từ trước đến nay không được nhanh nhạy lắm, lúc này vẫn chưa hiểu ý của cô.

Nhưng Hoa Sơn thì hiểu.

Đứa con gái này không đồng lòng với bọn họ, thật sự không thể giữ lại.

Bán cho thằng ngốc kia sau này ắt hẳn sẽ xảy ra hậu họa, không bằng, đi xuống hầu hạ ông ta.

“Mang đi đi.” Đôi mắt già nua vẩn đục trợn trừng lên nhìn Hoa Tam Ngưu một cái, Hoa Tam Ngưu lập tức kéo người rời đi.

Hoa Sơn cũng không nói nhiều, như vậy sẽ nhắc nhở bà Hoa.

“Mẹ!...” Hoa Diệp gấp muốn chết, cô cứ lẳng lặng nhìn thẳng bà Hoa.

“Đi tìm....”

“Bang” một tiếng, cô bị Hoa Tam Ngưu đánh mạnh vào sau ót, lập tức hôn mê.

“Tiểu Diệp! Tiểu Diệp!” Bà Hoa lo lắng.

“Mau nghĩ lại xem ngày mai làm thế nào để dẫn được mấy đứa con của Hoa Chiêu đến suối nước nóng đi, chỉ cần bà đưa chúng nó đến, tôi sẽ tha cho các người, lập tức thả người, để bà dẫn nó đi khỏi đây.” Hoa Sơn lừa dối nói.

Trong lòng ông ta đã hạ quyết tâm, sẽ dẫn hai người này đi xuống hầu hạ mình.

Bà Hoa hoang mang lo sợ, bây giờ bà chỉ nghĩ làm sao để nhanh chóng cứu con gái.

Trên đời này còn ai có thể cứu con gái bà? Chỉ có Hoa Chiêu!

Rốt cuộc bà cũng nhận ra ý tứ trong lời nói của Hoa Diệp.

Nhưng bà không lộ ra, dù sao bà cũng không phải kẻ ngốc.

Chỉ ngơ ngác ngồi trên giường đất.

Mà vợ Đại Ngưu và Hoa Kim Hoa Ngân lại đau đến không chịu nổi.

Bọn họ cởi giày, nhìn bàn chân sưng tấy y hệt cái móng heo, hơn nữa còn xanh xanh tím tím trông cực kỳ đáng sợ, vừa nhìn đã biết là bị gãy xương.

“Mau gọi người trong thôn tới xem! Chân chúng ta chính là bị thằng ranh con nhà Hoa Chiêu đá hỏng rồi! Bắt cô ta đền tiền bồi thường đi!” Vợ Đại Ngưu hưng phấn cứ như mình nắm đằng chuôi.

Vợ Nhị Ngưu nghe lời, ba đứa con của cô ta què rồi, nhất định phải tìm Hoa Chiêu đòi bồi thường!

Bà ta lập tức lao ra cổng gọi người trong thôn vào xem, để bọn họ làm chứng cho mình.

Nhưng không một ai để ý đến bà ta.

“Gãy xương có cái gì hay mà xem? Tôi phải về nhà ăn cơm.”

“Tôi phải xuống ruộng xem hoa màu.”

“Ai đá? Một đứa nhỏ bảy tuổi đá á? Tôi không tin.”

“Tôi cũng không nhìn thấy.”

“Thấy tôi cũng chẳng tin, khẳng định là lúc về các người tự đánh gãy chân mình, muốn vòi tiền chứ gì”

“Đúng! Nhất định là như thế! Một cái chân gãy có thể đòi mấy ngàn đồng. Oa! Cái chân này cũng thật có giá! Tôi cũng động tâm!”

“Tôi cũng thế! Để tôi về nhà đánh gãy chân mình, sau đó hỏi Hoa Chiêu đòi mấy ngàn đồng, cô ấy có cho tôi không nhỉ?”

“Ha ha ha, người ta cũng chẳng phải đồ ngốc! Ông gãy chân, liên quan gì đến người ta?”

Đám người mồm năm miệng mười, chèn ép nói.

Thật ra bọn họ tin mấy người nhà Hoa Sơn đều bị Tiểu Thận Hành dẫm, nhưng bọn họ không muốn nói!

Vợ Nhị Ngưu từ trước đến nay trì độn, còn tưởng rằng mọi người thật sự nghĩ như vậy, bắt đầu tức giận mắng chửi người.

Vợ Đại Ngưu ở trong phòng nghe thấy thế trong lòng bừng bừng tức giận. Trước mắt đừng quan tâm có bồi thường tiền hay không, đưa bà ta đến bệnh viện trước đã. Đau muốn chết!

Hoa Đại Ngưu lại đánh xe bò, đưa mấy người đến bệnh viện trên trấn.

Hoa Sơn và Hoa Nhị Ngưu, Tam Ngưu cộng thêm mấy đứa cháu ở nhà, trông Hoa Diệp và bà Hoa.

Cả nhà bọn hắn chỉ có thể đặt hy vọng lên người bà Hoa.

Dựa vào bọn hắn, tuyệt đối sẽ không thể dẫn mấy đứa con của Hoa Chiêu ra ngoài

Bọn hắn hiểu rõ.

Người trong thôn, sẽ không giúp bọn hắn.

Bây giờ phải dựa vào bà Hoa.

Cả nhà bọn hắn thay phiên nhau gác đêm, không được nghỉ ngơi tử tế.

Sau đó bọn hắn quên mất.

Hoa Hổ Hoa Báo vẫn còn đang ngâm trong nước.

Cả nhà Hoa Sơn chạy tới chạy lui, phát hiện “Chân tướng”, những con vật phiền phức kia chỉ nhìn chằm chằm Hoa Hổ và Hoa Báo mà cắn.

Những người khác thay đổi lộ trình, đằng sau không còn ong bắp cày đuổi theo nữa.

Lúc này người một nhà mới tới tìm Mã Thu Bình gây chuyện.

Hoa Long bị phế, một nhà Đại Ngưu càng không muốn buông tha cho Mã Thu Bình, muốn bắt cô ấy chăm sóc cho Hoa Long.

Kết quả lại tự đưa mình đến bệnh viện.

Mà Hoa Hổ và Hoa Báo chạy một đường đến chân núi, nhảy vào

dòng suối nhỏ, thỉnh thoảng lại ngoi đầu lên hít thở.

Khỏi phải nói, biện pháp này lập tức có hiệu quả. Ong bắp cày không thể đốt bọn hắn nữa. Sau hai tiếng đồng hồ, ong bắp cày đã bay gần hết.

Nhưng vẫn còn một ít, bọn chúng y hệt như bị bệnh thần kinh không c.h.ế.t thì không ngừng, cứ ở lì trên đầu bọn hắn bay vo ve.

Bọn hắn vừa ngẩng đầu sẽ thấy đám ong bắp cày kia ở đó!

Nước suối càng ngày càng lạnh, Hoa Hổ và Hoa Báo không chịu được đã bò ra ngoài. Kết quả vừa mới ngoi đầu lên đã bị đốt. Đau đến mức hai người kêu lên một tiếng rồi lại chui vào trong nước

Nhưng không biết nước suối chảy ra từ chỗ nào trên núi mà rất lạnh, một lúc sau bọn hắn lạnh cóng đến mức không thể không nổi lên.

Lộ mặt thì đốt mặt, lộ tay thì đốt tay.

Những con ong bị Hoa Chiêu chỉ huy cần cù chăm chỉ, chỉ đâu đánh đó.

Hoa Hổ và Hoa Báo mạo hiểm chạy lên, sau đó liền thấy đàn ong vốn dĩ đã rời đi, giờ lại bu lại, bay về phía bọn hắn.

Một đám đông nghịt, nếu bị chúng đốt còn có thể sống sao?

Hai người lại trốn vào dòng suối. Thà rằng c.h.ế.t cóng, còn hơn c.h.ế.t vì đau.

Sau đó phải chịu lạnh nguyên một đêm.

May là nước suối tháng 8, nếu mà là thang 9, 10, bọn hắn nhất định sẽ lạnh chết.

......

Sáng sớm tinh mơ, bà Hoa bị túm đến căn phòng cách vách thoáng thấy Hoa Diệp đang thở thoi thóp, bà lập tức khóc lóc nói: “Được, được rồi, tôi lập tức đi tìm Hoa Chiêu, lừa mấy đứa con của con bé đến suối nước nóng! Nếu tôi làm được, đến lúc đó các người nhất định phải thả chúng tôi đi! Bằng không, bằng không nếu để chồng Hoa Diệp đến, các ngươi cũng không giải thích được!”

Khương Cần hiếu kỳ nói: “Hoa Diệp đã kết hôn? Chồng cô ta làm cái gì?”

“Chồng con bé là quân nhân! Chức khá lớn!” Bà Hoa khoác lác, hù dọa bọn họ.

Nhưng bà không nghờ rằng, như vậy ngược lại hoàn toạn phản tác dụng.

Ánh Hoa Sơn và Hoa Nhị Ngưu trầm xuống.

Bọn họ xem như đã đắc tội Hoa Diệp, còn để mẹ đi làm chuyện này, nếu thả hai mẹ con bà rời đi, để bọn họ ra ngoài nói bậy, tìm tới người Diệp gia hoặc chồng Hoa Diệp, nhất định sẽ không có gì tốt lành.

Hoa Nhị Ngưu liếc nhìn cha mình, ánh mắt cha con hai người giao nhau.

Trước đây bà Hoa chưa từng nghĩ về con mình theo chiều hướng tệ nhất, bây giờ nghĩ lại, ngay lập tức đã hiểu ánh mắt của Hoa Nhị Ngưu.

Lòng bà lập tức run rẩy, đồng thời cũng hạ quyết tâm.

“Tôi sẽ không nói ra ngoài! Sẽ không tố giác các người, tôi cũng tham gia vào chuyện này, nếu tôi nói ra, cũng không có gì tốt!” Bà Hoa nói.

“Bà biết thì tốt.” Hoa Sơn nhìn Khương Cần nói: “Cô đi theo bà ta, cùng đi tìm Hoa Chiêu.”

Bà Hoa hơi há mồm, định nói không cần, nhưng lại sợ làm bọn hắn nghi ngờ, chỉ có thể câm miệng.

Khương Cần kéo bà Hoa đi đến nhà Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu đang chỉ huy ong bắp cày tản đi, nếu không hai người ở trong suối nhất định sẽ chết.

Như vậy sao được?

Nhắm hai mắt lại, giẫm chân một cái, giải thoát cho bọn hắn.

Ong bắp cày đã tản đi, Hoa Hổ còn sót một tia ý thức cuối cùng lập tức phát hiện, túm Hoa Báo kéo lên bờ.

Hai anh em nằm trên mặt đất thở hổn hển như chó, cảm thấy ngay cả tảng đá lạnh lẽo cũng ấm áp.

Bọn hắn một đêm không ngủ, còn chịu lạnh như vậy, lúc lên bờ lại bị ánh sáng mặt trời chiếu, thoáng cái đã hôn mê.

Sau đó một đám hơn hai mươi con ong vò vẽ bay qua tới, cũng không làm bọn hắn chú ý.

Nhưng giây tiếp theo, chân núi vang lên tiếng kêu thảm thiết của hai người.

Gần như đã hấp dẫn tất cả mọi người thôn Kháo Sơn đi qua.

Khương Cần và bà Hoa đang bước đi cũng dừng lại, Khương Cần nghe ra đó là giọng Hoa Hổ và Hoa Báo, lúc này bà ta mới nhớ tới hai người đêm qua không về nhà.

Có chuyện gì vậy? Bà ta rất muốn đi nhìn xem.

Nhưng chuyện bên Hoa Chiêu quan trọng hơn.

Bà ta kéo bà Hoa tới trước cửa nhà Hoa Chiêu.

Trong sân hương thơm đồ ăn bay bay, buổi sáng hôm nay ăn mì sợi.

Nhưng Khương Cần ngửi thấy được mùi thơm của mỡ heo, mỡ heo xào hành lá, trứng gà xào tương, thơm đến nỗi Khương Cần cũng không để ý đến mặt mũi mà muốn đến ăn chực.

“Tiểu Hoa à, bà nội ba tới thăm cháu.” Khương Cần đứng ở ngoài sân gọi.

Bà ta liếc mấy người trong sân, có mấy người vệ sỹ cao lớn mạnh mẽ, cũng có mấy đứa nhóc nhà Hoa Chiêu.

Nhìn mấy đứa nhóc xinh đẹp đáng yêu giống tiểu thiên sứ, trong lòng Khương Cần lại bắt đầu ghen ghét.

Mấy đứa cháu trai của bà ra, đều bị dạy thành bạch nhãn lang, không thân với bà ta.

Chờ về sau có tiền, bà ta sẽ cho con trai đổi vợ! Đổi đến khi có thể sinh ra cháu trai nhỏ tri kỷ mới thôi!

Hoa Chiêu đi ra, nhìn bà Hoa một cái, cười nói: “Bà nội ba tới, mời vào.”

Bà Hoa cúi đầu đi vào trong sân.

Khương Cần cũng muốn đi theo.

Hoa Chiêu ngăn bà ta lại.

“Tôi chỉ mời bà nội ba vào, bà thì miễn đi.” Cô nói.

“Dựa vào cái gì? Bà ấy là bà nội ba của cô, tôi chính là thím ba của cô, tôi, tôi không phải tới cọ cơm, tôi chính là...muốn cùng mẹ chồng thân thiết hơn một chút!” Khương Cần nói.

Bà ta không nhìn chằm chằm, chỉ sợ bà Hoa lại nói lung tung.

“Vậy các người về nhà mà thân thiết đi, tìm tôi làm gì?” Hoa Chiêu xoay người trở về.

“Ai, cô!” Khương Cần muốn đi theo vào, Tiểu Thận Hành không biết từ nơi nào nhảy đến trước mặt bà ta, nhìn bà ta như hổ rình mồi.

Khương Cần hoảng sợ, đột nhiên lui về sau.

Bà ta hận không thể để hai chân cách xa mặt đất, miễn cho tên nhóc này dẫm!

Ngày hôm qua bà ta đã thấy chân của chị dâu cả rất dọa người.

Bà Hoa cũng đã vào sân, vẻ mặt đau khổ liếc nhìn Khương Cần một cái, lắc đầu, rồi xoay người đi theo Hoa Chiêu.

Khương Cần không đuổi theo nữa.

Bà ta cảm thấy bà Hoa sẽ làm theo lời bọn họ nói, bằng không Hoa Diệp sẽ phải chết.

So với con nhà người khác, đương nhiên con nhà mình quan trọng nhất.

Nhưng, chẳng may......

Dưới chân núi, Hoa Đại Cẩu đột nhiên chạy đến.

“Bà nội! Mau đi xem một chút đi, cha hổ và cha ba của cháu bị ong mật đốt chết!” Hoa Đại Cẩu hô.

Tổ tiên người thôn Kháo Sơn đều từ bốn phương chạy nạn tới đây, khẩu ngữ và xưng hô rất loạn.

Có người gọi bác cả là cha, bác hai bác ba cũng có người gọi là cha hai, cha ba.

Nhưng Hoa Đại Cẩu không biết là bị ai dạy, luôn thích gọi Hoa Hổ là cha Hổ.

Nghe luôn quái quái.

Trước kia mỗi lần nghe thấy Khương Cần sẽ sửa một chút, bằng không Hoa Hổ lại mất hứng.

Nhưng hiện tại bà ta không có tâm tình: “Mày nói gì? Bọn họ đã chết?”

“Không chết.” Hoa Đại Cẩu lập tức nói.

Khương Cần tức giận: “Vậy vừa rồi mày đánh rắm cái gì vậy!”

“Nhưng người trong thôn đều nói còn không bằng đã c.h.ế.t đâu.”

Hoa Đại Cẩu duỗi tay khoa tay múa chân một quả cầu lớn: “Của quý của bọn họ bị ong mật đốt, hiện tại lớn như vậy! So với đầu cháu còn lớn hơn, bà mau đi xem một chút đi, rất hay!”

"Mày là một đứa trẻ sao có thể nói như vậy!" Khương Cần nóng nảy, vỗ Hoa Đại Cẩu một cái liền rời đi.

Nhưng nó đã nhảy ra, không đánh được.

Khương Cần hiện tại không rảnh đuổi theo đánh nó, Hoa Hổ và Hoa Báo cũng bị phế?

Mấy đứa con của Hoa Đại Ngưu không phải đã phế toàn bộ sao?

Một nhà Long Hổ Báo của Hoa Sơn là lực uy h.i.ế.p cuối cùng của nhà bọn họ ở thôn Kháo Sơn, mấy đứa cháu khác đều không thể đánh như ba người bọn hắn.

Ba người bọn hắn đều bị phế, thôn này còn có chỗ đứng cho bà ta sao?

Đột nhiên, Khương Cần nghĩ đến, sau này bọn họ có lẽ không cần phải ở trong thôn này nữa rồi.

Lần này cha chồng muốn bắt mấy thằng nhóc của Hoa Chiêu vào tay, chủ ý cũng không nhỏ....

Bọn họ đã thương lượng xong, sau khi thành công lập tức rời khỏi thôn Kháo Sơn.

Khương Cần nghĩ như vậy, nhưng vẫn vội vàng đến bên dòng suối, chen vào đám người, nhìn thấy hai người trên đất.

Hai người này đã đau đến ngất xỉu.

Không biết ai thiếu đạo đức như vậy, kéo quần hai người, thứ kia liền lộ ra chỉ lên trời.

Không, bà ta không biết thứ đó nữa.

Vừa đỏ vừa sưng, giống như một quả bóng, to như đầu đứa trẻ con.

Thật khủng khiếp, nó có thể làm giảm sưng không? Tiêu sưng còn có thể dùng được không?

May mà một nhà Đại Ngưu còn có Hoa Mãn và Hoa Điền, bằng không, vậy không phải đứt gốc rễ sao?

"Nhanh lên, đưa đến bệnh viện!” Khương Cần hô.

Cuối cùng những người trong thôn cũng không thấy c.h.ế.t mà không cứu, lấy xe trâu đưa người đến bệnh viện. Nhưng cũng chỉ đưa đi mà thôi, muốn để bọn họ góp tiền ra tiền thuốc men? Điều đó là không thể.

Hoa Chiêu ở trong phòng nghe xong tình báo của Tiểu Thận Hành chuyển tới, khen ngợi nó, sau đó lấy ra một nắm kẹo sữa, bảo nó mang đi chia cho bọn nhỏ trong thôn.

Lúc này cô mới hỏi bà Hoa: "Bà nội ba đến tìm tôi, có chuyện gì sao?"

Cô muốn biết những gì bà Hoa sẽ nói.

Lúc trước trong phòng có người, bà Hoa cố nén, hiện tại trong phòng không có người, bà thoáng cái liền từ trên ghế quỳ xuống với Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu không nghĩ tới phản ứng này của bà ấy, đưa tay kéo người lên.

"Có chuyện thì từ từ nói, không đến mức đó.” Cô nói.

Trừ khi có hoàn cảnh đặc biệt, cô không thích người khác quỳ xuống, cho dù đó là người già hay trẻ em.

"Xin hãy cứu Hoa Diệp! Nó sẽ bị gia đình Hoa Sơn đánh chết! Họ yêu cầu tôi lừa mấy đứa nhỏ nhà cô đến suối nước nóng!” Bà Hoa nói lại tất cả mọi chuyện.

Bà ấy không đứng dậy nổi, xụi lơ treo trên tay Hoa Chiêu, khí lực chống đỡ cả ngày được phát tiết, khóc nói: "Hoa Chiêu, tôi cầu xin cô, hãy cứu Hoa Diệp... Chúng tôi không muốn, chúng tôi chắc chắn không muốn làm hại cô ... hu hu hu.”

Sớm biết như vậy, bà tình nguyện ở bên ngoài làm cô hồn dã quỷ!

Thà c.h.ế.t không có ai đốt giấy, không ai cúng bái, cũng sẽ không trở về!

Đáp án giống như dự đoán, không xuất hiện gì ngoài ý muốn, trái tim Hoa Chiêu cũng buông xuống, cười.

"Bà nội ba yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu Hoa Diệp ra ngoài.” Cô nói.

Câu "Bà nội ba" này của cô hiện tại mới xuất phát từ thật lòng, lúc trước đều là lễ phép một chút.

Có những lời này của cô, bà Hoa lập tức yên tâm, người mềm nhũn giống như sợi mì, một câu cũng không nói nên lời.

Hoa Chiêu không thể không gọi Phương Hải Tinh vào chiếu cố bà ấy.

"Bà nội ba, hiện tại đừng kích động, muốn cứu Hoa Diệp, còn phải dựa vào bà nội ba.” Hoa Chiêu nói.

Một câu nói, thêm một chén nước, đã đánh thức bà Hoa từ trạng thái nửa hôn mê, vực lại tinh thần.

"Còn dùng tôi?” Bà kỳ quái hỏi.

Sức lực của Hoa Chiêu lớn như vậy.... Hiện tại bên ngoài còn có nhiều vệ sỹ như vậy, mà nhà Hoa Sơn chỉ còn lại Nhị Ngưu Tam Ngưu và mấy đứa trẻ nhà Tam Ngưu.

So sánh như vậy, Hoa Chiêu có thể trực tiếp cướp người ra.

"Nhưng nếu Hoa Sơn phát điên, tôi sợ tôi vừa mới vào sân, hắn liền g.i.ế.c c.h.ế.t Hoa Diệp.” Hoa Chiêu nói.

"Không, không đến mức..." Bà Hoa nói xong, ngữ khí lại không chắc chắn.

Hôm qua Hoa Diệp bị đánh quá thảm, thật sự bị đánh vào chỗ chết.

Sáng nay lúc bà được dẫn qua nhìn con bé, đã thở ra thì nhiều mà hít vào không được bao nhiêu rồi, trong nháy mắt bà thật sự có ý nghĩ đáp ứng Hoa Sơn giúp hắn lừa gạt mấy đứa con nhà Hoa Chiêu.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, bà đã từ bỏ ý tưởng này.

Điều đó sẽ chỉ làm cho Hoa Diệp c.h.ế.t nhanh hơn.

"Vậy cô nói phải làm sao bây giờ?” Bà Hoa sốt ruột hỏi Hoa Chiêu.

"Lát nữa bà nội ba sẽ dẫn mấy đứa nhỏ nhà tôi đi suối nước nóng.” Hoa Chiêu nói.

"Hả?" Bà Hoa càng sững sờ.

Hoa Chiêu muốn, từ đó nói là gì? Đem con mình cho hổ ăn?

Bà cảm động bật khóc: "Điều này không thể! Bọn chúng là những đứa trẻ tốt! Lại còn nhỏ như vậy! Tôi, Hoa Diệp của tôi mệnh khổ ... Không được thì thôi vậy! Hu hu.”

"Hy vọng kiếp sau nó đầu thai vào một gia đình tốt! Không còn người cha nhẫn tâm, người mẹ vô dụng nữa!” Bà Hoa khóc lớn.

Hoa Chiêu lập tức im lặng.

Bà lão này hơn nửa đời người đều sinh sống ở nông thôn, sống dưới sự chèn ép của Hoa Sơn, thật không thông minh.

"Tôi đương nhiên không muốn lấy con mình cho hổ ăn, tôi muốn ăn miếng trả miếng.” Hoa Chiêu nói.

Không trực tiếp cứu được Hoa Diệp đương nhiên là lý do lừa gạt bà lão này.

Đừng nói cô có dị năng phụ trợ, cho dù là không có, mấy vệ sĩ trong viện cũng có thể tập kích cứu Hoa Diệp khỏi tay người nhà Hoa Sơn.

Nhưng điều đó sẽ không thú vị.

Thủ đoạn của người một nhà Hoa Sơn không được sử dụng, cô làm sao có thể không biết xấu hổ mà đánh trả?

Những người khác mắng cô, cô mắng trở lại.

Ai đó đánh cô, cô sẽ đánh lại.

Người khác chỉ tính kế cô trong lòng, cô không có cách nào....

Vậy sẽ quá bá đạo.

Thế nhưng một khi đối phương động thủ, đem ý nghĩ biến thành hành động, vậy cô sẽ không khách khí.

"Đi gọi mấy đứa nhỏ trở về.” Hoa Chiêu gọi một vệ sĩ nói.

Mấy đứa nhỏ nhà cô đã sớm chạy đến chân núi xem Hoa Hổ Hoa Báo rồi.

Bây giờ Hoa Hổ Hoa Báo bị xe trâu kéo đi, bọn chúng cũng đã làm quen với mấy đứa trẻ trong thôn, cùng nhau chơi đùa.

Bọn trẻ trở lại rất nhanh.

Chúng luôn ngoan ngoãn, mẹ gọi về sẽ về.

Mẹ không có việc gì sẽ không tìm bọn chúng.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?" "Tiểu Thận Hành là người đầu tiên vào cửa, giống như một cơn lốc nhỏ cuốn đến trước mặt Hoa Chiêu.

Thằng nhóc so với Hoa Chiêu còn lợi hại hơn, nó chẳng những khí lực lớn, tốc độ còn nhanh, Vân Phi cũng không chạy theo nổi nó.

Diệp Thâm nói, qua vài năm nữa, anh cũng sẽ không chạy theo kịp.

Điều này làm cho anh có chút lo lắng ... Sau đó đã tăng cường luyện tập.

"Có chuyện thú vị.” Hoa Chiêu nói.

"Cái gì? Cái gì?” Thiên Kim và Vân Đằng, Tu Viễn lập tức hỏi.

Vẫn là ba đứa bọn chúng thích chơi nhất.

Cũng đơn thuần, Hoa Chiêu nói "thú vị", bọn chúng liền tin.

Nhưng mấy đứa lớn hơn sẽ không dễ dàng lừa dối.

Tầm mắt Vân Phi và Thúy Vi vẫn luôn ở trên người bà Hoa, nhìn trạng thái sắp sụp đổ này của bà ấy, mẹ nói "thú vị", khẳng định rất kích thích.

Hoa Chiêu nhìn mấy gương mặt ngây thơ, lại do dự.

Hai chữ "giết người" ở đầu lưỡi cô xoay tới đi lui, sao lại không phun ra được.

Chúng còn quá bé.

Để bọn chúng đối mặt với chuyện tàn khốc như vậy, thật sự thích hợp sao?

Nhưng thực tế lại tàn nhẫn như vậy, có người đánh chủ ý lên bọn chúng! Thậm chí muốn mạng sống của chúng!

Về sau, có lẽ bọn chúng sẽ gặp phải những điều khủng khiếp hơn cả cái chết.

"Một nhà Hoa Sơn, có ý định bắt các con lại.” Hoa Chiêu nói.

Ba đứa nhỏ đang vui mừng lập tức sửng sốt, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ mờ mịt nhìn mẹ: "Bắt? Như đại bàng bắt gà con?"

Hoa Chiêu sờ đầu ba đứa nhỏ.

Bọn chúng thật sự được bảo vệ quá tốt, từ nhỏ đến lớn, luôn được những người bên cạnh yêu thương.

Chúng thậm chí không biết bóng tối là gì.

Đây là lúc để cho bọn chúng có thêm kiến thức.

"Bắt lại, bán các con đi." Hoa Chiêu nói: "Thậm chí..."

Lời sau cô không nói ra, ba đứa nhỏ không hiểu, anh chị lớn hơn một chút lại hiểu.

Lông mày Vân Phi chỉ khẽ nhíu, Tiểu Thận Hành lại nhảy dựng lên, vẻ mặt sát khí nói: "Con sẽ loại bỏ bọn hắn trước!"

Hoa Chiêu ngẩn người, thằng nhóc này biết mình đang nói cái gì không? Ai dạy nó nhẫn tâm như vậy?!

Không đúng, tiểu gia hỏa này hình như từ trước đến nay luôn nhẫn tâm như vậy.... Nhưng ai dạy thuật ngữ chuyên ngành này?

Tiểu Thận Hành nhìn ra mình đã dọa mẹ, lập tức câm miệng, ủy khuất nhìn cô.

Vấn đề này sau này sẽ hỏi lại sau, Hoa Chiêu nói: "Đừng nói ra tâm tư, còn nói lời tàn nhẫn dọa người như vậy, sẽ làm cho người khác sợ hãi con."

Tiểu Thận Hành lập tức cười: "Dạ mẹ, con biết rồi, sau này con không nói, chỉ làm!"

Hoa Chiêu.... Cô không có ý đó! Cô là....

Quên đi, hình như cô cũng có ý như vậy.

"Một nhà Hoa Sơn bắt Hoa Diệp, ép mẹ dì ấy lừa các con đến chỗ suối nước nóng phía sau núi, đoán chừng muốn ra tay." Hoa Chiêu nói cho bọn chúng biết kế hoạch của Hoa Sơn.

“Các con định làm sao bây giờ?” Cô hỏi.

Tiểu Thận Hành lập tức nói: "Làm sao bây giờ? Bây giờ đến nhà ông ta, xử lý luôn bọn hắn!”

Vân Phi nói: "Không được, như vậy chỉ có thể thu thập một trận, còn không thể đánh quá ác."

Dù sao đối phương cái gì cũng chưa làm, hiện tại chỉ mới là một ý nghĩ.

"Lên kế hoạch bắt cóc, bắt cóc thành công và bắt cóc không thành công, hình phạt không giống nhau, mức độ chúng ta có thể đánh trả cũng khác nhau.” Vân Phi nói.

Hoa Chiêu lập tức gật đầu.

Tiểu Thận Hành hiểu: "Vậy chúng ta sẽ để cho bọn hắn bắt cóc thành công! Sau đó con sẽ... À, con không nói, chỉ cần làm, mọi người hiểu rồi đấy."

Ba đứa nhỏ mờ mịt nhìn thằng bé, trong mắt đều là "Không hiểu".

Vân Phi xoa xoa tóc Tiểu Thận Hành: "Không được, em còn nhỏ, không cần hung tàn như vậy, cho bọn họ một ít giáo huấn là được."

“Chỉ dạy một bài học làm sao đủ? "Tiểu Thận Hành nhíu mày bất mãn.

"Thận Hành! Hãy thận trọng!” Vân Phi cúi đầu nhìn thằng nhóc.

Tiểu Thận Hành hừ một tiếng, quay đầu không nói lời nào.

"Giáo huấn, cũng có nhẹ có nặng, đến lúc đó chúng ta xem tình huống rồi cân nhắc.” Vân Phi nói.

Hắn cũng không định dễ dàng bỏ qua như vậy.

Nhưng g.i.ế.c người. Không thể để em trai làm.

Lúc trước ba cũng cố ý dặn dò hắn, không thể để cho Tiểu Thận Hành gặp m.á.u quá sớm, vậy sẽ bồi dưỡng hung tính của nó, không tốt.

"Chúng ta làm bộ như trung kế, xem phản ứng của bọn họ, tùy cơ ứng biến đi." Vân Phi nói với Hoa Chiêu.

"Được, đi đi.” Hoa Chiêu nói.

Cô cũng không có kế hoạch gì, kế hoạch không thay đổi kịp biến hóa, để cho bọn chúng tự mình xử trí đi.

Như vậy cũng có thể rèn luyện khả năng của chúng.

"Ba đứa nhỏ đừng đi.” Vân Phi nhìn ba con nhỏ nói.

Hoa Chiêu lại lắc đầu: "Không cần, cứ để cho bọn chúng đi, tăng thêm chút kiến thức."

Hãy để bọn chúng nhìn một chút cái ác của thế gian này.

Mặc dù điều này sẽ có một tác động không nhỏ đến tâm trí của chúng .... Nhưng đây là chuyện sớm hay muộn, những điều ác này, luôn luôn tồn tại, không thể giả bộ không nhìn thấy.

Vân Phi nhíu mày, Thúy Vi lại nói: "Không có việc gì, cứ mang theo bọn nhỏ, em có thể bảo vệ bọn chúng thật tốt."

Phía sau núi là thiên hạ của thực vật, là sân nhà của cô bé! Cô bé có đủ tự tin để bảo vệ em trai và em gái của mình.

Tiểu Cẩm Văn cũng gật gật đầu, phía sau núi, nhiều động vật như vậy....

Hơn nữa cô bé đã lặng lẽ kết bạn với mấy con gấu đen và hổ.

Cô bé cũng có thể bảo vệ em trai và em gái mình.

Vân Phi im lặng vài giây, gật gật đầu.

Hắn nhìn về phía bà Hoa, hỏi: "Bà cố tam, khi nào chúng ta đi?"

Đầu óc bà Hoa còn mơ hồ, Hoa Chiêu thật sự muốn đem mấy đứa nhỏ này cho hổ ăn? Cô ấy nỡ, nhưng bà luyến tiếc ah!

"Đừng, đừng đi, các cháu mau cùng mẹ về nhà đi! Bây giờ, ngay lập tức, đi ngay!” Bà Hoa nói.

Hoa Chiêu không giải thích nhiều, còn sợ bà ấy quá sợ hãi làm lộ ra.

Cô nói với mấy đứa trẻ: "Vậy đi ngay bây giờ."

“Dạ!" Tiểu Thận Hành lập tức đáp ứng một tiếng.

Hắn đặc biệt tích cực khi đi ra phía sau núi, làm những chuyện "thú vị".

"Mang theo sọt lưng, chúng ta phải giả vờ đi hái nấm.” Vân Phi chỉ huy mấy em trai em gái.

Lưng đeo sọt, tay cầm liềm, cầm xẻng, làm bộ như bị bà Hoa thuyết phục, vào núi hái thổ sản.

Bà Hoa muốn nói cái gì, biểu tình cũng không đúng, Thúy Vi lập tức đỡ lấy bà ấy, kéo bà ấy đi vào trong núi, vừa đi vừa nói: "Bà cố ba, bà đừng để bọ lộ, bằng không đến lúc đó sẽ tiền mất tật mang."

Bà Hoa nghe không hiểu, nhưng lĩnh ngộ được ý tứ kia, lập tức thu hồi nước mắt, run rẩy đi về phía sau núi.

Hoa Đại Cẩu lập tức chạy về nói cho Hoa Sơn: "Ông cố, bọn hắn lên núi rồi."

“Ừ, đi chơi đi." Hoa Sơn vẫy tay đuổi hắn như đuổi chó.

Hoa Đại Cẩu hôm nay không nghe lời đi ngay, mà hỏi: "Ông cố, ông để cháu nhìn chằm chằm xem họ lúc nào vào núi để làm gì?"

Ánh mắt đục ngầu của Hoa Sơn lập tức trở nên hung ác: "Con nít con nôi, chuyện của người lớn đừng hỏi thăm lung tung! Đi chơi đi! Còn nữa, đừng vào trong núi!"

"Dạ." Hoa Đại Cẩu chạy.

Chạy ra khỏi Hoa gia, hắn "xùy" một tiếng.

Kiến thức của hắn có hạn, không đoán được ông cố nói hắn nhìn chằm chằm mấy đứa nhóc kia làm gì, là muốn đánh bọn chúng một trận để trút giận?

Ừm, rất có thể, người lớn trong nhà rất thích đánh trẻ con!

Hoa Đại Cẩu chậc lưỡi. . .

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua trong nhà, phát hiện ông nội và mấy người lớn đều đi ra phía sau núi, không nhìn thấy hắn.

Hắn lập tức chạy về phía nhà Hoa Chiêu.

"Ai kia, cô cô?" Hoa Đại Cẩu nằm sấp trên cửa sổ do dự gọi Hoa Chiêu bên trong.

Hoa Chiêu quay đầu, nhìn hắn.

"Ông nội cháu, ông nội hai, còn có ba cháu và chú cháu bảo cháu nhìn chằm chằm nhà cô, thấy mấy đứa nhỏ nhà cô vào núi hãy nói với bọn họ một tiếng, cháu đoán, bọn họ muốn đánh người để trả thù!” Hắn đi thẳng vào vấn đề.

Thao tác này làm cho Hoa Chiêu kinh ngạc.

"Cháu, tại sao lại nói cho cô tôi biết?" Cô hỏi.

Hoa Đại Cẩu lại chép miệng chậc lưỡi, dường như còn có thể nếm được hương vị của bánh quy ngày đó.

Hắn nhìn Hoa Chiêu, đột nhiên có chút thẹn thùng nói: "Cô... Không giống nhau."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-314.html.]

Hoa Chiêu là mẹ của mấy đứa nhỏ kia.

Mẹ, hóa ra cũng có thể như vậy.

Vừa xinh đẹp vừa sạch sẽ, đối với đứa nhỏ còn tốt, nói chuyện ôn nhu, hòa khí, nhìn đứa nhỏ của mình, trong mắt đều là sủng ái.

Không giống mẹ hắn chút nào! Mẹ hắn, giống như một mẫu dạ xoa! Mỗi ngày không phải là gầm gừ bọn chúng, thì chính là mắng bọn chúng, hoặc là dứt khoát không thấy người, đã cùng ba hắn đi đánh bài.

Hoa Đại Cẩu nói xong, bỏ chạy nhanh như chớp.

Hoa Chiêu nhìn bóng lưng hắn thở dài, nhưng bởi vì những lời này của hắn, cô quyết định để lại cho cha hắn, Hoa Sinh một mạng sống.

"Bọn nhỏ lên núi rồi hả?" Hoa Cường đi tới hỏi.

Ông vốn tưởng rằng bọn nhỏ kết bạn chơi đùa trong thôn, kết quả vừa rồi liếc mắt một cái nhìn thấy chúng đi ra phía sau núi.

Phía sau núi chính là núi sâu rừng già, bên trong có lợn rừng, có hổ, có gấu đen, những thứ này khi tức giận sẽ thật sự ăn thịt người.

Đặc biệt là đàn lợn rừng.

Tuy rằng mấy đứa nhỏ đều không phải người bình thường, nhưng rốt cuộc cũng là trẻ nhỏ, đặc biệt là ba đứa nhỏ cũng theo nhau vào núi.

Hoa Cường lo lắng.

"Ông nội cứ yên tâm, cháu cũng đi.” Hoa Chiêu nói xong xuống đất, một nửa vệ sĩ cũng muốn đi theo.

Những người này vừa mới đi theo, đã bị cô ngăn lại.

Bọn họ đi sẽ làm một nhà Hoa Sơn không dám động thủ.

Hoa Chiêu cũng đi, Hoa Cường liền yên tâm.

Lợn rừng gì đó, nếu thật sự đụng phải cháu gái ông, đó là đến đưa thức ăn.

Ở trong núi, ba đứa trẻ ngay từ đầu còn có chút khẩn trương, nhìn trái nhìn phải, muốn biết kẻ xấu muốn bắt bọn chúng ở nơi nào.

Nhưng đi bộ một lúc đã quên điều này, vui vẻ chơi.

Ba người bọn chúng không giống anh chị, bọn chúng chưa từng ra cửa, tuy rằng hàng năm thường xuyên qua lại giữa Bằng Thành và thủ đô.

Nhưng cả hai bên đều là nhà.

Trên đường đi bằng máy bay và xe hơi, không tính là ra ngoài.

Núi sâu này, bọn chúng lần đầu tiên tiến vào, trong mắt đều là sợ hãi thán phục.

Mấy đứa nhỏ khác cũng không sai biệt lắm, loại địa phương này bọn chúng cũng chưa từng tới.

Hơn nữa đây là nơi mẹ sống khi còn nhỏ, dường như đặc biệt thú vị.

Tiểu Thận Hành liếc mắt nhìn phía sau một cái, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới, trèo lên cây hái mấy quả dại chia cho anh chị em.

Mấy người ăn uống vui vẻ, giống như đi chơi.

Hoa Tam Ngưu bị thằng bé liếc mắt một cái trong lòng nói thầm, vừa rồi sao hắn lại có cảm giác cái liếc mắt kia là đang nhìn hắn?

Nhưng nhìn cỏ dại chôn cả người hắn trước mặt, hắn tin tưởng đây chỉ là trùng hợp.

Bà Hoa không theo kịp, Vân Phi và Thúy Vi đỡ bà ấy, gần như là nâng bà ấy đi.

Chúng muốn đến nơi sớm, giải quyết những rắc rối phía sau sớm để về nhà ăn tối.

Mấy người đi theo trong bụi cây, chỉ chốc lát sau trên người đã bị đốt vô số lỗ nhỏ.

Hơn nữa ngày hôm qua bị ong mật chích còn chưa khỏi, mấy người lập tức bực bội.

"Mẹ kiếp, mấy thằng nhóc, hiểu cái rắm gì, cứ bắt đi, cách xa một chút là được.” Hoa Tam Ngưu nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoa Nhị Ngưu cảm thấy như vậy không ổn, suối nước nóng kia là một nơi tốt, hiện tại lại không phải làm việc mỗi ngày, người lớn trẻ nhỏ trong thôn không có việc gì sẽ đi ngâm một chút.

Chẳng may trên đường đi gặp ai, chờ mấy đứa nhỏ này xảy ra chuyện, bọn họ sẽ liên tưởng đến....

"Sợ cái gì, dù sao sau này chúng ta cũng không ở trong khe núi nghèo này kiếm sống! Cây di chuyển sẽ chết, người di chuyển để sống!” Hoa Thụ nói xong, là người đầu tiên xông xuống.

Hoa Tam Ngưu, Hoa Sinh đuổi kịp.

Hoa Nhị Ngưu chỉ có thể đi theo.

Hôm nay họ "may mắn", mùa hè không có ai đến suối nước nóng, trên đường đi không gặp bất cứ ai.

Cho đến khi đến suối nước nóng.

Tiểu Thận Hành nhìn thấy có người bên suối nước nóng, hắn lập tức đi tới hỏi: "Các người là ai? Sao lại ở đây?"

Bên suối nước nóng lại thật sự có người đi dã ngoại.

Lớn nhỏ tám người, có vẻ là hai nhà.

Hai cặp vợ chồng có hai đứa con.

Tổng cộng có 3 nam 1 nữ, tuổi cũng không lớn.

Bé trai lớn nhất cũng xấp xỉ tuổi với Vân Phi, bé gái nhỏ nhất cũng tầm tuổi Tiểu Thận Hành, bộ dáng bảy tám tuổi.

Hai nhà nhìn thấy mấy người đột nhiên xuất hiện, cũng rất ngạc nhiên.

Thật hiếm khi nhìn thấy nhiều đứa trẻ xinh đẹp như vậy cùng một lúc.

Nhưng nhìn tướng mạo mấy người, giống như là một nhà, vậy cũng không có gì kỳ quái.

"Chúng tôi là người huyện An, nghe nói nơi này có suối nước nóng, nên đến đây chơi, các cháu ở đâu tới?" Một người phụ nữ cười nói với Tiểu Thận Hành.

Người đó cẩn thận đánh giá Tiểu Thận Hành, vẫn không nhìn ra rốt cuộc là trai hay gái.

Trên người thằng bé mặc quần áo thể thao, có chút trung tính.

Khuôn mặt nhỏ nhắn này quá đẹp.

"Bạn nhỏ, các cháu từ đâu tới? Người lớn đâu?" Một người phụ nữ khác đi tới, liếc nhìn bà Hoa hỏi.

Bà lão này tuy rằng là người lớn, nhưng cách ăn mặc và khí chất rõ ràng không hợp với mấy đứa trẻ này, không giống người một nhà.

"Người lớn nhà tôi đang ở nhà." Tiểu Thận Hành nói.

"Ồ." Mấy người lớn đồng thời kinh ngạc hô lên.

Suối nước nóng này xem như ở trong núi sâu, đến thôn gần nhất cũng phải hơn một giờ, xung quanh thường xuyên có dã thú lui tới.

Người lớn nào mà yên tâm để cho mấy đứa nhỏ tự mình vào núi như vậy?

Bà cụ đứng không vững này cũng không có lực bảo hộ gì.

"Mấy người đi theo chúng tôi đi!” Cô bé bảy tám tuổi nhảy nhót chạy đến bên cạnh Tiểu Thận Hành, kéo tay áo của thằng nhóc nói: "Cha tôi rất giỏi! Ông ấy sẽ bảo vệ mọi người!"

Tiểu Thận Hành cười một tiếng hất tay áo ra, ba hắn mới là người lợi hại nhất! Hắn cũng không cần ai khác bảo vệ.

"Điềm Điềm.” Vân Phi đi tới đè bả vai thằng nhóc lại, ngữ khí cảnh cáo.

Những người khác có lòng tốt, nó không thể không lịch sự.

Ở bên ngoài, bọn họ đều gọi nhau bằng nhũ danh, tuyệt đối không gọi tên thật, tránh bại lộ thông tin thân phận.

"Biết rồi." Tiểu Thận Hành nghiêm mặt, nói với cô bé: "Cảm ơn đề nghị của bạn, nhưng không cần, chúng tôi có thể tự bảo vệ mình."

Người đẹp, tức giận cũng đẹp.

Đứa nhỏ xinh đẹp, kiêu ngạo cũng đáng yêu.

Hơn nữa rốt cuộc hắn cũng biết cảm ơn.

Vu Quyên nhìn "cô bé" này thích muốn chết, cô ấy sinh hai tên nhóc thối, không có con trai, thật muốn bắt cô bé này về làm con gái.... Không, con dâu cũng được!

Cô ấy liếc mắt một cái đã nhìn trúng "cô bé" này.

"Tiểu Nam, Tiểu Bắc, mau tới chơi với em gái!” Vu Quyên gọi.

Tiểu Thận Hành lập tức biết cô ấy nhận sai, sắp xù lông, tóc đã bị Vân Phi dùng sức xoa xoa, lập tức thành thật.

Thằng nhóc khí lực lớn, tốc độ nhanh, cũng không phải đánh không lại anh cả... Nhưng khi 3 tuổi, hắn đã biết rằng hậu quả của việc ra tay với anh trai rất đáng sợ.

Sau đó anh cả luôn có thể làm cho nó hối hận biết vậy lúc trước không làm!

Cho nên lời nói của ba mẹ có đôi khi cũng không có tác dụng, nhưng lời nói của anh cả, tuyệt đối dễ sử dụng.

"Nhà mấy đứa ở đâu thế? Sao mấy đứa nhỏ như các cháu lại vào trong núi? Người lớn nhà mấy đứa cũng quá yên tâm rồi." Vu Quyên lại hỏi Vân Phi.

Cậu bé này rất đẹp trai, trông bộ dạng có vẻ rất hiểu chuyện và đáng tin cậy.

Vân Phi thấy đối phương nói giọng Bắc Kinh tiêu chuẩn nhướn mi, nói: “Nhà cũ bọn cháu ở thôn dưới chân núi, cháu và người nhà về đây thăm người thân.”

“Hóa ra quê cháu ở đây à, dì cũng thế.” Vu Quyên hỏi: “Nhưng sao gì thấy giọng nói của cháu giống với khẩu âm của người Bắc Kinh vậy?”

Người phụ nữ nói chuyện ban đầu hơi sửng sốt, nhìn về phía Vân Phi.

Cô ta là người huyện An, nhà ông bà nội ở thôn ngay dưới chân núi.

Cô ta không phải là người thôn Kháo Sơn, nhưng biết thôn Kháo Sơn ở gần đây nhất. Còn biết cả thôn Kháo Sơn có một người tên là Hoa Chiêu, đã gả đến Bắc Kinh.

Trong phạm vi một trăm dặm quanh đây, người có thể có quan hệ với người ở thủ đô, có lẽ chỉ có cô ta và Hoa Chiêu.

Anh họ của cô ta lấy vợ là người thủ đô, hiện giờ đang làm việc ở đó.

“Nhà cháu ở thủ đô.” Vân phi cười cười, không có định nói chuyện tiếp với Vu Quyên, mà chỉ huy em trai và em gái của mình bắt đầu di chuyển.

Đào rau dại, còn tắm suối nước nóng tất nhiên chỉ được giới hạn trong việc ngâm chân.

Nơi này là suối hoang chưa được khai phá, không rõ điều kiện dưới nước như thế nào, nên hắn không muốn các em mình xuống nước.

Vân Phi lần lượt kiểm tra nhiệt độ nước trong hồ.

Suối nước nóng nhỏ này từ dưới đất ngầm bốc lên, tạo thành bảy tám cái ao to nhỏ.

Nhiệt độ nước không nóng lắm, là suối nước nóng nhiệt độ thấp, rơi vào khoảng 30-40°độ, mùa hè không cảm nhận được rõ, đến mùa đông ngâm mới dễ chịu.

Nhưng nơi này thường xuyên có người qua lại, nên ven suối nước nóng cực kỳ trơn nhẵn.

“Cẩn thận một chút, ba đứa bơi không tốt, không được tới gần, đi đào rau dại đi.” Vân Phi chỉ ba đứa nhỏ nói.

Ba đứa nhóc cực kỳ bất mãn, bọn nó cũng muốn đi tắm suối nước nóng mà!

Nhưng mà, ánh mắt anh cả rất có sức uy hiếp.

Thiên kim ôm lấy cánh tay Vân Phi nhõng nhẽo ăn vạ nhưng không có tác dụng, nó chỉ có thể không tình nguyện xách cái rổ nhỏ đi ra chỗ khác.

Vân Đằng và Tu Viễn đi theo phía sau.

Ngày thường Thiên Kim được yêu thương cưng chiều nhất trong ba người bọn chúng, con bé mà còn không được thì bọn nó lại càng không.

Thúy Vi và Cẩm Văn chọn một cái ao ở gần bọn nó nhất ngồi ngâm chân, nhưng ánh mắt hai người lại hướng về những ngọn đồi núi xanh tươi xung quanh, vội vàng giao lưu với động vật cây cỏ.

Người ngoài nhìn vào, sẽ thấy biểu hiện của mấy đứa có chút ngốc.

Nhưng mấy bé gái xinh xắn, ngốc nghếch thế này, nhìn càng đáng yêu.

Vu Quyên thấy hai đứa, lập tức tiến lại gần nói chuyện phiếm.

Con người đã không có được cái gì thì lại càng muốn cái đó, mà cô ấy không có con gái, nên cảm thấy con gái rất đáng yêu.

Tiểu Thận Hành đã biến mất vào trong núi.

Vân Phi nhíu mày một chút, hắn cũng không rảnh mà quản thằng bé.

Nếu chỉ dựa vào thân thủ, thì hắn không đánh lại đứa em này...

Thằng nhóc không đi đâu cả, tìm một tảng đá lớn đỡ bà Hoa ngồi xuống, rồi cũng tự mình ngồi xuống, quan sát xung quanh và để ý mấy đứa em của mình.

Hắn đoán hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện, bà Hoa tới đây mật báo, nên đương nhiên nó sẽ không để người ta gặp chuyện gì bất trắc.

Bên kia, Vu Quyên hỏi Thúy Vi: “Dì cũng là người Bắc Kinh, mấy đứa ở chỗ nào Bắc Kinh?”

Sau khi quan sát kỹ, cô ấy thấy hai bé gái này cũng vô cùng xinh đẹp, so sánh với đứa nhỏ lúc nãy lại càng dịu dàng ít nói hơn, nên cô ấy cũng rất thích.

Thúy Vi và Cẩm Văn quay đầu nhìn về phía cô ấy.

Cẩm Văn nhìn cô ấy hết sức chăm chú, sau đó mỉm cười nói: “Nhà cháu ở phía đông thành phố.”

Còn cụ thể là ở chỗ nào, thì không nói.

Vu Quyên ngược lại hơi sửng sốt một chút.

Hiện tại còn chưa phổ biến mấy cái gọi là chuyện riêng tư trong gia đình, nhưng nhìn dáng vẻ điềm tĩnh xinh xắn của Cẩm Văn, cô ấy lại không cảm thấy bất mãn.

“Nhà dì ở khu Phong Đài, cách chỗ mấy đứa hơi xa, nhưng mà vẫn có thể đi đến bằng phương tiện công cộng, khi nào về thủ đô, dì đến tìm mấy đứa đi chơi nhé?” Vu quyên nói.

Thúy Vi và Cẩm Văn không nói gì, quay đầu nhìn cô ấy.

Hai đứa con của Vu Quyên không nhìn nổi nữa.

Cao Nam nói: “Mẹ, bọn con đói bụng rồi, mẹ tới đây nấu cơm đi.”

Cao Bắc thẳng thắn nói: “Mẹ đừng hành động giống như mấy kẻ buôn người nữa, mẹ dọa người ta sợ rồi kìa.”

Vu Quyên trừng mắt nhìn hai đứa con của mình một cái, suốt ngày phá sân khấu của mình.

“Chỉ biết ăn mà không biết làm! Nhìn xem mấy em trai em gái còn nhỏ như vậy mà còn biết đi hái rau dại, hai đứa cũng đến giúp đi.”

Nhưng mà cô ấy cũng cảm thấy hơi ngại khi để chồng và em họ một mình chuẩn bị cơm nước, nên đứng dậy ra phụ giúp họ.

Cao Nam và Cao Bắc không có việc gì làm cũng đi giúp mấy đứa nhỏ hái rau dại.

Bọn hắn sống ở thủ đô từ nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy núi, được tắm suối nước nóng, và đi hái rau dại, nên cảm thấy thú vị ngoài dự đoán.

Hai bé trai bé gái còn lại cũng đi hái rau dại.

Trẻ con thích đi tìm trẻ con để chơi cùng.

Vân Phi lẳng lặng quét ánh mắt nhìn mấy người, phân tích xem sự xuất hiện của bọn họ là vô tình hay cố ý.

Hắn dỏng tai lên nghe ám hiệu mà mấy người vệ sĩ đằng sau truyền đến, xác định bọn họ cũng đã theo đến đây, lúc này mới yên tâm một chút.

Hoa Chiêu cũng đã tới nơi, mấy người Hoa Nhị Ngưu đương nhiên cũng tới rồi.

Mấy người ẩn nấp trong rừng há hốc mồm, nửa đường lại xuất hiện một đống Trình Giảo Kim, phải làm sao bây giờ? Còn xông lên nữa không?

Hoa Chiêu cảm nhận được sự do dự của bọn hắn.

Sao có thể như vậy được?

Con cô cũng đã bỏ ra rồi, mà sói lại không cắn câu, để cô phí

công sao?

Cô tìm thấy Tiểu Thận Hành đang trốn trong bụi cây.

Ngay khi Hoa Chiêu vừa đi tới phía sau thằng bé, Tiểu Thận Hành đột nhiên quay đầu lại.

Hoa Chiêu nhìn nó: Sao lại phát hiện ra?

Cô chắc chắn mình không hề gây ra bất kỳ một tiếng động nào mà!

Đôi mắt Tiểu Thận Hành cong cong cười, lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ. Nó không nói gì hết mà chỉ vào cái mũi của mình.

Nó ngửi thấy mùi hương của mẹ mình.

Hoa Chiêu…… Cuộc sống thoải mái dễ chịu, tất nhiên cô muốn tô son điểm phấn…. Hôm nay cô xịt nước hoa hoa sen do mình tự làm, ngày mai xịt mùi hoa hòe, ngày mốt lại đổi một loại khác.

Xem ra về sau cần phải chú ý hơn.

“Hành, dẫn bọn hắn vào núi đi, tạo cơ hội cho đối phương.” Hoa Chiêu nhỏ giọng nói.

Đôi mắt Tiểu Thận Hành lập tức sáng rực lên, nó cũng chờ

đến phát ngấy rồi.

Về sau nó sẽ nghe lời mẹ mình, không nằm chờ thời cơ đến mà sẽ tự tạo thời cơ!

Nó nhảy vọt ra ngoài giống như một con báo nhỏ, đứng bên cạnh suối nước nóng hét lớn: “Đến đây đi! Em phát hiện ra bên trong có một chùm nho dại.”

Mấy người anh chị em đều nhìn nó giống như đồ ngốc.

Một chùm nho dại thôi mà, có cần kích động thế không, làm gì có cái gì ngon mà chúng nó chưa từng ăn.

Một giây tiếp theo, bọn nó mới phản ứng lại.

Vân Phi đứng lên nói với bà Hoa: “Bà cố ba, người ngồi ở

đây, cố gắng đừng cách bọn họ quá xa.” Thằng bé chỉ chỉ mấy người đang nấu cơm dã ngoại.

Thúy Vi và Cẩm Văn lau chân, rồi đi giày vào.

Ba đứa nhóc con kia cũng không đào rau dại nữa, lưng cõng cái sọt nhỏ vui vẻ đi về phía anh trai.

Bọn nó không hề quên, vẫn nhớ mục đích mình tới đây là để xem người xấu.

Bọn nó đi ào ào, mấy người bạn nhỏ vừa mới quen cũng muốn đi.

“Mấy đứa đừng có đi, trong núi rất nguy hiểm, cẩn thận có hổ đấy.” Vu Quyên nói: “Dì nướng cá, con cá này mới câu lên đấy, ăn ngon lắm. Vừa khéo, mấy đứa đến ăn cá nướng đi.”

Tiểu Thận Hành liếc mắt nhìn con cá nướng trong tay cô ấy, đây mà là cá nướng à? Đầu đi đằng đầu, thân đi đằng thân, nối với nhau bằng nhánh cây, một nửa phần thịt bụng rơi xuống mặt đất.

Cá nướng? Có mà nướng xương cá.

Tiểu Thận Hành quay đầu lao vào trong núi.

Cao Nam Cao Bắc thấy con cá nướng trong tay cô ấy, vốn hai đứa nó còn đang do dự, nhưng thấy Tiểu Thận Hành đi rồi thì lập tức theo sau, chỉ sau vài giây, bóng dáng mấy đứa nhỏ đã bị cỏ cây che khuất.

Mấy đứa nhỏ nối đuôi nhau tiến vào rừng, Vu Quyên và vài người lớn khác muốn ngăn mà ngăn không được.

“Trong núi này không có gì nguy hiểm chứ?” Vu Quyên vội vàng chạy đến hỏi thân thích của chồng.

“Bình thường sẽ không có việc gì…..” Nếu như không có động vật nguy hiểm qua lại, nhưng lời này nói ra có khả năng làm Vu Quyên càng thêm lo lắng.

“Mẹ, không sao đâu, bọn con cũng không đi quá xa!” Nam Cao ở trong rừng hét lên.

Nghe thấy tiếng thằng bé quả thật cách đây không xa nên Vu Quyên mới yên tâm phần nào. Cô ấy đi tới hỏi bà Hoa: “Bác gái, mấy đứa nhỏ này là người nhà bác ư? Bọn chúng đến từ thủ đô, liệu có biết rõ chỗ này không? Bác yên tâm để bọn nhỏ đi vào trong núi à?”

Bà Hoa run lẩy bẩy, bà suốt một đêm không ngủ, cơm cũng

không ăn, lại bị lôi kéo đi xa thế này, nên cả người chẳng còn chút sức lực nào.

Cho dù bà muốn đuổi theo chúng cũng không có khả năng.

Chuyện đã đến nước này rồi, bà chỉ có thể hy vọng là Hoa Chiêu đang ở gần đây!

Bà Hoa nhìn trái ngó phải, liếc mắt một cái liền thấy Hoa Chiêu đang đứng sau một cây đại thụ, bà lập tức thở phào nhẹ nhõm, quay lại chỗ cũ ngồi co quắp.

Hoa Chiêu nhìn Hoa Nhị Ngưu vẻ mặt hưng phấn đuổi theo mấy đứa trẻ vào rừng, lúc này mới bước ra ngoài.

Những người ở cạnh suối nước nóng nhìn thấy cô thì sửng sốt.

Chỉ có người phụ nữ nói chuyện lúc đầu khẳng định mấy đứa nhỏ kia chắc chắn là con của Hoa Chiêu! Mà người này, chính là Hoa Chiêu.

Trong phạm vi trăm dặm, thậm chí xa hơn, làm sao mà tìm được người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy?

Vu Quyên không biết Hoa Chiêu, cô ấy chẳng qua không có sức chống cự đối với người đẹp.

Hơn nữa Hoa Chiêu nhìn rất giống mấy đứa trẻ vừa rồi, nên cô ấy cũng lờ mờ đoán được thân phận của cô.

“Mấy đứa trẻ mới ở đây là em của cô đúng không? Bọn chúng vừa vào núi rồi! Không có người lớn đi cùng chúng nó, cô đến chậm quá.”

Cô ấy đánh giá chân tay mảnh khảnh của Hoa Chiêu, tỏ vẻ hết sức thấu hiểu.

Cô ấy đi từ dưới chân núi vào đây, vừa đi vừa nghỉ đã hết ba tiếng đồng hồ, trái lại mấy đứa trẻ tinh lực tràn trề còn đến sớm hơn cô ấy một tiếng.

“Trong núi này có nguy hiểm không? Hay tôi với cô cùng nhau đi vào xem thử một chút.” Vu Quyên đề nghị nói.

Hoa Chiêu nhìn cô ấy cười, nhìn cô giống chị của Vân Phi à?

Được, rất có mắt nhìn!

Cô cúi đầu nói với bà Hoa: “Bà nội ba, bà gọi bọn chúng đi.”

Bà Hoa không hiểu lắm, nhưng vẫn hét lên ngay lập tức: “Lão

đại, lão nhị, lão tam!”

Không phải do bà nhanh trí, không để lộ tên của mấy đứa nhỏ, mà là bà quá lo lắng, nên quên mất tên mấy đứa nhỏ của Hoa Chiêu!

Nhưng mấy đứa trẻ ở bên kia vẫn hiểu được ý của bà!

Tiểu Thận Hành vèo một cái đã quay trở lại, nó đi đến gần suối nước nóng hơn một chút, hô: “Bọn cháu ở đây, không có việc gì đâu!”

Vu Quyên nghe thấy tiếng nói cách mình rất gần, cũng hô lớn nói: “Mấy đứa đừng đi xa quá, hái nho xong thì quay lại ngay!”

“Được!” Tiểu Thận Hành thay con trai cô ấy trả lời.

Vu Quyên vui vẻ nói với Hoa Chiêu: “Em gái cô thật hiểu chuyện, mấy tuổi rồi? Năm nay học lớp mấy?”

Hoa Chiêu “Thấy” Tiểu Thận Hành lập tức xụ mặt.

“Năm nay nó 7 tuổi, học lớp 2.” Hoa Chiêu nói.

“Đi học hơi sớm nhỉ!” Vu Quyên nói.

Cô ấy biết khả năng nấu nướng của mình không tốt, đã dọa mấy đứa nhỏ bỏ chạy. Sau khi giúp đỡ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thì chẳng quản nữa, quay trở về với sở trường của mình, tìm Hoa Chiêu nói chuyện phiếm.

Hoa Chiêu vừa trò chuyện với cô ấy, vừa quan sat tình hình trong rừng.

Theo ý của Hoa Chiêu, cô không muốn mấy đứa trẻ xa lạ nhà Vu Quyên đi theo chúng nó vào trong núi, điều này sẽ càng gây khó khăn hơn.

Đến lúc đó nếu thực sự xảy ra chuyện, nên cứu hay không cứu bọn chúng?

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa.

Mấy đứa nhỏ kia đã nối gót bọn chúng theo vào.

Đám người Hoa Nhị Ngưu đã tới gần, bọn hắn đâu dễ dàng dể cho mọi người rời đi.

Ám chỉ, mấy đứa trẻ chưa đến 10 tuổi sẽ không thể nào

hiểu nổi.

Cao Bắc còn tập trung tinh thần xem nho dại ở chỗ nào, thằng

bé còn chưa từng nhìn thấy quả nho, chứ đừng nói đến là

nho dại.

Nho là một loại trái cây không dễ vận chuyển nên trước mắt miền Bắc chưa có loại quả này.

Mặc dù cơ sở rau ở ngoại ô thủ đô của Hoa Chiêu cũng có trồng một số loại, nhưng chỉ với một vài mẫu đất mà đơn hàng đã đặt đến tận mấy năm sau, không có dư để bán ra ngoài thị trường.

Bình thường chỉ có thể nhìn thấy nho trên Tv, bây giờ có thể thấy ở ngoài đời nên thằng bé không tránh khỏi phấn khích.

“Không phải em nói nó ở gần đây à? Sao đi xa như thế này rồi mà vẫn chưa đến vậy?” Cao Nam có chút cảnh giác, vừa đi vừa hỏi Tiểu Thận Hành.

“Không có nho, vừa rồi tôi nói bừa thôi.” Tiểu Thận Hành nói.

Cao Bắc không tin, chen qua nói: “Đừng mà, dù là nho dại, nếu có nhiều, thì chia cho bọn anh một ít…. không chia cũng không sao, để cho bọn anh nhìn một cái là được! Anh còn chưa bao giờ nhìn thấy quả nho, khi về anh sẽ viết một bài văn!”

Này…..

Đến nho mà cũng chưa bao giờ nhìn thấy? Thật quá đáng thương!

Tiểu Thận Hành lập tức mềm lòng.

Dừng lại đã! Bây giờ không phải lúc nói về quả nhỏ. Đây chỉ là cái cớ, chẳng qua cái cớ này không đuổi được người đi.

Nếu còn nói nữa, sẽ làm kinh động đến con sói phía sau.

Tiểu Thận Hành không cam tâm nói: “Vậy cứ đi theo tôi, nhưng mà nếu muốn ăn nho, thì phải trả giá.”

“Cái gì?” Cao Nam hỏi.

Nhìn dáng vẻ “Ngây ngốc” của hắn, tâm trạng Tiểu Thận Hành càng trở nên khó chịu, đột nhiên tới gần hắn hạ giọng nói cực nhanh: “Nhớ kỹ con đường mình từng đi qua, lát nữa nếu muốn chạy, thì chạy men theo đường cũ, hoặc là leo cây! Đừng chạy vào trong núi, tôi không chịu trách nhiêm nếu anh bị hổ ăn thịt đâu.”

Mặt Cao Nam và Cao Bắc ngẩn ra, nói mấy chuyện này làm cái gì?

Chẳng ai giải thích cho bọn nó, Tiểu Thận Hành kéo Thiên Kim, Thúy Vi lôi Vân Đằng, Cẩm Văn che chở Tu Viễn, còn Vân Phi đi đầu tiên, không biết đã rút con d.a.o găm ra để mở đường từ lúc nào.

Bọn nó đi như bay ở trong núi.

Cao nam Cao Bắc không nói chuyện, vội vàng chạy đuổi theo bọn họ. Chúng nó cảm giác nghỉ một chút là sẽ bị bỏ lại phía sau.

Ngước mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ cây cỏ ra thì hoàn toàn không phân biệt rõ phương hướng. Con đường lúc đi tới? Bọn chúng đã sớm không tìm thấy.

Nếu bị bỏ lại, thật sự bị hổ ăn thịt thì đau lắm.

Hai người bọn chúng cũng rất có bộ dạng anh cả, một người dắt một cô em họ gian nan mà đi tới

Phía sau Hoa Nhị Ngưu đột nhiên dừng lại.

“Không đúng.” Hắn nói.

“Sao?” Hoa Tam Ngưu không kiên nhẫn mà múa may đuổi con muỗi trước mắt hỏi.

“Bọn chúng vẫn luôn đi thẳng, đi đâu vậy?” Hoa Nhị Ngưu nói.

“Tìm nho dại chứ sao.” Hoa Tam Ngưu nói.

“Mày xem bọn chúng nhìn thèm như vậy sao? Hơn nữa tốc độ này quá nhanh, như là đang tập trung đi đến nơi nào?” Hoa Nhị Ngưu nhíu mày, hắn cũng nghĩ không ra đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng hắn cảm thấy quái dị.

Mẹ hắn làm thế nào để lừa gạt bọn chúng lên núi bọn hắn không biết, nhưng mấy đứa nhỏ này sau khi vào núi liền đ.â.m vào bên trong… Đó không phải là những gì người bình thường làm, đúng không?

Hoa Tam Ngưu lại đột nhiên tát một cái: "Như vậy đúng rồi! Mấy đứa trẻ! Lớn nhất mới 10 tuổi, nhỏ mới năm sáu tuổi, bọn chúng thì biết cái gì, hiện tại không chừng đang bị lạc đường!"

Hoa Nhị Ngưu nhướn mày, như vậy sao?

Hoa Thụ đột nhiên nói: "Hoa Chiêu lúc trước nói nhà cô ta đào được sâm rừng trăm năm, có lẽ là thật? Lúc ấy bọn họ đã tìm thấy nhân sâm khác? Chẳng qua chưa đào, hiện tại muốn trở về đào?"

Suy đoán này khiến mấy người đều rất kích động.

Nhưng rất nhanh, Hoa Nhị Ngưu liền lắc đầu: "Chuyện lớn như vậy làm sao có thể cho mấy đứa nhỏ biết? Chúng đào được cái rắm."

Đào nhân sâm là một công việc cần kỹ thuật, không cẩn thận, giá trị sẽ giảm đi rất nhiều.

Sư phụ già cũng không dám dễ dàng xuống tay, huống chi mấy đứa nhóc con.

Mọi người trong lòng tiếc nuối, bỏ qua suy đoán này.

Hoa Tam Ngưu đột nhiên nhỏ giọng nói: "Nhanh đừng nghĩ nữa, bọn chúng đã đi không thấy bóng dáng rồi! Tiếp tục dây dưa chúng sẽ chạy mất!

"Mà cần gì quan tâm bọn chúng muốn làm gì, đi theo nhìn một chút là biết. Có nhân sâm là tốt nhất, không có, chúng ta vẫn còn chính sự phải làm! "

Lời này có lý.

Hoa Nhị Ngưu cũng không kịp chải chuốt nghi hoặc trong lòng, vội vàng đuổi theo.

Rốt cuộc cũng chỉ là mấy đứa nhỏ, xung quanh không có người lớn đi theo, vậy thì không thành vấn đề.

Đây là bọn chúng tự đi vào đường chết.

Vân Phi dừng bước.

Bọn họ xuyên qua một mảnh rừng cây, trước mắt là một khe núi nhỏ, một dòng suối chậm rãi chảy xuôi, bên bờ suối là một mảng cỏ lớn.

Những bông hoa dại đầy màu sắc trải dài trên bãi cỏ, đồng cỏ xanh biến thành một mảnh vải hoa nền xanh.

"Ồ! Cẩm Văn, em mau vẽ lại, trở về nói mẹ nhuộm vải giống như vậy rồi làm váy cho chúng ta!” Thúy Vi vui vẻ nói.

Cô bé căn bản không để mấy người phía sau vào mắt.

Cẩm Văn ngoan ngoãn lấy túi xách phía sau, sau đó kéo vài cái, một cái túi sách lại biến thành giá vẽ đơn giản.

Đương nhiên cô bé cũng mang theo giấy bút, thật sự chọn một góc độ tốt để vẽ.

Cô bé đã gọi mấy "bạn tốt" mới quen tới đây, hiện tại đang đi theo phía sau bọn Hoa Nhị Ngưu.

Ba đứa nhỏ đi mệt mỏi, tìm một chỗ sạch sẽ đặt m.ô.n.g ngồi xuống.

"Nho đâu?" Cao Bắc thở hồng hộc hỏi.

Tiểu Thận Hành im lặng nhìn hắn: "Anh còn nhớ sao?"

“Nhớ kỹ đây này! Anh đi xa như vậy không phải là vì nho sao? Em..." Thằng nhóc nhìn xung quanh, không có gì giống như nho.

"Em thực sự nói dối bọn anh!” Hắn hét lên trong sự thất vọng.

"Chị Cẩm Văn, trước mắt đừng vẽ cỏ nữa, vẽ cho hắn một quả nho đi!” Tiểu Thận Hành nói với Cẩm Văn.

Cẩm Văn lập tức mỉm cười với Cao Bắc, đứa nhỏ đáng thương này.

Sự tức giận của Cao Bắc đột nhiên không còn. Mẹ nói, không thể nổi nóng trước mặt con gái, không có phong độ.

"Quên đi, chỗ này cũng rất tốt, cũng đủ cho anh viết văn rồi. Cao Bắc đặt m.ô.n.g ngồi trên đất nhìn cảnh sắc trước mắt nói.

Mấy đứa nhỏ khác đi cùng hắn đã liều c.h.ế.t ngồi trên mặt đất.

Đường núi thật không dễ đi, đặc biệt là đoạn này, so với đường đi suối nước nóng trước đó còn khó đi hơn.

"Thân thể mấy người ngược lại rất tốt.” Cao Bắc nhìn bốn người vẫn đứng như cũ.

Hai cô gái cũng không nhìn ra bộ dạng mệt mỏi, một người đang hái vòng hoa, một người đứng yên lặng vẽ tranh.

Người anh lớn nhất đứng thẳng tắp trước mặt ba đứa trẻ, nhìn rừng cây phía sau, không biết đang nhìn cái gì.

Cũng không ngồi xuống nghỉ ngơi.

Người trước mắt này đoán không ra là em trai hay em gái, đột nhiên lấy ra một con d.a.o găm đen kịt.

Con d.a.o găm kia nhoáng lên trên tay thằng nhóc một cái, lại biến mất không thấy.

Cao Bắc nghi ngờ mình hoa mắt.

Hoa mắt....

Con d.a.o găm!

Hắn xác định vừa rồi tuyệt đối không phải là mình hoa mắt! Con d.a.o găm kia bộ dạng đặc thù, hắn chưa từng thấy qua! Nhưng đó không phải là vấn đề.

"Wow! Động tác vừa rồi của em đẹp quá! Sao lại nhanh vậy?" Cao Bắc đứng thẳng lưng hỏi.

Năm 88, phiên bản anh hùng xạ điêu của năm 83 đã được phát sóng trong nước năm năm.

Mỗi người đàn ông có một giấc mơ võ hiệp trong tim mình!

Hắn cũng vậy!

"Con d.a.o đâu? Em giấu nó ở đâu vậy?” Cao Bắc kích động truy hỏi.

"Dao cái đầu quỷ!" Tiểu Thận Hành trừng mắt nhìn hắn một cái.

Con sói vẫn chưa ra ngoài, đừng dọa người chạy!

Mẹ đã ra lệnh c.h.ế.t cho nó, người khác không động thủ trước, nó tuyệt đối không thể đánh trả!

May mắn thay, con sói đã không chạy.

Hoa Nhị Ngưu cùng Hoa Tam Ngưu, Hoa Sinh, Hoa Thụ đi ra từ nơi bọn họ vừa đi đến.

Mỗi người đều nhìn rất chật vật, cũng có chút mệt mỏi.

Nhưng nơi này là một địa điểm tuyệt hảo để ra tay.

Thời gian cũng không thể kéo dài, có lẽ Hoa Chiêu đã phát hiện mấy đứa nhỏ vào núi, sẽ tìm tới.

Bốn người có vẻ mặt hung dữ, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.

Cao Nam Cao Bắc sợ tới mức vội vàng kéo em gái họ đứng lên, nhét người ra sau lưng.

Cao Bắc nhìn Tiểu Thận Hành đang bị "dọa choáng váng" ở một bên, một tay kéo người qua, cũng giấu ở phía sau mình.

"Các người là ai?” Cao Nam khẩn trương hỏi.

Hoa Nhị Ngưu chán ghét nhìn bốn đứa trẻ lộn xộn này.

Vốn giải quyết bảy đứa nhỏ đã rất phiền phức, bây giờ lại có thêm bốn đứa, lát nữa nếu để lọt mất một hai đứa sẽ không dễ dàng xử lý.

Nghĩ đến đây, Hoa Nhị Ngưu thu hồi vẻ hung ác, tươi cười với Vân Phi.

"Đừng sợ, ông là ông nội hai của cháu."

“Mẹ cháu phát hiện không thấy các cháu đâu, nhờ cả thôn hỗ trợ tìm kiếm, không ngờ ông vận khí tốt, tìm được các cháu, đi thôi, ông dẫn các cháu về nhà.” Hoa Nhị Ngưu nói.

Tập hợp bọn nhóc lại một chỗ để ngăn chặn chúng chạy trốn.

Cao Nam và Cao Bắc đều thở phào nhẹ nhõm, thì ra là ông nội hai.

Chỉ là bộ dạng ông nội hai này có chút hung dữ.

Vân Phi và Tiểu Thận Hành liếc nhau, Vân Phi mỉm cười với Hoa Nhị Ngưu.

"Không cần, chúng cháu thật vất vả mới tìm được một chỗ xinh đẹp như vậy, chờ chơi đủ rồi mới trở về."

“Không có thời gian nữa đâu.". Hoa Nhị Ngưu nói: "Các cháu hiện tại đã cách thôn rất xa, nếu không trở về trời sẽ tối, không ra được, trong núi có sói, gặp phải rất nguy hiểm."

Vân Phi cười, không phải bọn họ cũng đang gặp sói xám sap?

Tiểu Thận Hành không kiên nhẫn nữa, thằng nhóc từ phía sau Cao Bắc đi ra nhíu mày nói: "Dọc theo đường đi chúng cháu đã chặt cành cây làm dấu hiệu! Lát nữa chơi xong sẽ tự mình trở về.”

"Mẹ cháu cũng có thể tìm thấy bọn cháu theo dấu hiệu, không cần các người quan tâm."

Những lời này xem như chọc vào công tắc của mấy người Hoa Nhị Ngưu.

Mặc dù bọn hắn đuổi theo phía sau mấy đứa trẻ, nhưng không đi cùng đường chúng đã mở ra, mà đi con đường bên cạnh bọn hắn tự phát quang.

Lại đi theo phía sau, không phát hiện d.a.o trong tay Vân Phi.

Thì ra là để lại dấu hiệu cho người ta tìm, vậy không thể lãng phí thời gian nữa.

Hoa Nhị Ngưu hét lớn một tiếng, mấy người đồng thời vọt tới.

Cao Nam Cao Bắc đứng mũi chịu sào.

Nắm đ.ấ.m lớn của Hoa Tam Ngưu trực tiếp đánh vào sau đầu hai người, trước đánh cho ngất đã, đỡ cho bọn chúng chạy.

Cao Nam chỉ kịp nhấc tay lên một chút, người liền ngất.

Hắn không nghĩ tới người vừa rồi còn là ông nội lại đột nhiên hung bạo.

Mà khí lực của Hoa Tam Ngưu thật sự quá lớn.

Da đầu Cao Bắc muốn nổ tung, hắn đẩy Tiểu Thận Hành và hai em họ phía sau, hét: "Chạy đi! Chạy đi!"

Chính hắn cũng giậm chân muốn chạy.

Kết quả bị Hoa Tam Ngưu tát một cái ngã xuống đất.

Nhưng hắn còn chưa ngất đi, chỉ là mắt nổ đom đóm, trời đất quay cuồng.

"Chạy, chạy..." Miệng hắn còn lẩm bẩm, sau đó nhìn thấy hai em họ của mình cũng bị đánh ngất xỉu.

Chỉ có chút vui mừng vì "Điềm Điềm" tránh được.

Tiểu Thận Hành không ra tay, chỉ trốn tránh, hiện tại ra tay còn quá sớm.

Loading...