Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - 106
Cập nhật lúc: 2024-12-14 18:29:06
Lượt xem: 2
Nàng ta nhìn Quỳnh Nương chằm chằm. Dù Quỳnh Nương không trang điểm, vẻ phong lưu thanh nhã của nàng vẫn dễ dàng thu hút ánh nhìn. So với nàng, bản thân Liễu Bình Xuyên, dù cài đầy trâm hoa quý giá, lại không khỏi có vẻ kém cỏi, lòe loẹt.
Cơn hận trong lòng Liễu Bình Xuyên bừng lên. Nàng ta luôn oán ghét Quỳnh Nương vì ở đâu, Quỳnh Nương cũng khiến nàng ta lu mờ. Thậm chí bây giờ, dù Quỳnh Nương chỉ là một tỳ nữ lưu lạc, ánh mắt cao ngạo của nàng vẫn như nhìn xuống mọi thứ.
Liễu Bình Xuyên cố nén cơn khó chịu, cười nhạt:
"Đây đều là hồi môn của mẫu thân, tất nhiên không so được với khí chất của tỷ tỷ. Nghe nói Lang Vương rất hào phóng với mỹ nhân, giờ nhìn thấy quả thật không sai. Không biết tỷ tỷ đã dùng cách gì để khiến Lang Vương vui vẻ, đến mức được đưa vào cung mở rộng tầm mắt thế này?"
Nghe lời mỉa mai, Quỳnh Nương không tỏ vẻ tức giận, chỉ bình thản cười. Bên tai nàng thấp thoáng vang lên tiếng ngợi ca từ Tử Huân Cung. Nàng ung dung đáp, từng lời rõ ràng:
"Nghe nói muội muội tài hoa hơn người, chẳng những giỏi thi tập mà còn dám múa bút vẩy mực trước mặt thánh thượng. Nếu còn ở Phù Dung thủy trấn thì thôi, người người chỉ biết ngưỡng mộ. Nhưng không ngờ muội muội lại có ngày được vào cung, đúng là nhờ ân điển lớn lao của trời đất."
Quỳnh Nương hơi ngừng, ánh mắt như lướt qua đỉnh đầu Liễu Bình Xuyên, giọng điệu chậm rãi nhưng sắc bén:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/106.html.]
"Tất nhiên, lần này không biết nếu không ai viết thay hay vẽ thay cho, muội muội sẽ thể hiện thế nào đây?"
Liễu Bình Xuyên hiểu rõ Quỳnh Nương đang ngấm ngầm châm chọc mình về chuyện đạo thơ, nhưng nàng chỉ cười, nét cười nhàn nhạt và thiếu chân thành. Ả vẫn giữ vẻ không biết hổ thẹn, thản nhiên đáp:
"Có tỷ tỷ châu ngọc phía trước, muội muội sao dám lơ là? Đợi lát nữa, tỷ nhìn sẽ phải kinh ngạc thôi!"
Quỳnh Nương chăm chú nhìn Liễu Bình Xuyên, ánh mắt đầy sự khinh thường. Vẻ mặt này của ả khiến nàng không khỏi nhớ lại kiếp trước. Khi Liễu Bình Xuyên và Thượng Vân Thiên bị bắt gian trên giường, ả cũng nở nụ cười ác độc và trơ trẽn y hệt. Hồi đó, Quỳnh Nương chỉ biết phẫn nộ, bất lực trước sự vô liêm sỉ của ả.
Nhưng lần này, nghe rõ ý tứ trong lời nói của Liễu Bình Xuyên, lòng nàng lại thấy an tâm. Rất tốt, nàng nghĩ, chỉ mong vị muội muội tốt này không làm mất mặt châu ngọc thôi! Quỳnh Nương gần như có thể khẳng định, ả ta nhất định sẽ giở lại trò cũ, tái diễn những gì đã xảy ra trong kiếp trước.
Nói xong, Liễu Bình Xuyên không thèm phí lời thêm với một hạ nhân như Quỳnh Nương. Ả quay người, bước vào đại điện.
Vừa thấy con gái mình trở lại, Nghiêu thị cau mày, nhẹ giọng trách:
"Vừa rồi con đi đâu mà lâu vậy? Làm lỡ cả phần tài nghệ của Ung Dương công chúa."