Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - 73

Cập nhật lúc: 2024-12-09 09:18:20
Lượt xem: 3

Lưu thị đứng bên cạnh nghe xong thì hoảng hốt, định lên tiếng ngăn lại, nhưng Thôi Trung nhanh chóng kéo tay bà, ý bảo cứ để yên cho con gái quyết định.

Chủ nhà thoạt đầu sửng sốt, nhưng khi nghe rõ con số, đôi mắt ông ta lập tức sáng lên. Ông quay sang hỏi Thôi Trung, giọng hồ hởi:

“Tiểu nương tử nói thật chứ?”

Thôi Trung gật đầu, đáp dứt khoát:

“Chuyện mua bán cửa hàng đều do khuê nữ nhà tôi quyết định.”

Chủ nhà thở phào nhẹ nhõm, biết rằng mảnh đất này vốn chẳng phải miếng ngon, ngay cả trồng trọt cũng không dễ dàng, chỉ gây thêm phiền phức. Nay có người sẵn lòng trả sáu mươi lượng mua, ông còn lý do gì để từ chối?

Ông vội vàng cười nịnh, nói liên tục:

“Tiểu nương tử thật sáng suốt, mắt nhìn đúng là cao minh! Nếu thế, ta sẽ đi mời tiên sinh đến để viết khế đất ngay bây giờ, được chứ?”

Quỳnh Nương khẽ gật đầu đồng ý. Thấy vậy, chủ nhà sợ gia đình Thôi đổi ý, liền nhanh chóng chạy đi, lòng thầm hả hê vì cuối cùng cũng gỡ gạc được món hời.

Sau khi chủ nhà vừa rời đi, Lưu thị vội quay sang nhắc nhở:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/73.html.]

“Quỳnh Nương, chẳng phải nương đã bảo con phải xem thêm vài nơi nữa rồi hẵng quyết định sao? Cớ gì đã vội vàng chốt nơi này?”

Quỳnh Nương mỉm cười điềm tĩnh, nhẹ nhàng đáp:

“Không cần phải xem thêm đâu, nương ạ. Con đã xem xét kỹ rồi, nơi này là tốt nhất.”

Thấy nàng nói chắc nịch như vậy, Lưu thị vẫn không yên lòng, định nói thêm thì Quỳnh Nương đã nhanh chóng chia sẻ tính toán trong lòng. Nàng vừa nói, vừa dùng tay minh họa, nào là vị trí xây chuồng ngựa, nào là chỗ để hồ sen phong thủy.

Nghe đến đây, Lưu thị dở khóc dở cười:

“Nữ nhi à, đây chỉ là một cửa hàng bán điểm tâm thôi, sao con phải tính toán công phu như vậy? Chuồng ngựa lớn đến mức chứa hơn mười chiếc xe ngựa! Chẳng lẽ con nghĩ đây là phủ Thừa tướng mà ngày nào cũng ngựa xe như nước sao?”

Thôi Trung ngồi bên cạnh, chậm rãi rít một hơi từ tẩu thuốc rồi nhả khói, nhìn con gái với ánh mắt hiền từ. Ông cười nhạt, giọng nói đầy tự hào:

“Con gái Thôi gia chúng ta không chỉ biết chữ mà còn thông minh, tính toán đâu vào đấy. Nếu con đã chắc chắn như vậy, ta không cản. Chỉ có điều, sáu mươi lượng bạc hơi cao, phải ép giá xuống một chút.”

Quỳnh Nương cười, kéo ghế cho Lưu thị ngồi xuống, sau đó vừa đ.ấ.m chân cho mẹ vừa nói:

“Cha, nương, con biết giá hơi cao, nhưng chủ nhà nói cũng không sai, đây đúng là một mảnh đất phong thủy tốt. Mua được ở mức sáu mươi lượng đã là may mắn, không nên cò kè thêm. Nếu ép giá quá, sau này hắn nghĩ lại có khi còn nuôi hận, sẽ không tốt cho chuyện lâu dài.”

Loading...