Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - 74

Cập nhật lúc: 2024-12-09 09:20:54
Lượt xem: 1

Đúng lúc ấy, chủ nhà quay lại, trên tay còn cầm sẵn văn tự. Nghe thấy câu nói của Quỳnh Nương, hắn vội nói như sợ bị đổi ý:

“Ta đã nhờ tiên sinh viết xong văn tự rồi, các ngươi không thể nuốt lời!”

Quỳnh Nương khẽ cười, ra hiệu cho cha mình kiểm tra văn tự rồi chốt giao dịch. Họ trả tiền cọc và quyết định ngày dọn vào. Mọi việc xong xuôi, cả nhà vui vẻ trở về.

Trên đường về, Quỳnh Nương cảm thấy trong lòng tràn ngập hứng khởi. Kiếp trước nàng cũng từng mua cửa hàng, nhưng không lần nào có được cảm giác thư thái và hy vọng như lúc này.

Về đến nhà, Truyền Bảo không ngừng gặng hỏi về cửa hàng mới. Quỳnh Nương không ngại phiền, lấy giấy bút ra rồi vừa vẽ vừa giải thích bố cục cửa hàng. Nàng thậm chí còn vẽ cả kế hoạch cải tạo phòng khách, nơi sẽ trở thành không gian chính để đón tiếp khách quý.

Lưu thị tò mò nhìn, hỏi:

“Con chỉ định mở tiệm bán điểm tâm thôi mà, sao trông quy mô lớn vậy? Con có chắc làm được không?”

Quỳnh Nương cười, giải thích:

“Nương, chỉ bán điểm tâm thì lợi nhuận sẽ rất ít. Thay vào đó, con định mở một tiệm đồ ăn chay, phục vụ các phu nhân quan gia. Những người này vừa có tiền, vừa thích sự yên tĩnh, sạch sẽ. Mở tiệm như thế mới dễ nổi tiếng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/74.html.]

Đúng lúc Quỳnh Nương đang giải thích thì có tiếng gõ cửa vang lên. Lưu thị, đang bận rộn nấu cơm, vội lau tay rồi ra mở cửa. Trước mặt bà là vị quản gia họ Sở của vương phủ, người từng đưa Truyền Bảo về vài ngày trước.

Thấy người của vương phủ, Lưu thị thoáng giật mình. Bà dè dặt hỏi:

“Quản gia đại nhân, ngài đến đây có việc gì sao?”

Sở Thịnh cúi người, vẻ mặt không còn ngạo mạn như lần trước. Ông chắp tay, nói với thái độ ôn hòa:

“Nhận lệnh của Vương gia, tôi đến hỏi thăm xem công tử nhà bà đã hồi phục chưa. Nếu còn điều gì cần bồi thường thêm, vương phủ chúng tôi sẵn lòng hỗ trợ.”

Nghe vậy, Lưu thị khẽ thở dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn giữ thái độ cẩn thận.

“Ngài quá khách khí rồi. Thật ra lần trước các ngài đã đưa phong bì rất dày, chúng tôi cũng không dám đòi hỏi thêm gì nữa.”

Trong lòng bà nghĩ, dù Truyền Bảo bị xe ngựa vương phủ đ.â.m phải, nhưng số bạc bồi thường nhận được đã rất hậu hĩnh. Nếu cứ bám víu mãi thì đúng là hành xử kém cỏi, không đáng mặt người lương thiện.

"Thật sự làm phiền quản gia tốn công sức lo liệu chuyện này. Thương thế của nhi tử nhà ta nay đã ổn định, lòng chúng tôi cảm kích không biết lấy gì báo đáp. Nhà nghèo chẳng có gì quý giá, chỉ mong quản gia nán lại dùng một ly trà nóng, ăn chút điểm tâm rồi hãy đi."

Loading...