Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-12-05 01:19:08
Lượt xem: 19
Trong mắt hai đứa trẻ, dì Thôi dịu dàng và gần gũi hơn mẫu thân của chúng nhiều. Chúng mong ngóng dì đến chơi, thậm chí đôi khi không giấu được sự vui mừng khi thấy nàng.
Thôi Bình Nhi tận dụng tình cảm ấy, che giấu dã tâm dưới vỏ bọc chân thành. Tương Quỳnh từng ngỡ rằng Bình Nhi đã buông bỏ thù hận, sẵn sàng sống hòa thuận như tỷ muội. Vì thế, nàng nhẫn nhịn, nhún nhường hết mức với Bình Nhi, thậm chí còn cố gắng đối xử tốt với nàng ta để xoa dịu nỗi bất mãn.
Nhưng giờ đây, khi gương mặt bỏng rát bởi cái tát thẳng tay của Bình Nhi, Tương Quỳnh mới bừng tỉnh. Nàng hiểu rõ Thôi Bình Nhi chưa từng thực tâm đối tốt với mình. Mọi việc nàng ta làm chỉ để chiếm đoạt, từ phu quân cho đến con cái, biến tất cả thành của riêng.
Đau đớn, nhục nhã hòa lẫn với nỗi phẫn uất. Nếu là Tương Quỳnh của trước đây, có lẽ nàng sẽ im lặng chịu đựng, nhẫn nhịn để giữ hòa khí. Nhưng hôm nay, nàng không còn là kẻ yếu đuối như trước.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo như băng giá. Không chút do dự, nàng tung chân đạp mạnh vào bụng Thôi Bình Nhi.
Cú đá bất ngờ khiến Thôi Bình Nhi ngã nhào xuống đất như một chiếc bao rách, miệng hét lên thảm thiết.
Tương Quỳnh không phải người tay yếu chân mềm. Dù nàng nhiều bệnh từ nhỏ, nhưng nhờ học võ với sư phụ của đại ca – Liễu Tương Cư, nàng cũng có lực đạo đủ mạnh để không ai dám coi thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/chuong-4.html.]
Ngay khi tiếng hét của Thôi Bình Nhi vang lên, cửa phòng bật mở. Thượng Vân Thiên, người mà nãy giờ trốn tránh trong phòng, cuối cùng cũng bước ra.
Vị rường cột quốc gia này vốn chẳng am hiểu cách hòa giải giữa người yêu cũ và người vợ chính thức. Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, hắn đã toan nghĩ cách nhận lỗi với Tương Quỳnh. Hắn cho rằng nàng là người dịu dàng, lại đối xử tốt với Bình Nhi, chắc chắn sẽ không làm lớn chuyện.
Nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn.
Tương Quỳnh đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao. Bình Nhi nằm bẹp dưới đất, bộ dạng nhếch nhác và yếu đuối càng khơi dậy trong lòng Thượng Vân Thiên một sự thương hại đầy bản năng.
Thượng Vân Thiên nhíu đôi mày rậm, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đầy nước mắt của Thôi Bình Nhi, tự nhiên thấy lòng dạ mềm đi. Khi cảm giác ấy trỗi dậy, hắn như có thêm can đảm, cất giọng nghiêm nghị nhưng vẫn mang chút khó xử:
“Quỳnh Nương, nàng quá đáng rồi! Người sai là ta, muốn đánh, muốn mắng thế nào, ta cũng cam chịu. Nhưng nàng sao có thể... sao có thể đối xử với muội muội mình như vậy? Nàng ấy chịu quá nhiều khổ cực, nhạc phụ nhạc mẫu thương tiếc nàng còn không đủ, nếu biết nàng làm ra chuyện như hôm nay, chẳng phải sẽ trách mắng nàng sao? Nàng như thế... thật quá khiếm nhã!”
Câu nói của hắn như búa tạ nện thẳng vào tim Liễu Tương Quỳnh, đau đớn đến mức khiến thân hình nàng khẽ run rẩy. Nàng luôn giữ mình nghiêm cẩn, từ khi biết thân thế của bản thân không phải là huyết mạch danh môn, nàng càng cố gắng không ngừng để giữ gìn lễ nghi, không dám sai sót nửa lời. Nàng sợ, sợ trở thành chủ đề cho những lời đàm tiếu độc ác.