Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - Chuong 5

Cập nhật lúc: 2024-12-05 01:21:31
Lượt xem: 17

Nhưng hôm nay, chính phu quân – người mà nàng từng tin tưởng nhất, lại ngang nhiên ôm một phụ nhân lăng loàn, dùng lời nói để dẫm nát lòng tự tôn của nàng, gọi nàng là khiếm nhã!

Nếu giờ phút này trong tay nàng có kiếm, Liễu Tương Quỳnh nghĩ mình sẽ không ngần ngại mà đ.â.m thủng hai kẻ trước mặt, để dòng m.á.u đỏ tươi từ cơ thể chúng chảy ra, làm nguôi ngoai nỗi đau và nhục nhã của nàng.

Nhưng nàng không cần kiếm. Nàng chỉ cần cái cười lạnh nhạt và quyết tâm từ bỏ mọi sự kiềm nén đã đeo bám mình suốt bao năm qua.

Liễu Tương Quỳnh tiến về phía Thượng Vân Thiên, mỗi bước đi như rót đầy cơn giận dữ không thể kìm nén. Đứng đối diện với người từng là phu quân, nàng không còn dáng vẻ dịu dàng hòa nhã của ngày xưa. Một bạt tai vang dội giáng xuống mặt Thượng Vân Thiên, khiến đầu hắn lệch sang một bên.

“Thượng Vân Thiên, trước khi ký hôn thư, ngươi mù mắt hay điếc tai?” Giọng nàng lạnh lẽo, từng chữ như thép bén, đ.â.m sâu vào lòng hắn. “Trước khi thành thân, ta có giấu giếm ngươi về thân thế của ta sao? Vì sao trong bao nhiêu quý công tử kinh thành, ta không gả? Vì sao ta chọn một thư sinh bạch y áo vải, gia cảnh nghèo túng như ngươi? Ngươi có biết không? Chính vì ta biết, ta không phải cốt nhục của Liễu gia, ta không xứng đáng với danh môn vọng tộc. Ta không muốn bị người đời dèm pha, không muốn phu quân tương lai trách cứ ta là kẻ lừa dối, cho nên ta chọn ngươi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/chuong-5.html.]

Nàng dừng lại, ánh mắt lướt qua Thượng Vân Thiên giờ đây như một người xa lạ, lòng trào lên nỗi chua xót và khinh bỉ.

“Năm đó Thượng gia ngươi nghèo đến mức không có nổi một bữa cơm no. Ta, một kẻ mang dòng m.á.u thương hộ đê tiện, ngươi có thấy ta khinh ghét ngươi không? Môn đăng hộ đối, không ai chê trách, đúng không? Khi ấy, ngươi đã thề thốt những gì? Ngươi nói dù ta là ai, dù thân thế ta thế nào, chỉ cần ta là thê tử của ngươi, Thượng Vân Thiên, thì ngươi sẽ dùng bản lĩnh của mình để cho ta một cuộc sống vinh hiển. Ngươi nhớ không? Nhưng giờ thì sao?”

Nàng cười khẩy, bước lùi lại, ánh mắt xoáy sâu vào sự lúng túng của hắn.

“Giờ ngươi lại quay ra ghét bỏ ta khiếm nhã? Sao nào? Ngươi đã nằm trên giường cùng Thôi Bình Nhi, thấy phong thái khuê tú ‘Liễu gia chân chính’ mỹ lệ đến thế nào, phải không? Thượng Vân Thiên, ta phải chúc mừng ngươi rồi. Ngươi và nàng ta quả là đủ hiếu học, văn nhã, và đạo đức để dạy cho ta một bài học lớn trong đời!”

Thượng phủ từ cảnh sa sút lụi bại năm nào vươn lên phú quý hôm nay, không hoàn toàn dựa vào bổng lộc của Thượng Vân Thiên. Công lao kinh doanh tỉ mỉ của Liễu Tương Quỳnh không thể không nhắc đến. Nàng, một quý nữ khuê phòng ngày xưa, vì gia cảnh mà dần trở nên sắc sảo, khéo léo, quen tính toán buôn bán. Mấy năm trông coi việc làm ăn đã rèn luyện nàng trở thành người vừa có tài ứng xử, vừa hiểu thời thế.

Loading...