Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - Chuong 47
Cập nhật lúc: 2024-12-05 19:38:00
Lượt xem: 3
Thôi Truyền Bảo đứng cạnh nhìn muội muội. Dù hắn không biết chữ, nhưng nét bút thanh thoát, uyển chuyển của nàng khiến hắn không khỏi thầm cảm thán. Trong lòng hắn dâng lên niềm tự hào khó tả: "Nếu muội muội là nam tử, nhất định sẽ trở thành người rạng danh thiên hạ!"
Sau khi mua xong, hai người chậm rãi bước về nhà. Trấn Phù Dung tuy không lớn, nhưng đường sá cũng không hề chật hẹp. Ngoài những hẻm nhỏ quanh co thì chỉ có một con đường lớn dẫn thẳng đến đường chính. Trời dần trưa, ánh nắng dịu nhẹ trải dài trên con đường nhộn nhịp.
Khi cả hai vừa bước ra đường chính, bất ngờ nghe tiếng ngựa hí vang trời từ phía xa. Thôi Truyền Bảo quay đầu, chỉ thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đang lao đến với tốc độ kinh hoàng. Ngay trước xe ngựa, một thư sinh trẻ tuổi dường như không kịp tránh, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Không kịp suy nghĩ, Thôi Truyền Bảo lập tức lao đến, đẩy mạnh thư sinh kia qua một bên. Nhưng chính hắn lại không kịp tránh, bị xe ngựa đ.â.m ngã nhào. Quỳnh Nương thất kinh, hét lớn: "Ca ca!"
Bánh xe nặng nề nghiến qua đùi Thôi Truyền Bảo. Tiếng kêu đau đớn của hắn như xé toạc không gian. Đầu ngựa mất kiểm soát, phun bọt trắng rồi đổ sụp xuống mặt đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/chuong-47.html.]
Quỳnh Nương lao đến bên ca ca, nước mắt giàn giụa. Thư sinh được cứu kia lúc này đã hoàn hồn, vội vàng chạy lại giúp nàng đỡ hắn dậy. Khi bốn mắt giao nhau, cả hai đều bất ngờ ngẩn người.
"Chẳng lẽ là nghiệt duyên trời định?" Quỳnh Nương thầm nghĩ, trái tim thoáng chùng xuống. Người ca ca nàng vừa cứu, không ai khác chính là Thượng Vân Thiên – phu quân kiếp trước của nàng. Nàng cảm thấy như vận mệnh đang trêu đùa mình.
Còn Thượng Vân Thiên thì mừng thầm. Hắn nhận ra nàng ngay lập tức – tiểu nương tử thanh tú mà hắn đã gặp trước đó. Trong lòng hắn thoáng qua ý nghĩ: "Quả nhiên, ta và nàng có duyên."
Quỳnh Nương đang kinh ngạc trước ánh nhìn của Thượng Vân Thiên thì ánh mắt vô tình lướt qua góc phố. Bóng dáng một nữ tử đeo mạng che mặt, đứng nép mình trong góc tối, lập tức thu hút sự chú ý của nàng. Không ai khác, đó chính là Liễu Bình Xuyên.
Nàng cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Trong đầu thoáng qua ý nghĩ: trấn Phù Dung này, dường như nghiệt duyên kiếp trước và kiếp này đều tụ họp tại đây. Vốn dĩ, đầu óc nàng luôn nhanh nhạy, chỉ cần ghép nối một vài chi tiết, mọi chuyện đã rõ ràng. Hôm nay chính là ngày mà kiếp trước, Thượng Vân Thiên bị xe ngựa đ.â.m gãy chân, lỡ dở kỳ thi vào kinh. Nhưng kiếp này, mọi thứ dường như đã lệch khỏi quỹ đạo cũ, tai họa thay vì rơi xuống Thượng Vân Thiên lại vô tình chuyển sang ca ca của nàng.
Nghĩ đến đôi chân không còn tự nhiên của Truyền Bảo, Quỳnh Nương không khỏi đau lòng. Rõ ràng, vết thương nặng khiến ca ca chịu khổ suốt đời là kết quả của việc nàng thay đổi vận mệnh. Nếu Thôi gia không có tiền dư nhờ bán bánh ngọt để chuẩn bị hoa đăng, nàng đâu cần ra ngoài dạo phố? Nếu Truyền Bảo không đi theo nàng, làm sao hắn lại chịu cảnh thay thế tai ương cho Thượng Vân Thiên?