Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-12-05 01:22:28
Lượt xem: 21
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên, người thê tử dịu dàng và cẩn trọng ấy buông lời cay nghiệt, không còn khoan nhượng. Đối diện với cơn giận dữ của nàng, Thượng Vân Thiên, vốn chỉ quen hưởng thụ và nói lời ngọt ngào, làm sao đỡ nổi?
Thành hôn đã mười năm, hắn vẫn yêu Liễu Tương Quỳnh. Dù nói gì thì nói, nàng chính là điểm tựa lớn nhất cho sự nghiệp của hắn. Không chỉ giỏi kinh doanh giúp gia cảnh khởi sắc, nàng còn khéo léo xã giao, giúp hắn tạo dựng nhiều mối quan hệ quan trọng. Đó là chưa kể dung mạo của nàng – một vẻ đẹp tinh tế, cao quý, như ngọc được trời ban, khiến người đối diện khó lòng rời mắt. Còn Thôi Bình Nhi? Dù có khoe khoang là thiên kim Liễu phủ, nàng ta cũng không thể so bì với Quỳnh Nương, cả về nhan sắc lẫn khí chất.
Nhớ lại năm xưa, khi biết được thân thế thật sự của Quỳnh Nương, Thượng Vân Thiên mừng như mở cờ trong bụng. Hắn thầm thấy may mắn vì nếu không có sự lầm lẫn ấy, nàng dù lưu lạc phố phường, cũng sẽ được bao kẻ giàu có tranh nhau cưới về, chứ nào đến lượt một thư sinh nghèo túng như hắn.
Thôi Bình Nhi vốn đã bày tỏ lòng mình với hắn nhiều lần, nhưng hắn đều từ chối. Hắn không phải kẻ dễ dàng d.a.o động. Tuy nhiên, hôn nhân với Liễu Tương Quỳnh không phải lúc nào cũng êm đẹp. Nàng quá cẩn trọng, coi trọng lễ nghi khuê tú đến mức không chịu nổi những lời thô tục trên giường. Điều đó khiến cuộc sống phu thê dần trở nên nhạt nhẽo.
Rồi một ngày, Quỳnh Nương về nhà thăm phụ mẫu. Hắn uống rượu, đầu óc chếnh choáng, lại không chống lại được sự chủ động của Thôi Bình Nhi. Ban đầu chỉ là phút lầm lỡ, nhưng lần đầu tiên nếm trải sự phóng túng đầy mê hoặc của Thôi Bình Nhi, hắn như bị dẫn dụ, càng lún sâu càng khó thoát ra. Tiểu nương Thôi thị, từng sống trong phủ Lang vương hoang dâm, biết cách chiều chuộng khiến hắn say mê. Dần dà, cảm giác áy náy với Liễu Tương Quỳnh cũng phai nhạt đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/chuong-6.html.]
Trong lòng hắn, việc theo đuổi con đường làm quan không chỉ vì danh vọng, mà còn để hưởng thụ vinh hoa, thanh sắc. Nhìn đồng liêu tam thê tứ thiếp, hắn cảm thấy nửa đời trước của mình thật uổng phí.
Nhưng dù thế nào, Liễu Tương Quỳnh vẫn là thê tử chính thức, là người có tư cách đứng đầu Thượng phủ. Còn Thôi Bình Nhi? Nàng ta chỉ là một nhân duyên vụng trộm, không thể để Quỳnh Nương biết được.
Hôm nay, mọi chuyện vỡ lở. Không biết vì lý do gì mà thư đồng thủ vệ vốn cẩn trọng đột nhiên biến mất, để Quỳnh Nương nhìn thấy cảnh tượng nhục nhã này. Nghĩ đến đây, ánh mắt Thượng Vân Thiên bất giác liếc sang Thôi Bình Nhi, kẻ đang khóc nỉ non. Có lẽ nào, chính nàng ta đã âm mưu dàn dựng?
Nhưng nghĩ lại, Thượng Vân Thiên cảm thấy sự việc vỡ lở như thế này cũng chưa chắc là điều tệ. Như lời Bình Nhi nói, nàng ta vốn là thiên kim chân chính của Liễu gia, hắn không thể đối xử tệ bạc với nàng ta. Thôi Bình Nhi lại không thể sinh con nối dõi, nhưng nàng yêu thương hai nhi nữ của hắn với Quỳnh Nương như con ruột. Nếu đưa nàng ta vào Thượng phủ, giữ nàng trong vai trò thiếp thất, cũng không ảnh hưởng đến địa vị đích tử đích nữ của Quỳnh Nương.
Hắn tự nhủ, chỉ cần đối xử công bằng, “rải đều mưa móc,” thì chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao? Vừa giữ được danh phận cho Quỳnh Nương, vừa không làm mất lòng Thôi Bình Nhi. Một nước cờ hoàn hảo.