Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - Chuong 60
Cập nhật lúc: 2024-12-06 01:05:09
Lượt xem: 8
Nhưng càng khuyên, tiếng khóc của Quỳnh Nương càng lớn, cuối cùng nghẹn ngào không thành tiếng. Lưu thị bất giác nhớ lại cảnh tượng lúc Quỳnh Nương mới trở về Thôi gia. Khi ấy, nàng khóc như mưa, tưởng như có thể khiến Vạn Lý Trường Thành cũng phải nghiêng đổ, lòng bà đau đớn không thôi.
Lưu thị vừa dỗ vừa vỗ nhè nhẹ lên lưng nữ nhi: "Được rồi, được rồi, là muội muội không đúng, mẹ đã dạy bảo rồi. Con đừng khóc nữa, kẻo sưng mắt, lại đau đầu!"
Giờ để Liễu Bình Xuyên ở lại ăn cơm cũng không tốt, bà hướng ánh mắt đến, nhỏ giọng nói: "Hôm nay tỷ tỷ con bị kinh hãi, con lại kích động con bé, hay là... con về trước đi, ngày khác có rảnh thì lại đến thăm cha nương được không?"
Liễu Bình Xuyên khẽ mím môi, ánh mắt thoáng qua vẻ hậm hực. Trong lòng ả, lời nói ấy rõ ràng là nhắc nhở khéo về chuyện vừa rồi. Nhưng đã lỡ lời yếu thế, ả cũng không muốn ở lại thêm, liền mượn cớ cáo từ.
“Dạ, vậy con xin phép đi trước. Cha mẹ giữ gìn sức khỏe, hôm khác con lại đến.”
Ả ta vội vàng rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy nhục nhã. Đôi mắt sắc sảo liếc lại căn nhà đơn sơ, nhưng chứa đầy hơi ấm, mà lòng ganh tỵ lại càng bùng lên.
Liễu Bình Xuyên vừa khuất bóng, Quỳnh Nương liền lấy tay lau nhẹ những giọt nước mắt còn vương trên má, giọng yếu ớt nhưng vẫn rõ ràng vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/chuong-60.html.]
“Nương, mì đã chín chưa? Nếu để lâu, sợi mì sẽ nát hết đấy.”
Lưu thị nghe con gái nhắc đến chuyện ăn uống, không khỏi ngạc nhiên. Vừa nãy Quỳnh Nương còn khóc lóc đến mức khiến bà lo lắng hết sức, vậy mà giờ lại quan tâm đến chuyện ăn uống như thể chẳng có gì xảy ra. Nhưng nhìn nụ cười thoáng hiện trên gương mặt con gái, lòng bà cũng nhẹ nhõm hơn.
“Được rồi, được rồi, để nương đi chần qua mì rồi bỏ vào canh xương. Chờ một chút thôi.”
Bà vội vàng đứng dậy, đi thẳng vào bếp. Nồi canh xương trên bếp vẫn sôi nhẹ, tỏa ra mùi thơm ngọt dịu. Lưu thị dùng vá lớn chần nhanh mì qua nước lạnh để giữ được độ dai, sau đó trút mì vào từng bát lớn. Nước canh nóng hổi được đổ lên, sóng sánh óng ánh, bà lại thêm một thìa tương trứng gà đặc sánh, khiến bát mì càng thêm phần hấp dẫn.
Quỳnh Nương theo sau mẹ vào bếp, vừa lau mặt bằng khăn ướt vừa không quên nhắc:
“Nương, thêm một muỗng dầu cay vào bát của con nhé. Hôm qua con thấy mùi thơm lắm, chắc là ngon. Nhưng bát của ca ca thì đừng cho cay. Huynh ấy bị thương xương, cần kiêng đồ kích thích.”
Lưu thị nghe lời dặn dò của nữ nhi, lòng không khỏi bật cười. Vừa nãy còn tưởng con gái mình bị chuyện vừa rồi làm tổn thương sâu sắc, giờ nhìn lại, chẳng qua chỉ là một cô bé tham ăn mà thôi. Nỗi lo lắng trong lòng bà lập tức tan biến.