Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - Chuong 59
Cập nhật lúc: 2024-12-06 01:03:08
Lượt xem: 5
Quỳnh Nương khẽ nắm lấy tà áo mình, hít sâu một hơi rồi bỗng lớn giọng gọi về phía nhà bếp:
"Nương ơi! Nếu người không muốn chứa nữ nhi nữa thì cứ nói thẳng! Sao lại để muội muội đến đây để mỉa mai, chà đạp con như vậy?"
Lời nói mang theo tiếng nức nở và oán trách khiến không gian vốn yên tĩnh của căn nhà chợt trở nên căng thẳng. Trong nhà bếp, Lưu thị đang tập trung cán bột, chuẩn bị món mì bột lúa mạch Giang Nam mà Bình Nhi ưa thích, nghe thấy tiếng gào khóc thê lương, bà lập tức dừng tay. Mì chưa kịp thả vào nồi, bà đã hoảng hốt chạy vội ra, rèm cửa bị vén mạnh sang một bên, lộ ra dáng người bà với ánh mắt tràn đầy lo lắng:
"Làm sao lại khóc rồi? Đang yên đang lành, ai bắt nạt con hả?"
Liễu Bình Xuyên, vốn không ngờ Quỳnh Nương lại hành xử như vậy, nhất thời bối rối. Ả vội vàng nặn ra vẻ mặt vô tội, lắp bắp giải thích:
"Nương, là muội... là muội đùa với tỷ tỷ thôi. Không ngờ tỷ ấy tưởng thật..."
Lời vừa nói xong, đôi mắt Liễu Bình Xuyên cũng bắt đầu đỏ hoe, như thể bản thân cũng chịu oan ức không kém.
Nhưng tiếc thay, Quỳnh Nương đã sớm rơi vào trạng thái khóc đến nghẹn ngào, nước mắt lã chã như chuỗi ngọc đứt dây, tiếng nức nở càng lúc càng lớn, át hẳn vẻ dịu dàng yếu ớt mà Liễu Bình Xuyên cố tình bày ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/chuong-59.html.]
Lưu thị nhìn hai nữ nhi, một bên khóc lóc sướt mướt, một bên mắt ngấn nước, lòng bà thắt lại. Nhưng khi hỏi rõ ngọn ngành, biết chuyện Liễu Bình Xuyên nói đùa về việc làm thiếp, bà lập tức đổi sắc mặt. Dù Bình Nhi giờ đã là tiểu thư nhà quan, Lưu thị cũng không khách sáo, nhíu mày trách:
"Làm thiếp là chuyện có thể đem ra đùa giỡn sao? Tỷ tỷ con đoan trang, thận trọng, nếu lời đồn đãi này lan ra ngoài, người ta sẽ nhìn tỷ tỷ con bằng ánh mắt thế nào?"
Quay sang Quỳnh Nương, bà dịu dàng dỗ dành: "Con nghe rõ chưa? Muội muội Bình Nhi chỉ đùa thôi mà!"
Nhưng Quỳnh Nương lúc này dường như đã quyết định không buông tha. Nàng không khóc lóc om sòm vô cớ, mà từng câu từng chữ đều chất chứa tâm sự:
"Đùa gì mà bảo con tự tìm bà mối, tự đem mình đi bán thân? Nghe cứ như thật ấy, chẳng khác nào ám chỉ con từng làm rồi!"
Nói đến đây, nước mắt Quỳnh Nương rơi lã chã, nàng ngã vào lòng Lưu thị, đôi vai run rẩy, mái tóc rối tung như làm tăng thêm vẻ yếu ớt, đáng thương.
Liễu Bình Xuyên nghe xong, cả người cứng đờ. Ánh mắt nàng ta thoáng qua sự không cam tâm, nhưng rất nhanh đã bị che giấu bằng nụ cười yếu ớt.
Ả khẽ cúi đầu, giọng nói dịu dàng: "Là lỗi của muội muội, mong tỷ tỷ đừng trách."