Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 131: Đến nhà Bạch Thanh Hạ làm khách!
Cập nhật lúc: 2025-02-15 15:35:05
Lượt xem: 7
Lục Viễn Thu giơ tay rút quyển sách giáo khoa từ trong n.g.ự.c Bạch Thanh Hạ ra, giải thích: "Bạch Thanh Hạ đang giúp tớ học bù, mấy hôm nay tớ nằm viện có nghe giảng được đâu."
Trịnh Nhất Phong lạnh lùng vạch trần: "Đó là sách lớp 10."
Lục Viễn Thu liếc nhìn dòng chữ "Sinh học 10" trên bìa sách, lại liếc nhìn vành tai ửng đỏ của cô gái, cứng giọng nói: "Ừ, tại tớ không hiểu bài hiện tại nên nhờ cậu ấy giảng lại kiến thức cũ."
Lục Viễn Thu cố gắng giành thế chủ động: "Mà này, mấy cậu đến đây làm gì?"
Chung Cẩm Trình giơ giỏ trái cây lên: "Thăm cậu đó, nghe thầy chủ nhiệm nói cậu sàm sỡ chó poodle bên đường, bị chủ nó đánh cho một trận."
Lục Viễn Thu nhếch mép, cười khan hai tiếng.
"Vào đi, vào đi."
Lục Viễn Thu bước tới, nhận lấy giỏ trái cây từ tay Chung Cẩm Trình.
"Tớ... tớ đi tìm ba tớ đây."
Bạch Thanh Hạ ôm cặp sách trên tay lên tiếng, cúi đầu bước về phía cửa phòng bệnh, vừa đến cửa cô lại quay trở lại, mặt đỏ bừng giật lấy quyển sách sinh học từ tay Lục Viễn Thu rồi vội vã rời đi.
Trịnh Nhất Phong liếc nhìn bóng lưng cô gái, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ vẻ đã hiểu ra điều gì.
Chung Cẩm Trình lẽo đẽo theo sau Lục Viễn Thu, vội vàng khoe công: "Tớ nói cậu biết Lục Viễn Thu, cái giỏ này tớ góp tận 20 tệ, Cao Cường có 10 tệ thôi, Trịnh Nhất Phong thì không bỏ xu nào, chẳng có công cán gì hết."
"Mấy cậu đến thăm tớ, tớ đã thấy bất ngờ lắm rồi."
Chung Cẩm Trình nhíu mày: "Có gì mà bất ngờ chứ, chúng ta là anh em tốt mà! Cậu ốm thì bọn này phải đến thăm thôi."
Lục Viễn Thu cười gượng gạo: "Anh em tốt kiểu gì thế? Với lại hình như tớ vừa bị chửi?"
Ba người ngồi xuống bên giường, Cao Cường không nể nang vạch trần: "Là do Cẩm Trình cược với thằng Mao Thánh lớp A9 về trận bóng rổ lần này. Thằng Mao Thánh khăng khăng đội quán quân phải là lớp A11 ban mười hai, vì có đội trưởng Trương Dật Phi. Cẩm Trình thì bảo quán quân chắc chắn là lớp A8 của mình, thế là cãi nhau."
Chung Cẩm Trình lập tức chen vào: "Nó bảo lớp A8 mình thua chắc, còn nói một mình nó cân cả lớp A8 mình. Lục Viễn Thu á? Chẳng là cái thá gì, chỉ là thằng biến thái thích cởi quần sàm sỡ chó bông ngoài đường thôi."
Lục Viễn Thu không nhịn được hỏi: "...Lời của Mao Thánh thật sự là thế á?"
Vẻ mặt Chung Cẩm Trình nghiêm trọng gật đầu.
Lục Viễn Thu nhìn sang Trịnh Nhất Phong, thấy thằng ngủ gật đang uể oải dựa vào thành giường, khóe miệng giật giật.
Tóm lại, việc Mao Thánh chế nhạo lớp A8 là không sai vào đâu được.
Chung Cẩm Trình nói: "Thằng chó Mao Thánh bảo Trương Dật Phi biết úp rổ, là thần bóng rổ. Mẹ kiếp, suýt nữa tao lỡ mồm bảo Lục Viễn Thu cũng biết rồi. Tao cố nhịn, đợi đến trận đấu cho nó sáng mắt ra! Phải vả vào mặt nó! Một thằng đội tuyển, một thằng nghiệp dư, thiên phú hơn nhau một trời một vực, anh Thu tao vô địch!"
Cao Cường vạch trần: "Thật ra Chung Cẩm Trình đã cược hai trăm tệ vàocậu, nó sợ lỗ vốn."
"Mẹ nó mày không nói câu nào thì c.h.ế.t à!"
Chung Cẩm Trình điên cuồng vung vẩy hai tay, quay phắt lại trừng Cao Cường.
Lục Viễn Thu lên tiếng: "Đội mình có những ai rồi?"
Trịnh Nhất Phong dựa lưng vào giường, giơ tay phải.
Cao Cường: "Tớ, Trịnh Nhất Phong, Chung Cẩm Trình, Vương Hạo Nhiên, đội năm người chỉ còn thiếu cậu thôi, anh hai à, lần này thật sự phải tham gia đó, van cậu, Lưu kia lại còn thích dùng chân thối xông người khác, thế nào cũng bị truất quyền thi đấu cho xem, mà cậu còn biết úp rổ nữa!"
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Lục Viễn Thu gật đầu: "Tớ vốn dĩ định tham gia mà."
Trịnh Nhất Phong có chút bất ngờ quay đầu nhìn anh.
Lục Viễn Thu: "Nhìn tớ làm gì?"
Trịnh Nhất Phong: "Vì trước đây cậu có bao giờ hăng hái tham gia mấy hoạt động này đâu, bất kể là hội thao hay là thi bóng rổ, học kỳ này lại khác thường."
Lục Viễn Thu trợn mắt: "Trịnh Nhất Phong, cậu để ý đến tôi hơi bị nhiều rồi đấy, tôi cảnh cáo cậu! Ông đây thẳng hơn cả cột cờ!"
Trịnh Nhất Phong lập tức cạn lời với cái thằng dở hơi này.
...
Ngày 5 tháng 10.
Hôm qua Lục Viễn Thu đã xuất viện, ở nhà nghỉ ngơi một đêm, hôm nay có một việc rất quan trọng cần phải làm.
Anh đi đến trước gương ở phòng khách, chải mái tóc húi cua cho ra dáng người lớn, sau đó khoác lên mình một chiếc áo khoác jean bảnh bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-131-den-nha-bach-thanh-ha-lam-khach.html.]
Lục Thiên ngồi trên ghế phía sau dặn dò: "Mua chút quà gặp mặt bình thường thôi, càng rẻ càng tốt, đừng khoa trương quá, con mà khoa trương là bé Hạ chắc chắn không nhận đâu."
Hôm nay là ngày Lục Viễn Thu mang quà đến tận nhà để cảm ơn cha con nhà họ Bạch.
Lục Viễn Thu mặt không cảm xúc, quay đầu lại hỏi: "...Đồ rẻ thì mua ở đâu? Con chưa từng mua đồ rẻ tiền."
"Chợ rau."
Nửa giờ sau, Lục Viễn Thu xuất hiện tại chợ rau trên đường Thanh Niên.
Anh vỗ nhẹ con ruồi đậu trên mặt, bên tai là một tràng âm thanh huyên náo của tiếng rao hàng, tiếng mặc cả, tiếng băm thịt, phía sau còn có cả tiếng gà gáy. Lục Viễn Thu quay đầu nhìn lại, phát hiện trong lồng đang nhốt một đám "anh em".
Đi đến trước lồng gà, Lục Viễn Thu nói với ông chủ: "Chào anh, cho tôi một con gà rẻ nhất."
"Chào anh, cho tôi một miếng thịt ba chỉ rẻ nhất."
"Chào anh, cho tôi một thùng sữa rẻ nhất."
"Chào anh, cho tôi một vỉ trứng rẻ nhất."
"Chào anh, cho tôi một thùng cháo bát bảo rẻ nhất."
...
Lục Viễn Thu xách theo túi lớn túi nhỏ, tuy rằng đều là mua đồ rẻ nhất, nhưng số lượng anh mua có hơi nhiều, không cẩn thận lại không kiềm chế được ham muốn tiêu tiền.
Đi đến bên lề đường, anh đặt chân lên bục đá, bấm số gọi điện thoại.
Gần như ngay lập tức, đầu dây bên kia đã bắt máy.
Lục Viễn Thu hỏi: "Alo? Tớ đến đầu ngõ Quế rồi, khi nào cậu ra đón tớ?"
Giọng cô gái vang lên: "Đợi... Đợi một chút, tớ đang mua đồ, mua xong tớ sẽ qua đó tìm cậu."
"Được."
Cô ấy cũng đang mua đồ sao?
Cúp máy, Lục Viễn Thu nhìn về phía trước, khu ổ chuột trong thành phố như được phủ một lớp filter xám xịt.
Cũ kỹ, mục ruỗng, lộn xộn.
So với khu rừng bê tông cốt thép phía sau thì đúng là hai thế giới khác biệt, còn con đường lớn Lư Châu này giống như một ranh giới, phân chia rõ ràng sự chênh lệch giàu nghèo.
Tối qua lúc xuất viện, anh đã nói với Bạch Thanh Hạ hôm nay sẽ đến nhà chữa bệnh cho chú Bạch, cô gái có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu, mỉm cười gật đầu.
Lúc đó Lục Viễn Thu đã hiểu, Bạch Thanh Hạ đã mở lòng với anh.
Trong siêu thị, cô gái mặc đồng phục nắm chặt tiền, đẩy xe hàng, trong xe chất đầy thịt và rau, mua xong thịt rau, cô lại đến khu gia vị.
"Xì dầu, 10 tệ... 14... 17..."
Bạch Thanh Hạ lẩm bẩm, đột nhiên nhìn thấy chai xì dầu 25 tệ, cô không chút do dự lấy nó.
Đây là chai xì dầu đắt nhất trên kệ.
"Xì dầu đắt nhất."
"Rượu gia vị đắt nhất."
"Nước tương nhạt đắt nhất."
"Bột ngọt đắt nhất."
"Giấm trắng đắt nhất."
Bạch Thanh Hạ không hề thấy tiếc, chọn tất cả các loại gia vị đắt nhất.
Đây không phải vì cô có tiền, cũng không phải cứ gia vị đắt nhất thì món ăn làm ra sẽ khác biệt.
Mà là việc cậu trai đến chơi, đối với cô mà nói dường như là chuyện không thể nào xảy ra trong đời, Bạch Thanh Hạ chưa từng dám mơ tưởng, vậy mà nó vẫn xảy ra.
Cho nên cô rất coi trọng, cô muốn dốc hết khả năng của mình để làm một bữa cơm khiến Lục Viễn Thu phải mỉm cười khi thưởng thức.
Cha và anh trai đều khen cô nấu ăn ngon, đương nhiên cô cũng muốn làm những món ăn ngon nhất, hoàn hảo nhất cho Lục Viễn Thu.
Bởi vì, Lục Viễn Thu là người tốt nhất trên thế gian này, chỉ sau cha cô.