Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 29: Lần nào cũng là cậu dọn dẹp hậu quả cho tớ à?
Cập nhật lúc: 2025-01-15 09:11:58
Lượt xem: 15
“Đau không?”
Cô gái ngượng ngùng gật đầu.
“Vậy tớ nhẹ tay chút.”
Lục Viễn Thu vừa nói, vừa dùng hai tay giữ lấy cổ chân trắng nõn mảnh mai của cô, rồi từ từ xoay nhẹ, xem xét tình trạng xương cốt.
Một lát sau, Lục Viễn Thu thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, chỉ bị bong gân thôi, cũng không sưng lắm, bôi chút dầu hoa đỏ là được.”
Nói xong, anh đứng dậy, quay người tìm trong ngăn kéo phía sau, quả nhiên thấy nửa lọ dầu hoa đỏ.
Học sinh trong trường bị bong gân là chuyện thường, chắc gặp trường hợp này, y tá trường cũng chỉ bôi cho họ thứ này thôi.
Lục Viễn Thu ngồi lại ghế đẩu, đặt chân phải của Bạch Thanh Hạ lên đầu gối mình, định bôi dầu, nhưng Bạch Thanh Hạ lại rụt chân về, vẻ mặt không tự nhiên nói: “Để mình tự bôi.”
“To gan!”
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Lục Viễn Thu ngẩng đầu, quát cô gái đang ngồi trên giường.
Chân phải Bạch Thanh Hạ khựng lại, Lục Viễn Thu thừa thế nắm lấy chân cô.
Anh còn trách móc: “Tình huống đặc biệt thì ngại ngùng cái gì? Thật chịu hết nổi đám con gái các cô, cứ rụt rè như vậy.”
Lục Viễn Thu lại bá đạo đặt chân phải của cô lên đầu gối mình, lẩm bẩm: “Tôi có làm gì chân cậu đâu.”
Nhưng chưa được mấy giây, Bạch Thanh Hạ đã lạnh lùng hỏi: “Chỉ bôi mắt cá chân thôi mà, sao phải cởi cả tất của tôi?”
Lục Viễn Thu ngẩng đầu: “Tôi có sao?”
Bạch Thanh Hạ cắn môi chất vấn: “Trên tay phải cậu là cái gì?”
Lục Viễn Thu cúi đầu nhìn, phát hiện trên tay phải mình đang cầm chiếc tất trắng vừa cởi ra, còn tay trái thì nâng niu một bàn chân nhỏ nhắn, trắng muốt như ngọc.
Lòng bàn chân này thật hồng hào.
Chưa kịp nhìn kỹ, Bạch Thanh Hạ đã xấu hổ rụt chân lại, giận dỗi giật lấy chiếc tất.
Cô không quên trừng mắt nhìn Lục Viễn Thu, ánh mắt khinh bỉ như đang nhìn một tên biến thái cuồng chân.
Tự mình xoa thuốc xong, Bạch Thanh Hạ đi tất, giày vào, đeo cặp sách rồi rời khỏi phòng y tế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-29-lan-nao-cung-la-cau-don-dep-hau-qua-cho-to-a.html.]
Lục Viễn Thu vội vàng đuổi theo giải thích: “Không phải, cậu nghe tớ nói, tay tớ đôi khi không được nghe lời lắm…”
Bạch Thanh Hạ không để ý đến anh, cứ cắm cúi đi về phía trước.
Sau khi hai người rời đi, cánh cửa phòng bên trong phòng y tế mở ra, hai người đàn ông nấp bên trong bước ra.
Đi phía sau người bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng là một người đàn ông trung niên, chủ nhiệm khối 12, tên là Cát Hạo.
Học sinh cấp ba lén lút gọi vị chủ nhiệm khối này là Cát Nhật Thiên.
Bác sĩ nhà trường có chút ngán ngẩm lên tiếng: “Thầy Cát, chỉ là khám trĩ thôi mà, học sinh đến thì thầy kéo quần lên là được rồi, cần gì phải lôi tôi trốn làm gì?”
Cát Hạo mặt mày tái mét vỗ vai anh ta: “Tiểu Ngô à, ban ngày ban mặt hai thằng đàn ông ở trong phòng nhỏ, tôi lại còn đang kéo quần, cậu nghĩ học sinh sẽ nghĩ gì về chúng ta?”
Người bác sĩ nhà trường được gọi là Tiểu Ngô bỗng nhiên cứng đờ mặt.
……
Lúc này đã tan học, Bạch Thanh Hạ nói muốn quay lại lớp học bài, Lục Viễn Thu liền để mặc cô đi về phía tòa nhà dạy học, còn mình thì đi về phía bãi gửi xe, chuẩn bị lấy xe về nhà.
Đến khi dắt xe đạp ra cổng trường, anh vẫn không khỏi nhớ tới cái chân bị bong gân của Bạch Thanh Hạ.
Không biết nhà cô nhóc này ở đâu, xa hay gần, trong tình trạng này chẳng lẽ lại phải tập tễnh đi về?
Lục Viễn Thu thở dài, vỗ lên yên xe, bất đắc dĩ quay người, trở lại tòa nhà dạy học.
Hôm nay đưa cô ấy về nhà vậy.
Đến bên cửa sổ lớp 12A8, Lục Viễn Thu chầm chậm dừng bước.
Trong lớp học vắng tanh, Bạch Thanh Hạ không hề học bài.
Cô đang tập tễnh bước đi trên bục giảng, tay cầm giẻ lau bảng, cố gắng kiễng chân lau sạch chữ trên bảng đen.
Tiết ba buổi chiều là tiết lịch sử, mà thầy giáo lại cao tới một mét chín, thích viết bảng thật cao, nên Bạch Thanh Hạ lau bảng khá vất vả.
Cô cố gắng giơ cao tay phải, ống tay áo đồng phục trượt xuống, để lộ cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn.
Nhưng vẫn với không tới dòng chữ viết trên cùng của bảng đen, trông như thể thư pháp thảo.
Lục Viễn Thu lặng lẽ nhìn về phía góc bảng, nơi ghi rõ:
[Bảng đen, bục giảng: Lục Viễn Thu]