Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 381
Cập nhật lúc: 2024-11-26 20:15:17
Lượt xem: 0
Kỳ thật, Giang Cần căn bản không tin mấy lời nói nhảm của lão Tào, tên này phỏng chừng là người ôn tập đầu tiên trong ký túc xá ngoại trừ mình ra.
Con người của y, rất xảo quyệt, giống như mấy “kẻ ngốc” ở trường trung học.
Hỏi câu nào cũng không biết, nhưng phát điểm lại 10/10.
Luôn miệng nói không nắm chắc câu nào cả, nhưng đáp án lại như sách giáo khoa.
Nhưng Giang Cần hiện tại đã học phú ngũ xa (sách đã đọc chất đầy năm xe), tài hoa gần như muốn b.ắ.n tung tóe, cho nên không chút hoảng hốt, chỉ cười nhạo mà nhìn lão Tào đang điên cuồng ôn tập.
Một lúc lâu sau, bởi vì trong ký túc xá quá yên tĩnh, Tào Quảng Vũ nhịn không được quay đầu, nhìn thoáng qua phương hướng của Giang Cần.
- Lão Giang, sao cậu không có động tĩnh, không phải là đang ôn tập chứ?
- Không, tôi đang chơi Dò mìn.
Giang Cần vắt chéo chân, nhấn vào màn hình một lúc, trung bình ba lần c.h.ế.t một lần.
Trò chơi windows này hắn đã chơi nhiều lần, nhưng không biết chơi như thế nào, thật con mẹ nó biến thái.
Tào Quảng Vũ nghe Giang Cần nói không có ôn tập, nhất thời yên lòng, một bên an ủi Giang Cần chưa chắc sẽ rớt môn, một bên quay đầu lại và điên cuồng loạn học.
Nhưng Giang Cần càng yên tĩnh, y lại càng tâm thần không yên, bình quân cứ năm phút quay đầu lại một lần, sợ mình không chú ý, Giang Cần liền lén học một chút. Dưới loại tâm tình này, Tào Quảng Vũ phát hiện mình cũng học không vào.
- Lão Giang cậu đừng im lặng như vậy, tôi hơi sợ, hay là cậu xem phim truyền hình đi? Được không?
- Con mẹ nó cậu thật là lắm chuyện.
Giang Cần mắng lớn, nhưng để ổn định y, hắn vẫn mở trang web video, tìm đại một bộ phim, Cừu vui vẻ và Sói xám.
Ba phút sau, Tào Quảng Vũ, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu đều vây quanh, đứng ở phía sau Giang Cần xem say sưa.
- Mẹ nó, đại học thật sự là một nơi thần kỳ, tôi luôn cảm thấy phim này rất ngây thơ, không nghĩ tới cùng nhau xem ở ký túc xá lại thú vị như vậy.
Giang Cần gật đầu:
Vân Mộng Hạ Vũ
- Đây là vai trò của bầu không khí.
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con Cừu Sôi nổi này trông thật giống lão Nhâm. - Chu Siêu cắn hạt dưa nói một câu.
Nhâm Tự Cường: ?
Sáng thứ hai, bộ tứ cùng nhau đến phòng phi, Giang Cần phát hiện mình thật trâu bò, mỗi câu hỏi đều trả lời vừa nhanh vừa đúng.
Mà bọn lão Tào thì là nước đến chân mới nhảy, xem Cừu vui vẻ, thi cử, vò đầu bứt tai, lại nước đến chân mới nhảy, lại xem Cừu vui vẻ, lại thi cử, lại vò đầu bứt tai, cuộc sống có quy luật như vậy giằng co hết bốn ngày, sau khi thi xong môn cuối cùng, tất cả mọi người lập tức được thả lỏng.
- Lão Giang, tôi cảm thấy qua Tết tôi sẽ cùng cậu thi lại.
Tào Quảng Vũ đứng trước tòa nhà dạy học sâu kín nói một câu, vẻ mặt không giống giả vờ.
Mẹ nó, lúc thi trong đầu đều là Cừu Vui vẻ Cừu Xinh đẹp Cừu Lười biếng Nhâm Tự Cường, quả thực là đòi mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-381.html.]
- Cùng nhau thi lại? Vậy chưa chắc đâu.
Giang Cần cười ha hả một tiếng, vẻ mặt cao thâm khó lường.
- Chẳng lẽ những thứ thi cậu đều biết?
Sắc mặt Tào Quảng Vũ không khỏi biến đổi.
- Tôi toàn nộp giấy trắng, bữa sau có khi bị đình chỉ học. Lão Tào, huynh đệ chúng ta không dễ dàng mà quen biết, hay là buổi tối mời khách ăn cơm chia tay đi?
Giang Cần nói xong, cảm thấy rất hài lòng với đáp án của mình.
Một mặt cam đoan lão Tào có tâm tình tốt ăn Tết, một mặt còn có thể ăn chực miễn phí.
Cái gì gọi là EQ?
Cái này, gọi là EQ!
Tào Quảng Vũ nhìn vẻ mặt thản nhiên của Giang Cần, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Y cảm giác chắc chắn là mình bị lừa ở chỗ nào đó, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ chứng cớ nào.
Bất quá không đợi lão Tào đáp ứng mời ăn cơm, Tưởng Điềm ngược lại là người đầu tiên gửi tin nhắn QQ, nói là lát nữa phải đến nhà hàng Nam Sơn tụ tập, lúc đó Lữ Quang Vinh cũng sẽ cùng đến.
Kỳ thật Giang Cần không thích tham gia hoạt động tập thể ồn ào như vậy.
Trước kia cũng vậy, họp lớp cũng chưa từng tham gia.
Nhưng nếu đã là cuối năm, hơn nữa lão Lữ cũng đi, nếu mình không xuất hiện thì có vẻ quá kiêu ngạo.
Giang Cần cảm thấy tuy rằng mình kiếm được tiền, đã làm ông chủ, thi cử cũng tốt, còn là một ngôi sao học tập, nhưng nếu quá cách biệt thì ngược lại sẽ bỏ lỡ những điều tốt đẹp của tuổi thanh xuân.
Vì thế, lão Tào đã bị đao kề cổ cứ như vậy mà may mắn tránh được làm thịt.
Tiết trời mùa đông, tuy rằng giữa trưa có ánh mặt trời nhưng cái lạnh vẫn là thấu xương, bốn người từ ký túc xá đi ra, đi tới nhà hàng Nam Sơn, trên đường thấy được rất nhiều sinh viên xách túi lớn túi nhỏ chuẩn bị về nhà.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bộ tứ này đều có cảm giác ngơ ngẩn khó hiểu.
Thì ra một học kỳ lại trôi qua nhanh như vậy, còn chưa nếm được mùi vị, dĩ nhiên đã kết thúc rồi.
Nhìn lại ba tháng này, có người tìm được đối tượng, có người làm thành sự nghiệp, có người thu được một đầu tiểu thuyết mạng, thật sự là mỗi người đều có thu hoạch.
Khi bọn họ đến nhà hàng Nam Sơn, những người khác đều đã đến đông đủ, lão Lữ là người cuối cùng tới, quét qua một vòng trong phòng, ngồi bên cạnh Giang Cần.
- Hiệu trưởng Trương đích thân hỏi tình huống thi cử của cậu, sợ cậu hao phí quá nhiều tinh lực vào việc khởi nghiệp, nhưng cũng may, tôi hỏi giáo viên của mấy môn trước, sau khi bọn họ đọc xong phiếu trả lời của cậu đều nói cậu thi rất tốt.
- Em là học tập và sự nghiệp song hành, cả hai đều nằm trong tay, không giống những người nước đến chân mới nhảy. - Giang Cần nhe răng cười.
Chu Siêu: ?
Nhâm Tự Cường: !
Tào Quảng Vũ: ?!