Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 380
Cập nhật lúc: 2024-11-26 20:15:15
Lượt xem: 1
- Những người đó là ai?
Giang Cần thuận miệng hỏi một câu, đưa tay đút cho Phùng Nam Thư một miếng ớt đỏ.
Tiểu phú bà ăn xong, bị cay xè lưỡi, nhưng lần sau được đút vẫn dám ăn tiếp.
- Những người đó đều là quản lý của trung tâm thương mại nhà cháu.
Hà Mạn Kỳ nhỏ giọng trả lời.
Nghe được câu trả lời này, khóe miệng Giang Cần không khỏi co quắp lại, thầm nghĩ bây giờ là cuối tuần, hơn nữa còn là giờ bữa tối, gọi nhân viên đến nhà mình nghiên cứu nghiệp vụ? Đây con mẹ nó là hành vi bốc lột gì a!
Giờ khắc này, Giang Cần nhận thức sâu sắc được sự thật rằng mình là một ông chủ tốt.
Lão Hà mới là nhà tư bản chân chính a!
Nhưng mà chiếu theo tình huống này, Hà Ích Quân đúng là bị chính hắn điểm tỉnh, thế cho nên ở một mình trong thư phòng nghĩ không quá đã nghiền, nhất định phải lôi kéo thủ hạ của mình cùng động não.
Không được, phải nhanh chóng rút lui.
Lỡ như bọn họ nghĩ đến ngõ cụt, lại chạy ra hỏi mình đáp án có sẵn thì làm sao?
Miễn phí đã nói hết rồi, còn lại đều là nội dung thu phí, chút đồ trong bụng mình nếu bị chơi chùa sạch sẽ, lần sau còn dùng cái gì để nắm bắt lão Hà?
- Ăn xong chưa?
- Ăn xong rồi. - Phùng Nam Thư ngoan ngoãn gật đầu.
Giang Cần đưa tay cầm lấy áo khoác của hai người:
- Đi, chuồn thôi.
- Giang Cần, miệng mình cay quá.
- Đút cậu cái gì cậu liền ăn cái đó, còn không thèm liếc mắt một cái, lo mà nhớ bài học này đi!
Phùng Nam Thư lạnh lùng mở miệng:
- Cậu còn đút mình còn ăn.
Trên thực tế, Giang Cần đoán không sai, Hà Ích Quân thật sự chạy xuống lầu hỏi vấn đề.
Bởi vì nhiều người thì tất sẽ sinh ra bất đồng, có bất đồng sẽ có nghi vấn, nhất là sau khi nghiên cứu và thảo luận sâu về ý tưởng được Giang Cần cung cấp, rất nhiều chi tiết mơ hồ cũng bị bại lộ.
Nhưng khi Hà Ích Quân chạy xuống, trong nhà chỉ còn lại mỗi khuê nữ nhà mình.
- Giang Cần đâu?
- Chú ấy đi rồi, chú còn nói ba nhất định sẽ xuống tìm chú ấy, còn để cho con nói cho ba biết, phần còn lại là nội dung thu phí.
Hà Mạn Kỳ vừa ăn vừa trả lời.
Hà Ích Quân thầm than một tiếng cmn, trong lòng tự nhủ nếu luận chơi tâm nhãn, coi như là tất cả mấy người trên phòng kia cũng không chơi lại tiểu tử này a.
- Mạn Kỳ, sau này con phải thường xuyên mời bạn gái cậu ta đến nhà chúng ta chơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-380.html.]
- Dạ, con nói rồi. Chị Nam Thư còn nói nhà chúng ta thật sự nhỏ nhắn đáng yêu, chị ấy rất thích.
- ?
Hà Ích Quân đánh giá biệt thự ba tầng của mình một chút, thầm nghĩ đây con mẹ nó gọi là nhỏ nhắn đáng yêu? Gia đình gì chứ!
Cùng lúc đó, Giang Cần đã lái xe, từ Đông Hồ sơn viện trở về Đại học Lâm Xuyên, lại cùng tiểu phú bà điên cuồng học bổ túc hơn một giờ, chờ đến khi trở về ký túc xá trời cũng đã tối.
Vừa đẩy cửa ký túc xá ra, Tào Quảng Vũ, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu đều cúi xuống trước bàn, bật đèn đọc đêm, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú.
Thật hết cách rồi, qua cuối tuần này sẽ thi, cho dù lười hơn nữa cũng không thể tiếp tục kéo dài.
Giang Cần đi ra ban công, hơi mở cửa sổ thông gió, không khí lạnh lẽo bên ngoài lập tức chui vào trong phòng, khí lạnh đánh thức ba người đang ra sức bơi trong đại dương tri thức.
- Giang ca, cậu ra ngoài chơi mạt chược đến giờ này luôn hả?
- Đúng vậy, học tỷ lần trước thắng tôi lần này bị tôi g.i.ế.c cho trực tiếp không mảnh vải che thân. - Giang Cần vẻ mặt kiêu ngạo ngồi xuống ghế.
Nhâm Tự Cường sửng sốt một chút:
- Là không chừa mảnh giáp đi, Giang ca, sao ngay cả thành ngữ mà cậu cũng không biết?
Chu Siêu nghe tiếng quay đầu:
- Ván mạt chược của Giang ca không dùng mạt chược bình thường, quy tắc là ai thua ai cởi quần, không mảnh vải che thân phỏng chừng không phải từ hình dung.
Nhâm Tự Cường vẻ mặt chấn động:
- Giang ca, tôi có thể tham gia không?
- Cậu biết chơi mạt chược à? Tôi nhớ rõ quê các cậu hẳn là không chơi mạt chược đi?
- Tôi có thể làm trợ lý cho cậu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Cần ném chìa khóa xe lên bàn:
- Lần sau đi, chờ học tỷ mua quần áo mới rồi nói sau.
Chu Siêu sâu kín nhìn hắn một cái:
- Ngày mai sẽ thi, tôi khuyên cậu mau ôn tập đi Giang ca, cậu thật sự không sợ rớt môn hả?
- Nói thật, ta triệt để ngã ngửa rồi, hiện tại trong đầu chỉ toàn là mạt chược, thần tiên cũng không cứu được tôi.
- Không sao đâu lão Giang, cùng lắm là bữa sau thi lại thôi, nghe nói thi lại cũng không khó lắm, vấn đề không lớn. – Giọng điệu của Tào Quảng Vũ thoải mái mà an ủi, nhưng bản thân lại đang điên cuồng loạn học.
Giang Cần vắt cẳng chân nhìn y một cái:
- Lão Tào, hay là hai ta cùng thi lại đi, cậu cũng đừng học.
- Kỳ thật tôi cũng chỉ đọc sơ lại thôi, tỷ lệ rớt môn rất lớn, cậu đừng lo lắng, là huynh đệ, tôi sẽ không để cậu một mình.
- Cậu đừng gạt tôi nha, đến lúc đó nhất định phải rớt môn.
- Yên tâm.
Tào Quảng Vũ mừng thầm một chút, lại nhanh chóng ghi nhớ một công thức phức tạp.