Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 383
Cập nhật lúc: 2024-11-26 20:15:21
Lượt xem: 0
Nghỉ lễ, năm mới, mọi người đã cố gắng vì cùng một mục tiêu lâu như vậy, đã đến lúc xoát chút tình cảm.
Đoạn lời cảm ơn này được hắn soạn vào tối hôm qua, nội dung lưu loát 4000 chữ, cộng thêm giọng ông chủ trầm bổng du dương của hắn, kém không nhiều lắm phải nửa giờ, tuyệt đối có thể làm cho những sinh viên đại học ngây thơ chưa trải này cảm động són ra nước tiểu.
Nhưng một giây sau, ngoài cửa bỗng vọng vào một hồi âm thanh đát đát đát.
Phùng Nam Thư đi tới cửa 208, dùng đôi mắt trong suốt nhìn vào trong phòng, ánh mắt nhu hòa rất tinh chuẩn tìm được Giang Cần.
Nhưng dường như là vì nhìn ra mọi người đang họp, cô không có đi vào mà là nhu thuận dừng bước ở cửa, dường như có ý định chờ cuộc họp kết thúc rồi mới vào.
Sau khi nhìn thấy cô, Giang Cần ho khan một tiếng, nắm hai tay lại với nhau.
- Tôi không giống như những ông chủ khác, tôi, không giỏi lừa gạt tình cảm.
- Đương nhiên, tôi cũng rất không thích thao thao bất tuyệt hay dùng mấy lời cảm ơn để làm lãng phí thời gian của mọi người, đó là chuyện mà ông chủ cấp thấp và dung tục mới làm.
- Chúng ta ngàn lời vạn ngữ hội tụ thành một câu, chúc mọi người một ăn Tết vui vẻ, giải tán!
Nghe nói như thế, toàn bộ 208 đều vỗ tay nồng nhiệt.
Bọn họ làm sinh viên lâu như vậy, phiền nhất chính là lúc lãnh đạo nói chuyện, không nói toàn bộ quá trình không được rời đi, mà còn phải giả vờ chăm chú nghe, so sánh như vậy, vẫn là ông chủ nhà mình tốt, mọi sự đều suy nghĩ vì những nhân viên như bọn họ!
- Vuho, ông chủ cuối cùng đã làm việc của con người!
Tô Nại hào hứng hô một tiếng, lập tức xách túi xách kéo vali, chạy vù vù ra khỏi văn phòng, cùng bà chủ hàn huyên một câu rồi đi tới ga xe bắt tàu hỏa.
- Chết tiệt, tại sao nữ lập trình viên này lại nói chuyện như vậy?
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Cần chửi bới một câu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phùng Nam Thư xoa bóp một hồi, lại chỉ huy mọi người rút hết ổ cắm nên tháo.
Những người khác không biến thái như Tô Nại, lần nào cũng mua xe lửa sát giờ, theo đuổi cảm giác kích thích chạy như điên ở nhà ga, nhưng tất cả đều nhớ nhà, tay chân lưu loát rút ổ cắm điện, sửa sang lại đồ đạc cá nhân rồi rời đi.
Chỉ có Lộ Phi Vũ vẫn ngồi đó không nhúc nhích, đang chơi Spider Solitaire trên máy tính.
- Lão Lộ, cậu không về nhà hả?
- Nhà tôi ở đây, không vội, anh đi trước đi Đổng ca, sang năm gặp lại.
Đổng Văn Hào nhìn thoáng qua đôi bạn tốt đang nắm tay nhau kia, trong lòng thầm nói sang năm cái quần, ông chủ muốn dọn dẹp để hẹn hò với bà chủ kia kìa, cậu không thấy à?
Tên oắt con này, EQ rốt cuộc đi đâu hết rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-383.html.]
Vì thế, y mạnh mẽ nhấc cánh tay Lộ Phi Vũ lên, kéo tên này ra khỏi ghế.
- Đổng ca, anh kéo tôi làm gì?
- Tôi đến nhà ga, hành lý hơi nhiều, phiền ngài chuyển giúp tôi với.
- Được rồi, ông chủ tôi đi trước, đừng nhớ tôi nha! - Lúc Lộ Phi Vũ bị kéo ra khỏi văn phòng còn không nhịn được mà phất phất tay.
Đổng Văn Hào đỡ trán một hồi, đưa tay che miệng Lộ Phi Vũ, mỉm cười nói tạm biệt với bà chủ, quay đầu biến mất ở góc cầu thang của căn cứ khởi nghiệp.
Nhìn văn phòng trống trải, Giang Cần có chút cảm khái.
Hồi tháng chín, nơi này vẫn là một mảnh trống trải hỗn loạn, hiện tại cũng đã có hình thức ban đầu, từng cọng cây ngọn cỏ, từng viên gạch từng viên ngói này, đều là do hắn tự tay vắt hết óc lấy về từ chỗ hiệu trưởng Trương và chủ nhiệm Nghiêm, chứ đâu dễ dàng gì?
- Tiểu phú bà, khi nào thì cậu đi?
- Ngày mai mình sẽ đi.
- Trùng hợp như vậy, mình cũng ngày mai, vậy không vội, chúng ta đi 207 xem phim.
Đôi mắt Phùng Nam Thư hơi lóe sáng, ngoan ngoãn bị hắn kéo tay đi 207, sau khi khóa cửa phòng lại xem《 Hachikō 》mà đêm Giáng Sinh ngày đó chưa kịp xem.
Cuộc sống thường ngày quả thật dễ dàng lấy cảm xúc của người xem, bộ dáng chó Akita đáng yêu không nói, còn cố ý sắp xếp tình tiết ngược tâm, xem phim xong, tiểu phú bà đều có chút khổ sở.
- Giang Cần, mình cũng muốn nuôi chó.
Giang Cần dựa vào sô pha lắc đầu:
- Ký túc xá không cho nuôi thú cưng, dì nhìn thấy sẽ đánh m.ô.n.g cậu, đến lúc đó mình cũng không ngăn cản.
Phùng Nam Thư ngây người một lúc:
- Kiếm một con trong trường, nuôi ở chỗ này.
- Để sau rồi nói, nuôi chó rất khó, hằng ngày còn phải tìm thời gian đi dạo, thời gian đi dạo ngắn cũng không được, có vài con ch.ó tràn đầy năng lượng, không đi dạo sẽ đòi phá nhà…
- ?
Phùng Nam Thư ngơ ngác nhìn hắn, thầm nghĩ sau kỳ nghỉ nhất định phải nuôi một con chó.
Giang Cần nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, bên Hỉ Điềm cũng phải đi một chuyến, chủ yếu là đóng cửa, thuận tiện còn phát tiền lì xì cho bọn họ.
Cao Văn Tuệ thì không cần, mẹ nó, suốt ngày dạy bậy bạ, sợ thiên hạ không loạn, thành công khấu trừ hết toàn bộ tiền lương, dự kiến còn phải làm nô lệ mười năm mới có thể đổi lại tự do.