Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 385
Cập nhật lúc: 2024-11-26 20:15:24
Lượt xem: 0
- Vậy tại sao tao lại nghe Xảo Na nói, mày thường xuyên chuyện trò vui vẻ với dì ở lầu ký túc xá, tối thiểu cũng phải một tiếng mới kết thúc?
- Đó cũng là vì việc buôn bán của mày mà, nếu không thì tao có c.h.ế.t cũng không đi.
- Mẹ nó, đẳng cấp gì đây, vậy mà độ cứng miệng của mày lại ngang cơ với tao.
Giang Cần vừa trợn mắt với y một cái, vừa khinh thường đạp chân ga, lái xe rời khỏi Đại học Khoa học Kỹ thuật, tiến về Vạn Chúng.
Sau khi đến bãi đậu xe, hắn gọi điện thoại cho Hà Ích Quân trước, kết quả đối phương không bắt máy, sau một phút mới gọi lại.
Trung tâm thương mại Vạn Chúng rất rộng lớn, dây dưa rất lớn và phạm vi ảnh hưởng cũng rất sâu.
Một khi quyết định muốn chuyển đổi, tuyệt đối là rút dây động rừng, không chỉ bản thân trung tâm thương mại sẽ chịu ảnh hưởng, mà ngay cả nhà cung cấp hàng và các bên đối tác cũng phải đưa ra một lời giải thích hợp lý. Cho nên Hà Ích Quân đang gặp một số đối tác quan trọng, trong lúc nhất thời không thoát thân ra được.
- Giang tổng, cậu lên thẳng phòng họp trên tầng năm đi, mấy quản lý của trung tâm thương mại đều ở đó, cậu đến chủ trì hội nghị.
- Tôi lấy tiền để làm cố vấn, không bao gồm chi phí họp.
- Con mẹ nó, họ Giang kia, cậu quá chó rồi đấy!
Vân Mộng Hạ Vũ
- Không không không, tôi chỉ đùa chút thôi mà, chuyện họp hành anh cứ giao cho tôi đi.
Giang Cần cúp điện thoại, rồi dẫn theo Quách Tử Hàng lên tầng năm, đi đến phòng hội nghị ở cuối hành lang.
Đây là nơi Zhihu và Vạn Chúng nói chuyện hợp tác lần đầu, cho nên hắn cũng coi như là xe nhẹ đường quen.
Vừa vào cửa, thứ đập vào mắt đầu tiên là bàn hội nghị hình tròn, xung quanh có hai nam ba nữ đang ngồi, tính cả Nhạc Trúc thì tổng cộng có năm vị quản lý.
Một số người đang hút thuốc, một số người bắt chéo chân, còn một số thì đang chơi điện thoại di động, dường như họ cũng đang đợi Hà Ích Quân, mà có vẻ như đã chờ rất lâu nên trên mặt viết đầy mấy chữ buồn bực ngán ngẩm.
Giang Cần đi vào, vừa định trang bức, hô to một tiếng “Họp”, kết quả còn chưa kịp mở miệng đã bị Triệu Tổ Xương hút thuốc gọi lại.
- Cậu đi rót cho tôi một cốc nước, nước lạnh.
- ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-385.html.]
Giang Cần cầm lấy cốc nước, sững sờ một lát, sau đó đi đến bình đựng nước trong góc lấy một ly nước.
- Tôi cũng muốn một cốc, nước ấm, không quá nóng cũng không được quá lạnh.
Ngay sau đó, quản lý bộ phận hành chính Bảo Văn Bình cũng đưa qua một cái cốc, yêu cầu còn nghiêm ngặt hơn Triệu Tổ Xương.
Giang Cần chỉ có thể đặt cốc nước vừa rót xuống rồi đi lấy thêm cốc nữa.
Kết quả còn chưa rót nước xong, lại có người gọi hắn, bảo hắn xuống dưới mua hai cốc cà phê lên.
Cho tới giờ khắc này, Nhạc Trúc mới phát hiện Giang Cần đã đi vào, đang bị mấy người dùng như nhân viên phục vụ, lập tức muốn há mồm nói chuyện, kết quả lại bị Giang Cần dùng ánh mắt và động tác lắc đầu ngăn lại.
Hắn bưng cốc nước qua, đặt ở trước mặt Bảo Văn Bình, còn mình thì cất bước đi tới một cái ghế trước bàn kia rồi ngồi xuống, đó cũng chính là chỗ mà Hà Ích Quân thường ngồi.
- Đến đông đủ cả rồi đúng không?
- Hà tổng đang họp với nhà cung cấp, không thể thoát thân ra được, mọi người uống nước trước đi rồi nghe tôi nói hai câu đơn giản. - Giang Cần ngồi xuống ghế, ánh mắt đảo qua đám người rồi chậm rãi mở miệng.
Vẻ mặt Triệu Tổ Xương sững sờ, tàn thuốc trong tay trong nháy mắt rơi khỏi đầu ngón tay, rơi thẳng xuống đũng quần cháy thành một cái lỗ nhỏ, doạ cho y vội vàng đứng dậy dập dập.
Bảo Văn Bình càng thêm thú vị, vừa uống được một hớp nước, giờ sống c.h.ế.t kìm nén không phun ra, nhưng vẫn có một tia nước nhỏ chảy ra từ miệng.
Toàn bộ phòng họp đều bị trận tai ương cả nước cả lửa này làm cho hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Giang Cần với ánh mắt ngạc nhiên không tài nào tin nổi.
- Vậy giờ, tôi sẽ giới thiệu một chút với mọi người, đây là Giang Cần, cố vấn cải cách mà Hà tổng thuê tới, hạng mục trước đó mà các vị đã xem chính là do hắn viết. - Nhạc Trúc vội vàng giải thích thân phận của Giang Cần, miễn cho sau này mấy vị này lại mất mặt.
Cô vừa dứt lời, toàn hội trường kinh ngạc
Da đầu Triệu Tổ Xương và Bảo Văn Bình đều tê dại, trong lòng tự nhủ tại sao vị cố vấn này lại trẻ như vậy, nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, không khác gì mấy thực tập sinh cả.
- Cố vấn Giang, thực sự xin lỗi, cậu trẻ quá nên tôi tưởng cậu là thực tập sinh mới tới.
Giang Cần xua tay, ra hiệu mọi người không cần để ở trong lòng, sau đó tằng hắng một cái rồi mới mở miệng:
- Tôi mới vừa nói đến chỗ nào rồi nhỉ?
Nhạc Trúc mở miệng:
- Cậu nói muốn nói hai câu đơn giản.