Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 388
Cập nhật lúc: 2024-11-26 20:17:04
Lượt xem: 1
- Giang ca, đã ba giờ rồi, không về nhà thì trời sẽ tối, mẹ tao còn chờ tao về ăn cơm đấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quách Tử Hàng bỗng nhiên ở bên cạnh nói thầm một tiếng.
Giang Cần liếc y một cái, thầm nghĩ lão tử vừa mới đàm phán xong nghiệp vụ hơn trăm ngàn, tâm tình đang bay bổng không chịu được, câu mẹ tao còn chờ tao về ăn cơm cũng quá lạc trôi đi.
Sau đó hắn mới sực nhớ, nguyên lai mình thật sự chỉ là một sinh viên đại học bình thường không có gì lạ, vừa nghỉ hè đang muốn về nhà.
- Ba giờ bao nhiêu rồi?
- Ba giờ mười lăm rồi. - Quách Tử Hàng đáp một tiếng.
Giang Cần vừa gật đầu vừa đứng dậy:
- Giám đốc Nhạc, chúng tôi phải về rồi, nếu không xuất phát, lúc về đến nhà trời sẽ tối mất.
Nhạc Trúc vội vàng đứng dậy:
- Hà tổng vừa mới nhắn tin cho tôi, anh ấy nói đã họp xong rồi, đang trên đường tới, Giang tổng chờ thêm một lát đi.
- Vậy thì đợi thêm chút nữa.
Giang Cần tính toán một chút, lại một lần nữa ngồi xuống ghế.
Hắn sợ Hà Ích Quân không gặp được hắn, cảm thấy phí cố vấn không đáng, cho nên ở lại thể hiện tầm quan trọng của dịch vụ hậu mãi, ngươi không thể chỉ lo bán, còn phải để cho kim chủ an tâm.
Thương nhân thành thật đáng tin cậy như hắn, đầu năm nay quả thực không nhiều lắm.
Ba phút sau, Hà Ích Quân vội vàng đi tới phòng họp.
Y mới vừa cùng nhà cung cấp họp xong, tâm tình có chút mệt mỏi, hiện tại vừa nghĩ tới phương án cải cách còn chưa có manh mối, cả người lập tức càng thêm mệt mỏi.
Vấn đề mình gặp phải, Giang Cần có thể giải quyết sao?
Tuy người này tà môn thần kỳ, nhưng căn bản chưa từng làm kinh doanh thực thể, chỉ dựa vào lý luận suông, thật sự có thể quy hoạch cho mình một con đường ánh sáng bằng phẳng sao?
Vẻ mặt Hà Ích Quân ngưng trọng vươn tay, đẩy cửa phòng họp ra.
Trong tưởng tượng của y, lúc này Triệu Tổ Xương hẳn là đang hút thuốc, một điếu tiếp một điếu, Bảo Văn Bình đang gãi đầu, vẻ mặt mệt mỏi, tất cả mọi người hẳn là đang minh tư khổ tưởng.
Nhưng điều khiến Hà Ích Quân không nghĩ tới là, y chân trước vừa bước vào, chân sau đã bị các quản lý cao hứng bừng bừng vây quanh.
- Hà tổng, tôi có ý tưởng!
- Hà tổng, tôi cũng có ý tưởng, mẹ nó, tôi quả thực bùng nổ linh cảm.
- Tôi đã liệt kê ra mười chi tiết nghiệp vụ cần điều chỉnh, Hà tổng xem qua.
- Tôi đã vẽ xong bản phác thảo cải cách các khu, Hà tổng anh xem còn có chỗ nào không thích hợp không?
Hà Ích Quân nhận lấy giấy giáp trong tay bọn họ nhìn thoáng qua, cả da đầu đều tê dại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-388.html.]
- Giang tổng, cậu… lần này cậu vừa đánh bọn họ phải không?
Giang Cần lắc đầu, nhẹ nhàng mở miệng:
- Tôi chỉ là cung cấp một vài ý nghĩ dẫn dắt mà thôi.
- Tà môn, thật con mẹ nó tà môn.
Hà Ích Quân ôm đại cương và sơ đồ phác thảo của đám người xem một hồi lâu, càng xem càng kích động.
Dựa vào kinh nghiệm kinh doanh nhiều năm của y, liếc mắt một cái liền biết, những thứ này tuyệt đối có thể thực hiện.
Khuê nữ mình không quản được, hắn có thể quản.
Cải cách mình không làm được, hắn có thể làm.
Mẹ kiếp, kỳ tài ngút trời!
Hà Ích Quân nói cái gì cũng không cho Giang Cần đi, phân phó Triệu Tổ Xương an bài tiệc tối, nên ca hát, nên nhảy nhót, nên mát xa, còn cấp một khoản kinh phí, đêm nay không tiêu hết không được trở về.
Ở phương diện này, Triệu Tổ Xương được xem là chuyên gia, lập tức dẫn Giang Cần và Quách Tử Hàng đi Tụ Tiên lâu ăn tiệc lớn.
- Lão Quách, có đi không?
- Ăn xong lại đi, trời tối về đến nhà cũng không sao, tao sợ đang đi đường mà đói bụng, thì sẽ không ăn được gì.
Chờ rời khỏi Tụ Tiên lâu, lão Triệu lại gọi điện thoại tìm một nhân viên bán hàng, đặt một bàn ở quán bar khu giải trí.
- Lão Quách, có đi không?
- Chơi xong rồi về, rạng sáng về đến nhà cũng được, dù sao ngày mai có thể ngủ nướng.
Sau khi vui vẻ ở quán bar hơn một giờ, Triệu Tổ Xương lại rủ hai người đi hát.
- Lão Quách, có đi không?
- Hôm nay quá muộn rồi, lái xe ban đêm không an toàn, hay là để ngày mai rồi về.
Hát xong, Triệu Tổ Xương quen đường đưa bọn họ tới một nhà tẩy cước thành đặc sắc xanh vàng rực rỡ.
Lúc này đây, Giang Cần cự tuyệt, Quách Tử Hàng cũng đỏ mặt, hô thẳng không dám.
Hôm nay đã gặp đủ nhiều việc đời rồi, đầu lão Quách bắt đầu m.ô.n.g lung, trước mắt còn có đùi trắng như tuyết của tiểu tỷ tỷ sườn xám đang lắc lư không ngừng, cảm giác mình sắp hỏng rồi.
- Lão Triệu, hôm nay vất vả rồi, chúng ta cũng chơi đủ rồi, anh đưa chúng tôi đến khách sạn, cũng chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi đi.
Giang Cần từ quán bar đi ra, đứng ở giao lộ vừa hóng gió vừa nói chuyện.
- Giang tổng, cái này không được, kinh phí Hà tổng cấp còn chưa tiêu sạch đâu.
Triệu Tổ Xương vẻ mặt khó xử.
- Ngày mai còn phải lên đường, thật sự không chơi nổi nữa, để sau này đi.
- Vậy, được rồi…