Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 389
Cập nhật lúc: 2024-11-26 20:17:06
Lượt xem: 0
Buổi tối, khách sạn quốc tế Long Khải.
Giang Cần vẻ mặt mệt mỏi đi vào phòng, đưa tay mở đèn cùng đẩy cửa sổ ra, đón gió đêm lạnh lẽo tỉnh lại đầu óc.
Bên ngoài, tuy bóng đêm rất nặng, nhưng trên con phố giải trí nơi xa, bảng hiệu vẫn đang lấp lóe không ngừng, chiếu rọi bầu trời sáng lạn.
Bên đường có mấy người vừa uống vừa đỡ lẫn nhau, tập tễnh đi về phía trước, tiếng huyên náo cách hai con phố cũng có thể nghe thấy.
Lúc này Quách Tử Hàng đang ở trong phòng nhìn đông nhìn tây, lại nghiên cứu bồn tắm mát xa trong phòng tắm nửa ngày, còn cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh, trên mặt tràn ngập cảm thán.
- Lão Quách, hôm nay đi theo quản lý Triệu chơi một vòng, cảm giác thế nào?
Khuôn mặt già nua của Quách Tử Hàng nhịn không được đỏ lên:
- Trong đầu tao bây giờ còn là bồi hát cặp đùi trắng như tuyết kia của tiểu tỷ tỷ…
Giang Cần dựng gối lên nằm trên giường, túm chăn che chân lại:
- Nhìn thấy chưa, trong thế giới của người trưởng thành khắp nơi đều là cám dỗ, mày nhất định phải học được cách chống lại dục vọng, không thể bị ăn mòn dễ dàng.
- Tao đã hiểu Giang ca, xem ra làm người trưởng thành thật không dễ dàng, nhiều lần tao thiếu chút nữa từ bỏ chống cự, mặc cho người ta sắp đặt.
- Có cái gì khó khăn, mày nhìn tao, toàn bộ quá trình không thèm chớp mắt, nhìn cũng không thèm nhìn. - Giang Cần kiêu ngạo không thôi.
Quách Tử Hàng bĩu môi:
- Mày mỗi ngày ở cùng Phùng Nam Thư, ánh mắt tự nhiên cao rồi, nhưng đối với tao, những thứ kia đều là cám dỗ trí mạng.
- Có quan hệ gì với tiểu phú bà, tao bất động như núi là bởi vì nội tâm tao chính trực, bởi vì tao thoát ly thú vui thấp kém!
Vân Mộng Hạ Vũ
- Tao tin cái quỷ nhà mày, mày rõ ràng là lão luyện, sau khi đi vào không thấy sợ hãi, tao lại không giống như vậy, vừa vào liền hoang mang, không biết mình nên làm gì.
Quách Tử Hàng nói xong bỗng nhiên nhớ tới một chuyện:
- Đúng rồi Giang ca, mày gọi điện thoại về nhà chưa?
Giang Cần gật đầu:
- Rồi, bị mắng một trận, mẹ tao bảo đừng có về nữa, còn muốn đem phòng của tôi cho chó ở.
- Tao cũng vậy, hôm nay mẹ tao chuẩn bị một bàn thức ăn, kết quả nghe nói tao không trở về, rất không vui.
- Trách ai? Con mẹ nó tao đã nói là trở về, kết quả mày nghe đi chơi thì mắt lập tức tỏa sáng, còn sáng hơn đèn nhà tắm.
Giang Cần mắng y một cái, khinh bỉ kẻ không chịu nổi cám dỗ này.
- Vậy cũng không thể trách tao a, tao chưa từng trải nghiệm thứ gì, khẳng định tò mò.
Quách Tử Hàng cười hì hì một tiếng, đưa tay lấy điều khiển từ xa, mở TV.
Đêm khuya, đài truyền hình đều chiếu quảng cáo mua sắm, không có một bộ phim nào, chỉ có đài hoạt hình chiếu Cừu Vui Vẻ và Sói Xám là đứng đắn, bọn họ cũng chỉ có thể xem cái này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-389.html.]
Một giây trước vẫn là chị gái mặc sườn xám làm điệu làm bộ, một giây sau đã là phim hoạt hình mây trắng trời xanh, Giang Cần cảm giác hư ảo và hiện thực thật sự quá tách rời.
Đây chẳng lẽ coi như là tương phản sao?
Hắn chép chép miệng, xốc chăn lên đi tắm rửa, sau đó thoải mái nằm trên giường.
- Giang ca, ngày mai mấy giờ chúng ta về?
- Ăn sáng xong rồi về, đại khái bảy giờ đi.
……
Buổi trưa hôm sau, dương quang phổ chiếu.
Hai người trả phòng, trải qua một đường xóc nảy, rốt cục đến Tế Châu, sau đó cả hai chia tay ở đại lộ Bình Hồ, chuẩn bị ai về nhà nấy.
Nhưng trước khi xuống xe, nội tâm Quách Tử Hàng vẫn còn chút rối rắm, mặt mày nhăn méo.
- Về nhà chắc chắn sẽ bị mắng, tất cả là tại vì con rồng hôm qua.
Giang Cần nghe xong liền vui vẻ:
- Mày cứ nói thật với mẹ mày đi, vốn chiều hôm qua định trở về nhưng trên đường bị một con rồng mặc sườn xám cuốn lấy, mày phải ra sức chống cự cả một đêm mới có thể trốn về Tế Châu, nói không chừng mẹ mày sẽ tha cho mày một mạng.
Quách Tử Hàng cười ha hả một tiếng không có chút tình cảm:
- Tao cũng có một chuyện rất khó hiểu đấy Giang ca, mẹ mày lấy phòng của mày cho chó ở rồi, sao mày không sợ chút nào vậy?
- Bởi vì tao mang về một tiểu bảo bối, sẽ làm ba mẹ vui vẻ. - Giang Cần vỗ vỗ cúp Ngôi sao học tập của mình.
Quách Tử Hàng lập tức hiểu, hơn nữa còn hâm mộ:
- Sớm biết hôm qua tao cũng mua một cái, mày nói bây giờ đi chợ hàng hóa mua thì có kịp không?
- ?
Giang Cần nhướng mày mắng y một cái:
- Cái của lão tử là được nhà trường phát, là giải thưởng lớn, nghiêm chỉnh toàn trường, mày không biết nói thì đừng có nói.
Quách Tử Hàng không quan tâm thật giả, chỉ muốn tìm một lý do:
- Giang ca, mày nói xem tao phải làm thế nào để không bị mắng?
- Mày không có cúp, trừ phi mang con dâu về ăn tết, nếu không thì đều vô dụng cả thôi.
- Vậy mày mang Phùng Nam Thư về nhà đi, cái cúp này cho tao dùng được không?
- Cút, thấy mày liền bực.
Giang Cần đạp chân ga ra khỏi đại lộ Bình Hồ, cho đến khi tới cửa nhà, quả tim trong n.g.ự.c hắn vẫn còn phát run bởi vì câu "Đưa Phùng Nam Thư về nhà" kia.