Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 149
Cập nhật lúc: 2025-02-04 22:15:41
Lượt xem: 49
Phùng Vận khẽ cười: “Quận chúa cớ gì lại nói với ta những lời này?”
Phù Dương Nghi vẻ mặt đầy hứng thú, như thể sợ thiên hạ không đủ loạn: “Ngươi còn nhìn không ra sao? Ngao phu nhân đang đề phòng ngươi đấy.”
Phùng Vận thản nhiên đáp: “Ngao phu nhân lo cho tướng quân cũng là điều nên làm.”
Phù Dương Nghi than một tiếng, lắc lắc đầu.
“Phùng nương tử đúng là dầu muối không thấm. Lão thân già cỗi thế này, vì mấy chuyện vặt vãnh của các ngươi mà lặn lội đường xa đến đây, vậy mà ngươi lại chẳng chút để tâm...”
Phùng Vận thấy buồn cười trong lòng.
Quận An Độ trước khi Bắc Ung quân vào thành vốn thuộc Tề quốc, cảnh sắc phong tục đều khác xa so với quê nhà Bình Thành và Trung Kinh của Phù Dương Nghi.
E rằng vị quận chúa này từ lâu đã muốn đến đây ngắm nhìn một phen.
Nàng khẽ cụp mi, ôn hòa đáp: “Quận chúa phong hoa chính mậu, sao có thể gọi là già?”
Lời nói quá mức nghiêm chỉnh ấy hiển nhiên đã làm mất hứng của Phù Dương Nghi.
“Phùng cơ mới thực sự là phong hoa chính mậu. Bản quận chúa thật khổ mà, muốn tìm một lang quân ưa nhìn cũng phải dùng quyền thế đè ép người ta, khổ lắm chứ.”
Khóe mắt Phùng Vận giật nhẹ.
Cái người Phù Dương Nghi này, thật sự là chuyện gì cũng dám nói.
Thực ra nàng ta mới ngoài hai mươi, làm gì đến mức “già cỗi” như vậy?
Phùng Vận không muốn tiếp tục đứng đây làm bia đỡ đạn, liền hơi nghiêng người hành lễ, nhắc lại lời cáo lui.
Phù Dương Nghi vốn định nói gì đó, nhưng rồi lại phất tay:
“Ngươi cứ đi đi, ta sẽ ở lại An Độ một thời gian. Có cơ hội, ta lại đến tìm ngươi.”
Phùng Vận cúi mình đáp: “Thiếp xin kính chờ Quận chúa.”
Phù Dương Nghi thấy nàng sắp đi, bỗng dưng lại nói: “A Trĩ là khuê trung mật hữu của ta, ngươi không được ức h.i.ế.p nàng ấy.”
Có lẽ đây mới thực sự là điều mà Phù Dương Nghi muốn nói nhất.
Phùng Vận cảm thấy nàng ta dường như đã nhầm lẫn đối tượng.
Lý Tang Nhược hận nàng đã đành, còn nàng với Thôi Trĩ vốn không thù không oán, cớ gì lại phải đi ức h.i.ế.p nàng ta?
“Quận chúa nói đùa rồi, thiếp không dám.”
---
Rời khỏi Chính Sự Đường, vừa bước qua cổng phủ, Phùng Vận chỉ thấy một mình Diệp Sấm, không thấy Ngao Thất đâu.
Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ lên xe lừa, nhẹ giọng bảo: “Về Ngọc Đường Xuân.”
Bên ngoài Ngọc Đường Xuân không còn cảnh xếp hàng dài như hôm qua, nhưng sinh ý lại tốt hơn hẳn.
Thành An Độ dưới bóng chiến tranh đã chìm trong tĩnh mịch quá lâu.
Tin tức quân Bắc Ung vượt Hoài Thủy truyền đến, bách tính mới có thể thở phào nhẹ nhõm, không ít người dắt díu cả nhà ra ngoài, gọi một bữa cơm tươm tất để mừng thoát nạn.
Phùng Vận đứng ở đại đường quan sát một lát, thấy Văn Huệ cùng mấy hỏa kế đều bận rộn, liền đi thẳng vào hậu viện, định lên lầu chợp mắt một chút.
“Tối nay ta sẽ nghỉ lại đây, có chuyện gì thì gọi ta.”
Tiểu Mãn ngạc nhiên: “Nữ lang không về thôn Hoa Khê sao?”
Phùng Vận khẽ ừ một tiếng, mệt mỏi tựa lên trường kỷ mềm mại.
“Ở trong thành có thể nhận được tin chiến sự từ bờ Nam nhanh hơn.”
Tiểu Mãn cười hì hì, "Nữ lang lo lắng cho tướng quân sao?"
Phùng Vận liếc nàng một cái, suy nghĩ chốc lát, lại cảm thấy lời nàng nói cũng không sai.
Lo lắng cho Bùi Quyết sao?
Đúng là có lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-149.html.]
Bùi Quyết bây giờ không thể c.h.ế.t được. Nếu hắn c.h.ế.t rồi, ai sẽ giúp nàng thu dọn tên Tiêu Trình kia đây?
Vì vậy, Phùng Vận gật đầu, "Ta vô cùng lo lắng cho tướng quân."
Tiểu Mãn không hiểu sao lại có chút vui vẻ.
Thật ra trước khi thành An Độ thất thủ, Trần phu nhân cũng từng dặn dò nàng và Đại Mãn rằng, về sau phải hầu hạ tướng quân cho tốt. Nữ tử chỉ khi được lang quân sủng ái mới có ngày ngẩng cao đầu.
Nhưng Tiểu Mãn lại cảm thấy Đại tướng quân thật đáng sợ. Đôi mắt ấy như có lưỡi d.a.o g.i.ế.t người. Ai nấy đều nói hắn anh tuấn, nhưng đến giờ Tiểu Mãn vẫn chưa dám nhìn thẳng vào hắn một lần. Chỉ có nữ lang mới có thể chế ngự một lang quân như vậy...
Tiểu Mãn chợt nghĩ đến điều gì đó, khi buông rèm giường cho Phùng Vận, nàng hạ giọng hỏi:
"Nữ lang, đã lâu rồi Tả thị vệ không tới đưa tin phải không?"
Phùng Vận nhất thời không phản ứng kịp.
Một lúc lâu sau nàng mới gật đầu.
Đúng vậy.
Chiến sự kéo dài đến mức này, vậy mà Bùi Quyết vẫn không có lấy một lời nhắn gửi.
Thật khiến người ta thấp thỏm.
88- Cữu mẫu, cữu mẫu.
Ban đêm, trên phố thỉnh thoảng có kỵ sĩ phi nhanh qua, mỗi lần như vậy Phùng Vận đều giật mình tỉnh dậy, dựng tai lên nghe một lúc.
Nàng đã dặn dò gia nhân, một khi có tin tức, bất kể thời gian nào cũng phải báo cho nàng biết.
Nhưng đến tận hừng đông, vẫn không có động tĩnh gì.
Nàng rời giường, đến đại sảnh của Ngọc Đường Xuân dùng bữa sáng, đi một vòng xung quanh, rồi ngồi xuống hỏi Tiểu Mãn:
"Đã thấy Ngao Thất chưa?"
Tiểu Mãn lắc đầu, "Có khi nào hắn đưa đệ muội về Trung Kinh rồi không?"
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa bỗng vang lên giọng trẻ con non nớt, tiếp theo, hai bóng dáng nhỏ bé lảo đảo chạy vào.
"Cữu mẫu! Cữu mẫu! Cứu mạng a!"
Cả gian phòng đầy gia nhân đều kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ, rồi lại nhìn về phía Phùng Vận.
Phùng Vận: "Ta không phải cữu mẫu của các ngươi."
"Người chính là cữu mẫu... Suỵt... Cứu mạng..."
A Tả lanh lợi hạ giọng, làm động tác cầu cứu với Phùng Vận.
"Cữu mẫu, cữu mẫu, người là trưởng bối, chỉ có cữu mẫu mới làm chủ được chuyện của chúng ta, đúng không?"
Phùng Vận giật giật mí mắt, nhìn sang Ngao Thất, kẻ đang cau mày đi theo phía sau.
"Chuyện gì đây?"
Hai đứa trẻ nhanh như chớp trốn ra sau lưng Phùng Vận, tức giận lườm Ngao Thất, "Cữu mẫu đã quyết định giữ chúng ta lại rồi, A huynh không thể đuổi chúng ta đi."
Đây là A Tả nói.
A Hữu thông minh lập tức gật đầu phụ họa.
Thao Dang
"Đúng vậy. Quận chúa biểu tỷ cũng nói rồi, dọc đường nhiều đạo phỉ, trừ phi A huynh đích thân đưa chúng ta về Trung Kinh, bằng không... ai đưa cũng không yên tâm."
Ngao Thất chính mình cũng là lén chạy ra đây, bảo hắn đưa hai đứa nhỏ về Trung Kinh chẳng khác nào dê vào miệng cọp sao?
Hai đứa trẻ này thực sự rất biết cách nắm bắt nhược điểm của A huynh mình.
Nhưng Ngao Thất đã bị chúng quấy rầy suốt một đêm, rõ ràng đã sắp đến bờ vực sụp đổ.
"Không đi cũng được."
Nói xong, hắn nhìn về phía Phùng Vận.
"Các ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh nữ lang, chờ đến khi A phụ phái người đến đón."
Hắn đã suy nghĩ kỹ, không thể để đệ muội đi theo Thôi Trĩ được, như vậy quá hồ đồ. Hơn nữa, bên cạnh Phùng Vận có thị vệ doanh, là nơi an toàn nhất. Quan trọng hơn cả, ở Phùng gia, đồ ăn không tệ, sẽ không để đệ muội hắn chịu thiệt.