Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-01-08 01:23:31
Lượt xem: 136

Lần này, Bùi Quyết không chạm vào nàng, chỉ phái tâm phúc đưa nàng về An Độ, còn thưởng cho nàng người của phủ Thái thú, rõ ràng là ân sủng nặng nề hơn.

Vậy nên, Lý Tang Nhược gấp gáp ra tay như thế, phải chăng là sợ Bùi Quyết động lòng với nàng?

Quả thật, nữ nhân không thể có tình cảm, bằng không như Lý Tang Nhược quyền thế nghiêng trời, cũng không tránh khỏi mất tự tin.

Phùng Vận trong lòng cảm thán, rất bình thản nói:

“Đại tướng quân là hạng người nào? Há có thể bị một nữ tử mê hoặc? Công công nói thế, là đang sỉ nhục tướng quân, hay đang sỉ nhục Thái hậu?”

“To gan!”, Phương công công bị nàng phản bác, sắc mặt khó coi cực điểm.

“Nữ nhân họ Phùng, ngươi chỉ là một thiếp thất thấp kém, dám nghi ngờ Thái hậu nương nương?”

“Ta là nghi ngờ công công.”

“Nghi ngờ ta chính là nghi ngờ Thái hậu nương nương!”

“Công công đánh mặt ta, chính là đánh vào mặt tướng quân.”

Phùng Vận lý lẽ đầy đủ, khiến Phương công công chột dạ, không khỏi liếc nhìn nàng thêm vài lần.

Nữ tử này n.g.ự.c đầy, eo thon, cao ráo mềm mại, khí chất và phong thái đặc biệt động lòng người.

Càng tuyệt hơn là dáng vẻ nàng ta thoạt nhìn đoan trang, nhưng thực ra mị hoặc ngấm ngầm, chính là loại quý nữ mê hoặc bậc nhất mà nam nhân yêu thích, chỉ cần nhìn qua đã khiến người ta nảy sinh ý muốn chiếm hữu.

Dù đã tịnh thân, Phương công công cũng từng là nam nhân, hắn kinh ngạc nhận ra, nữ tử này còn quyến rũ hơn tất cả phi tần hắn từng thấy suốt mười mấy năm trong cung.

Đây là mầm họa lớn!

Trước khi đến An Độ, hắn còn tưởng Thái hậu nghi ngờ quá mức...

Nay vừa nhìn, mới thấy Thái hậu quả là Thái hậu, thật có kiến thức.

Yêu cơ thế này không trừ, e rằng Đại tướng quân Bùi Quyết sẽ mất cả thiên hạ vào tay người khác.

Phương công công chỉnh lại thần sắc, thêm vài phần ác ý:

“Đã vậy, nữ nhân họ Phùng không biết điều, vậy thì cùng áp giải về Trung Kinh, chờ Thái hậu nương nương xử trí.”

Hắn vung tay, lập tức gọi thị vệ tới bắt người.

Tuy nhiên, hai tiểu thái giám vừa tiến tới, Ngao Thất liền từ bên cạnh rút đao ra khỏi vỏ.

Không nói một lời, trực tiếp hạ thủ. Tốc độ nhanh như chớp khiến tiểu thái giám không kịp né tránh, một đao xuyên qua cánh tay, gào thét thảm thiết...

Tiếp đó, Ngao Thất kéo Phùng Vận ra phía sau, cánh tay dài túm lấy một tên khác, đẩy mạnh hắn về phía Phương công công, khiến hắn lảo đảo va vào khung cửa, hét lên đau đớn như lợn bị chọc tiết.

“To gan! Ngao thị vệ dám chống lệnh sao?”

Ngao Thất cười lạnh:

“Tại hạ nhận lệnh của Đại tướng quân.”

Phương công công giận dữ, hét lớn:

“Hôm nay, ta nhất quyết phải mang người đi, ngươi định thế nào?”

Ngao Thất giơ cao thanh đao bên hông, chỉ vào mặt Phương công công, ngang nhiên nói:

“Lấy mạng c.h.ó của ngươi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-17.html.]

Đó là một thanh hoàn thủ đao dài và mảnh, sống đao dày nhưng lưỡi đao sắc bén, đã từng uống m.á.u trên chiến trường. Khi g.i.ế.t người, không hề do dự, vừa nhanh vừa chuẩn, cắt đi một lọn tóc của Phương công công mà không gây tổn thương chí mạng.

“Ngao Thất!”

Phương công công trợn to mắt, không dám tin nổi, đưa tay lên che đầu, nhìn m.á.u tươi chảy qua kẽ tay mà sợ đến lắp bắp tại chỗ.

"Ngươi... trong mắt ngươi còn có Thái hậu, còn có vương pháp không?"

Ngao Thất nhíu mày, liếc nhìn thanh đao yêu quý của mình, có vẻ cảm thấy xui xẻo, bèn dùng áo Phương công công lau vài cái, thần thái kiêu ngạo đến cực điểm.

"Đại tướng quân cai quản quận An Độ, lời Đại tướng quân chính là vương pháp của quận An Độ."

Khuôn mặt Phương công công lúc xanh lúc trắng, trong lòng giận điên lên nhưng đành bất lực.

Đám thị vệ của Bùi Quyết, từng người đều hung hăng càn quấy, mạng người trong mắt họ chẳng khác gì trò đùa. Nếu chọc giận bọn họ, g.i.ế.t người chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Huống chi, thời buổi loạn lạc, hoàng quyền chưa chắc đã lớn hơn binh quyền. Dù là Thái hậu hay Thừa tướng, cũng phải nể mặt Bùi Quyết vài phần.

Hơn nữa, Thái hậu lại có tình ý sâu nặng với Bùi Quyết. Nếu làm quá mức, người xui xẻo cuối cùng vẫn là kẻ bị đem ra làm bia đỡ như ông ta.

Phương công công nhìn lòng bàn tay đầy máu, thả lỏng quai hàm đang nghiến chặt, đổi sang vẻ mặt tươi cười.

"Nô tài phụng lệnh làm việc, mong Ngao thị vệ nể tình mà giơ cao đánh khẽ..."

Ngao Thất trợn mắt, bộ dạng kiêu ngạo kiểu "ngươi sống c.h.ế.t ta mặc kệ", chỉ lạnh lùng nói: "Dưới quyền tướng quân, phải làm theo quy củ của tướng quân. Người ta cần, công công không thể mang đi."

Phương công công tức đến mức m.á.u dồn lên não, hét lên: "Ngao thị vệ..."

"Hai vị!" Phùng Vận quan sát nãy giờ, thấy thời cơ vừa đủ, bèn ném ánh mắt trấn an về phía Ngao Thất, vuốt ve tâm trạng của hắn, sau đó khẽ cúi người hành lễ với Phương công công.

"Tiểu nữ có một cách dung hòa, không biết công công có muốn nghe không?"

Thao Dang

Phương công công đang tiến thoái lưỡng nan, nghe vậy liền hỏi: "Ý ngươi thế nào?"

Phùng Vận nói: "Người trong phủ Thái thú, ta sẽ mang đi một phần, còn lại để công công dẫn đi một phần. Như vậy, cả công công và Ngao thị vệ đều có thể ăn nói."

Giọng nàng nhẹ nhàng, tư thái mềm mại, nhưng lời nói lại mang sức mạnh khiến người khác khó lòng kháng cự.

Trong lao phủ ánh sáng lờ mờ, mặt đất ẩm ướt, bốc lên mùi ẩm mốc khó chịu.

Nơi đây hiện đang giam giữ phần lớn những người từng cai quản thành này hoặc canh giữ lao phủ. Quan viên không kịp bỏ trốn, thuộc hạ, binh lính, cùng gia quyến của họ khiến các phòng giam chật kín. Tiếng chửi rủa, phỉ nhổ, van xin, gào khóc hòa vào bầu không khí âm u, lạnh lẽo của nhà lao, tựa như chốn âm phủ, càng thêm ghê rợn.

Phùng Kính Đình đốt kho lương, giả hàng rồi chạy trốn, để lại họ phải gánh tai họa, trở thành vật hi sinh.

Do đó, khi nhìn thấy nữ nhi của Phùng Kính Đình, lòng căm hận của họ bùng lên mãnh liệt.

Phùng Vận đi qua, thần sắc lạnh lùng.

Nàng không phải Bồ Tát, không thể cứu tất cả mọi người. Đây là bi kịch của chiến tranh, dù giận dữ hay oán hận thế nào, cũng chỉ đành mỗi người tự nhận lấy số phận.

Thuộc hạ và gia nhân của phủ Thái thú bị giam ở ngục Bính. Đám nam nữ bên trong, ánh mắt đăm đăm dõi theo Phùng Vận tiến lại gần. Một số người mừng rỡ đến bật khóc, trong khi những kẻ từng ỷ vào Trần phu nhân mà cư xử cay nghiệt với nàng thì sợ đến mất hồn...

Phùng Vận dừng bước, nhìn vào những gương mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trong lao.

"Biến cố này khiến các vị chịu khổ, hôm nay ta đến để đưa các vị rời đi. Nhưng trước khi đi, có vài việc ta muốn làm rõ..."

Mọi người đồng thanh đáp ứng, ánh mắt đều đổ dồn lên người nàng.

Họ không phải lần đầu gặp trưởng nữ chính thất của Thái thú, nhưng đôi mắt mang theo ý cười mà lại lạnh lẽo đến gai người này khiến họ cảm thấy xa lạ, như thể nàng đã trở thành một con người khác.

" Trần phu nhân dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ, cùng đại phòng lén lút mưu đồ, muốn thay thế ta, lại định gả Phùng Oanh cho Tiêu Tam lang. Ai biết việc này, đứng sang bên trái."

Loading...