Vợ Ngốc - Chương 26: Cái miệng hại cái thân
Cập nhật lúc: 2025-01-17 08:46:30
Lượt xem: 22
Sở Duật cong môi cười, trên môi người đàn ông này hiện lên một sự nham hiểm và xấu xa: "Đó là kẹo mút, một cây kẹo mút siêu to khổng lồ dành riêng cho Y Y đấy. Hơn nữa cây kẹo này còn là kẹo mút không tan nữa, Y Y ăn mãi không hết luôn. Chỉ là cây kẹo này nó hơi thô cứng một chút, chỉ sợ em không ăn được hết thôi."
Hướng Thanh Y hoàn toàn ngơ ra đó luôn!
Cô chớp chớp mắt nhìn Sở Duật đang cười xấu xa ở bên cạnh, người đàn ông này có thể nói ra mấy lời vô sỉ như thế kia, chắc hẳn da mặt rất là dày đây mà. Nhưng đầu óc của Hướng Thanh Y vô cùng trong sáng chứ không hề đen tối như là Sở Duật, đương nhiên cô gái nhỏ này không hiểu hàm ý sâu xa ở trong lời nói của cái con sói đói nào nữa rồi.
Hướng Thanh Y ngây thơ hỏi: "Ông xã, thật sự có kẹo mút không tan sao? Nhưng Y Y chưa bao giờ được ăn loại kẹo này, mẹ của Y Y cũng chưa bao giờ mua cho Y Y cả." Chắc hẳn cô gái nhỏ này đang vô cùng thắc mắc về cái loại kẹo mút không tan kia.
Y Y đã bao giờ nghe nói đâu nhỉ?
Cô cũng chưa từng nhìn thấy thứ này.
Không phải ông xã lại muốn lừa Y Y đấy chứ?
Sở Duật hai mắt vẫn hướng về phía trước, nhưng nụ cười trên môi của người đàn ông ngày càng đậm dần. Người đàn ông chống một tay lên cằm của mình: "Đương nhiên rồi, ông xã thật sự có loại kẹo này. Mà kẹo này của ông xã chỉ có một cây duy nhất thôi. Y Y may mắn lắm mới có được nó đấy. Chỉ khi là vợ của anh thì mới được ăn cây kẹo này." Người đàn ông này cũng không đứng đắn quá rồi đấy!
Hướng Thanh Y hai mắt sáng ngời, cô vội vàng năn nỉ Sở Duật: "Ông xã, mau lấy ra cho Y Y đi. Y Y muốn ăn kẹo mút không tan của ông xã." Được ăn kẹo, lại còn được ăn đến suốt đời không hết, Y Y tất nhiên là thích rồi, cô sung sướng vô cùng là đằng khác.
Lyly
Thật muốn nhìn thấy kẹo mút không tan của ông xã quá đi!
Y Y rất muốn nếm thử mùi vị của cây kẹo kia xem nó như thế nào nha!
Sở Duật dở khóc dở cười nhìn cô gái ngây thơ, hơn thế nữa đầu óc của cô lại còn vô cùng trong sáng như thế này. Đầu óc đen tối như Sở Duật ở cạnh một Hướng Thanh Y trong sáng như thế này, anh đúng là không biết là nên khóc hay nên cười nữa đây.
Cuối cùng, Sở Duật mới chịu lên tiếng: "Y Y ngoan, bây giờ không tiện để cho Y Y ăn đâu. Đợi đến khi nào thích hợp thì ông xã sẽ đem nó ra cho Y Y nhé! Như vậy có được không?" Sở Duật bây giờ vẫn chưa thể ra tay được với con cừu non này, vì anh muốn xác nhận tình cảm mà mình dành cho Hướng Thanh Y.
Thứ cảm giác mà anh dành cho Hướng Thanh Y thật sự rất đặc biệt, hoàn toàn khác xa những người phụ nữ khác. Anh muốn ở cạnh cô, muốn chăm sóc cho người con gái này, anh muốn ở cạnh cô. Bây giờ, anh muốn biết đó là thứ tình cảm gì, đó rốt cuộc có phải là tình yêu hay không? Trước khi làm rõ, Sở Duật không muốn bản thân mình làm ra chuyện sai trái không thể cứu vãn nổi.
Hướng Thanh Y đang cao hứng thì lại bị Sở Duật kéo tụt xuống dưới đất. Cô gái này lại bắt đầu dở cái thói trẻ con ra: "Không muốn đợi đâu! Y Y muốn ăn kẹo ngay bây giờ cơ, ông xã mau đem ra cho Y Y ăn đi. Y Y muốn ăn mà!" Cô ngốc ấy lại bắt đầu làm nũng. Mỗi lần như vậy, trái tim của Sở Duật đều tan chảy ra.
Người đàn ông nào đó không biết là nên khóc hay nên cười nữa.
Bây giờ mà lôi cái "kẹo mút không tan" kia ra, e rằng Sở Duật nhà anh ngày mai sẽ không còn dám bước chân ra khỏi nhà nữa đâu. Bao nhiêu người qua đường như thế, chẳng lẽ cứ để cho họ nhìn thấy à?
Đúng thật là tự mua dây buộc mình mà!
Đang yên đang lành tự nhiên Sở Duật lại đi nhắc đến chuyện này làm gì không biết. Quả nhiên người ta nói không sai, cái miệng hại cái thân là ở chỗ này chứ đâu nữa. Không những thế, cô ngốc ấy lỡ như lại làm hỏng nửa đời sau của anh thì biết làm sao bây giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-ngoc/chuong-26-cai-mieng-hai-cai-than.html.]
Tìm mãi mới được một lý do để chối bỏ, cả người của Sở Duật đã toát hết cả mồ hôi rồi đây này: "Y Y ngoan, bây giờ anh mà lấy kẹo ra là nó sẽ hỏng mất đấy. Hỏng rồi thì em ăn làm sao được có đúng không? Hơn nữa để người ta nhìn thấy sẽ cướp mất kẹo của Y Y đấy, không cho Y Y ăn đâu."
Nghe ông xã nói như thế, Hướng Thanh Y cũng ngoan ngoãn im lặng không dám lên tiếng nói nữa. Cô ngốc này trông có vẻ tủi thân lắm, nhưng bây giờ cô có muốn ăn cũng không được. Y Y cũng không muốn làm hỏng cây kẹo kia.
Mẹ dạy cô phải biết kiên nhẫn, nhất định sau này Y Y sẽ có dịp ăn thôi!
Trở về nhà, ba mẹ Sở đã chờ sẵn ở nhà, thức ăn cũng đã chuẩn bị hết rồi. Thấy con trai và con dâu mình về, Sở phu nhân niềm nở chạy ra đón. Tất nhiên bà chỉ đón con dâu mà thôi, còn Sở Duật thì bị coi như vô hình luôn.
Thậm chí Sở phu nhân còn mỉa mai con trai mình một câu: "Gớm, anh mà cũng biết về sớm cơ đấy! Tôi còn tưởng anh đi là đi liền mấy tháng luôn." Thằng con trai cuồng công việc này của bà vậy mà cũng biết trở về nhà sớm à? Đúng là chuyện lạ trên đời à nha.
Ngoài mặt thì mỉa mai thế thôi nhưng trong lòng của Sở phu nhân đang vô cùng vui mừng đấy.
Đứa con trai mà bà tưởng cứ như khúc gỗ ấy cuối tuần cũng đã biết yêu rồi! Hơn nữa con trai bà còn về sớm vì con dâu nữa chứ. Cứ tình hình này có lẽ là bà sẽ được sớm bồng cháu cho mà xem.
Sở Duật đã quen với tính cách của mẹ mình lên cũng chả buồn nói, anh lẽo đẽo theo sau mẹ và vợ mình đi vào trong nhà.
Cơm nước xong xuôi, Hướng Thanh Y trở về phòng sớm, còn Sở Duật được mẹ giữ lại phòng khách một chút. Sau khi con dâu yêu quý của bà rời đi, Sở phu nhân mới bưng một bát canh và một cốc nước đến cho con trai: "Sở Duật, cái này là mẹ mua cho mày đấy. Mau uống đi rồi mau sinh cháu cho hai ông bà già này bồng."
"Mẹ, đây lại là thứ thuốc kì lạ gì mà mẹ lấy vậy?" Sở Duật cảm thấy sợ hãi khi nhìn bát thuốc đen ngòm sộc mùi vô cùng khó chịu kia. Đừng nói là mẹ của anh lại tin mấy cái lời vớ vẩn ở đâu rồi mua thuốc linh tinh đấy nhé. Sở Duật nhăn mặt tỏ vẻ không muốn: "Không phải mẹ muốn hại c.h.ế.t con đấy chứ?"
Sở phu nhân liền đánh bốp lên người con trai mình một cái: "Tiên sư bố cái thằng này! Mày ăn nói kiểu gì thế hả? Đây là thuốc bổ thận tráng dương mẹ lấy cho mày đấy. Nghe nói ông thầy này tay nghề cao, có thể chữa được căn bệnh "bất lực" kia của mày, mau uống rồi sinh cháu cho mẹ đi." Thằng con trai này của bà đúng thật là chẳng biết điều gì cả.
Sở Duật đen mặt lại, anh dường như phát điên lên rồi: "Mẹ à, con trai mẹ hoàn toàn bình thường, con cũng không cần phải nhờ những thứ thuốc này hỗ trợ đâu." Anh mặc kệ mẹ mình luôn, liền đi vào phòng ngay lập tức.
Đem theo tâm trạng bực bội nằm xuống giường, thỉnh thoảng anh còn liếc mắt sang nhìn Hướng Thanh Y. Cô gái này ngủ rồi thì phải. Sở Duật vẫn không hết bực, nếu như anh muốn có thể khiến cho Hướng Thanh Y ba ngày không xuống giường được ấy chứ.
Thôi bỏ đi.
Sở Duật vòng tay ôm lấy Hướng Thanh Y từ từ chìm vào trong giấc ngủ say.
Nhưng người con gái ấy lại cựa quậy, nũng nịu nói với anh: "Ông xã, anh đừng mang s.ú.n.g trên người có được không? Ông xã làm Y Y đau quá trời."
"Em nói gì thế Y Y? Súng gì?"
"Không biết. Y Y thấy ở dưới m.ô.n.g mình có cái gì đó đang chọc vào người Y Y đau lắm. Đó không phải là s.ú.n.g sao ạ?"