Vợ Ngốc - Chương 47: Trả giá (2)
Cập nhật lúc: 2025-02-03 23:02:51
Lượt xem: 6
"Hướng Thanh Lan, cô ngây thơ quá đó! Cô nghĩ tôi không có chứng cứ mà có thể đến đây để định tội cô hay sao? Sở Duật tôi là người thích vu khống người khác thế à? Hướng Thanh Lan, tội của cô đã rõ ràng như thế rồi, đừng hòng chối cãi nữa."
Cả người của Hướng Thanh Lan run lên bần bật, sắc mặt của cô ta đột nhiên tái xanh nhìn chằm chằm Sở Duật đang tràn đầy phẫn nộ trước mặt mình. Cô ta thật không ngờ rằng, Sở Duật lại có thể tra ra được chuyện này, lại còn vạch tội cô ta nữa.
Hướng phu nhân không tin vào mắt mình, giọng nói của bà hơi run rẩy: "Thanh Lan, con thật sự đã làm như vậy sao? Tại sao con lại làm như vậy chứ? Thanh Y nó là em gái của con mà!" Hướng phu nhân ghì lấy hai bả vai của Hướng Thanh Lan, bà lúc này vô cùng sốc. Hai chị em nó sao lại tàn sát lẫn nhau như thế này?
Sở Duật cong môi nhìn hai người họ: "Tâm địa cô ta vốn đã độc ác rồi, ngay cả đứa em gái của mình cũng không tha. Chắc mẹ không biết trước đây cô ta đã làm gì với Thanh Y đâu nhỉ?" Nhắc đến những chuyện trước đây mà bà xã anh đã từng trải qua, đôi mắt của Sở Duật bỗng nhiên nhuộm một màu đỏ rực: "Cô ta đánh đập em gái mình, rồi coi cô ấy không khác gì chó mà xích dây xích lên cổ cô ấy. Hơn nữa, cô ta còn cùng bạn bè của mình làm ra không biết bao nhiêu chuyện vô nhân tính với Y Y nữa!"
Đám bạn của Sở Duật đều đã bị xử lí hết tất cả rồi, giờ chỉ còn một mình người phụ nữ này thôi!
Sở Duật đã nói, anh nhất định sẽ khiến cho những kẻ động vào vợ của anh phải trả cái giá thật đắt. Đám công tử tiểu thư nhà giàu kia đều đã bị giải quyết trong âm thầm rồi, bây giờ đến lượt Hướng Thanh Lan phải trả giá.
Hướng phu nhân đã sốc lại càng sốc hơn, hai mắt bà ướt nhoè: "Trời ơi! Thanh Lan, sao con lại làm như vậy với em gái con cơ chứ? Con bé nó làm gì sai hay sao?" Thật không thể tin nổi, người đứng trước mặt chính là con gái của bà hay sao? Bà không quan tâm đến hai chị em nó, tưởng chúng nó hoà thuận, nhưng bà chẳng ngờ rằng con bé nó lại làm những chuyện thương thiên hạ lý như thế.
Trời ơi!
Thanh Y của bà, đứa con gái đáng thương của bà, trong suốt thời gian qua con bé nó đã phải chịu những gì thế này?
Bà đã không quan tâm nó, lại để cho nó chịu cú sốc lớn như thế trong thời gian dài như thế. Thảo nào khi bà tìm bác sĩ chữa bệnh cho con gái mình, họ đều nói tinh thần của Hướng Thanh Y có vấn đề, không thể nào chữa trị được. Hóa ra, đây chính là lý do dẫn đến tinh thần của con bé có vấn đề hay sao?
Hướng Thanh Lan từ sợ hãi biến thành tức giận, cô ta đẩy mẹ mình ra, lập tức gào lên: "Bởi vì tôi ghét con nhỏ đó. Tôi hận nó vì sao lại sinh ra trên đời này, hận nó cướp hết ánh hào quang của tôi? Không những thế, nó lại còn được gả cho một người tốt, còn tôi thì sao? Tôi không hề có gì cả! Tôi có gì thua nó mà nó được gả vào nhà họ Sở còn tôi thì không?" Cánh tay của Hướng Thanh Lan chỉ thẳng về phía Sở Duật đang đứng.
"Hướng Thanh Lan, chẳng phải ban đầu chính con là người kiên quyết không muốn gả cho Sở Duật hay sao? Bây giờ con ở đây ghen tị làm cái gì? Con chính là người không muốn gả, bây giờ lại oán hận em con, Hướng Thanh Lan, những gì ba mẹ dạy con, con vứt đi đâu hết rồi?"
Hướng Thanh Lan nhất thời cứng họng, cô ta không nói được gì cả.
"Đủ rồi!" Sở Duật lập tức gắt lên: "Hai người muốn cãi nhau thì đợi lúc khác đi. Còn Hướng Thanh Lan, tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào, nhưng nếu cô đã dám động vào vợ tôi thì cô phải trả giá cho những việc mình đã làm." Hai mắt của Sở Duật tràn đầy lửa giận nhìn về phía của Hướng Thanh Lan, anh phẩy tay như ra lệnh cho đám người đằng sau tiến đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-ngoc/chuong-47-tra-gia-2.html.]
Hướng Thanh Lan hoảng sợ: "Không! Tôi không làm gì sai cả! Anh không thể làm gì tôi!" Cô ta sợ Sở Duật đến đây đưa mình đi đến đồn cảnh sát cho nên người phụ nữ này ngay lập tức bỏ chạy. Nhưng cô ta lại bị chặn lại bởi người của Sở Duật đem đến đây.
Đám người đó theo lệnh của Sở Duật ngay lập tức tóm lấy Hướng Thanh Lan, không cho cô ta có cơ hội chạy thoát. Mặc cho Hướng Thanh Lan vẫn không ngừng vùng vẫy, cô ta sợ hãi kêu la lên: "Không, thả tôi ra, mấy người thả tôi ra! Tôi nhất định sẽ kiện anh tội bắt giữ người trái phép, Sở Duật, anh mau thả tôi ra."
Nhưng Sở Duật còn chẳng thèm để tâm đến những tiếng gào thét của Hướng Thanh Lan. Anh ra lệnh cho thuộc hạ của mình đưa Hướng Thanh Lan đi.
Sắc mặt của Hướng Thanh Lan lập tức trắng bệch, vội vàng quay sang van xin mẹ mình: "Mẹ ơi! Cứu con với! Đừng để bọn họ đưa con đi, nếu không con sẽ c.h.ế.t mất! Bọn họ nhất định sẽ g.i.ế.c con." Người phụ nữ độc ác này nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt, nức nở cầu xin của mình.
Không thể không thừa nhận rằng Hướng Thanh Lan đang rất sợ bị đám người này đưa đi. Cho dù lá gan của cô ta có lớn đến đâu cũng không thể chống lại Sở Duật được. Tất nhiên, Hướng Thanh Lan biết rằng nếu bị đưa đi, Sở thích nhất định sẽ không tha cho cô ta đâu. E rằng cái mạng này của cô ta cũng sẽ chẳng còn nữa đâu.
Lyly
Hướng Thanh Lan vẫn còn chưa muốn chết!
Cô ta vội vàng van xin mẹ mình, chỉ cần bà chịu mở lời, chắc chắn Sở Duật sẽ nể tình bà mà tha cho cô ta. Không phải mẹ luôn yêu thương cô ta nhất sao? Hướng Thanh Lan không tin bà ấy có thể trơ mắt đứng nhìn con gái mình mất mạng ở trong tay của người đàn ông này.
Quả nhiên, Hướng Thanh Lan đã đánh trúng tâm lý của Hướng phu nhân. Tuy bà đang rất giận những chuyện mà Hướng Thanh Lan đã làm với Hướng Thanh Y, nhưng bà cũng không thể trơ mắt đứng nhìn con gái mình chịu đau khổ được. Con là do bà sinh ra, bà không muốn nhìn thấy con bé nó chịu khổ.
Cuối cùng, Hướng phu nhân vẫn không đành lòng nhìn con gái mình tổn thương, bà chấp nhận van xin Sở Duật: "Sở Duật, mẹ xin con, thả con bé ra đi! Mẹ biết Thanh Lan gây ra tội ác không thể tha thứ được, thế nhưng dù sao nó cũng là con gái của mẹ. Mẹ hứa với con, chỉ cần con thả nó ra, mẹ nhất định sẽ dạy dỗ lại nó, không để cho con bé đến làm phiền hai vợ chồng con nữa." Bà chỉ còn cách này để có thể giúp đỡ cho Hướng Thanh Lan mà thôi.
Nhưng Sở Duật nào có buông tha cho Hướng Thanh Lan dễ dàng như vậy.
"Xin lỗi mẹ, mẹ muốn con làm chuyện gì cũng được, nhưng ngoại trừ chuyện này. Mẹ biết thương con gái, nhưng con cũng thương vợ mình. Nhìn cô ấy chịu khổ, con không thể tha thứ cho Hướng Thanh Lan. Tội ác cô ta đã gây ra, cô ta nhất định phải trả giá. Mẹ đừng cầu xin cho cô ta nữa, vô ích thôi, cho dù mẹ có cầu xin như thế nào con cũng phải đưa Hướng Thanh Lan đi." Đây chính là giới hạn cuối cùng của Sở Duật.
Anh cũng biết thương vợ của mình, nhìn cô yếu ớt nằm trên giường bệnh đang nỗ lực sống tiếp, trái tim anh đau đớn cỡ nào. Gây ra tội thì phải đền tội. Cho dù có là mẹ vợ thì Sở Duật cũng không bỏ qua cho Hướng Thanh Lan đâu. Sở Duật nhất định phải bắt cô ta chịu một hình phạt thích đáng.
Hướng phu nhân còn sững sờ, Sở Duật đã ra lệnh cho đám người kia: "Đưa đi!"
Thế là Hướng Thanh Lan cứ thế bị bọn chúng kéo đi mặc cho cô ta không ngừng gào thét dữ dội. Không biết đã bị đưa đi đâu, nhưng khi Hướng Thanh Lan mở mắt ra, cô ta đang ở một nơi tối tăm không nhìn rõ phương hướng.