Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 142

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:30:50
Lượt xem: 90

Bách Lý Mặc Thần sau khi nghe gợi ý của Du thần y, bắt đầu đau đầu nghĩ cách dỗ dành cô gái của hắn.

Tặng quà ư, tặng gì bây giờ?

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Vàng bạc châu báu? Quá thô tục

Vải vóc, tơ lụa?

Điền trang?

Vị hoàng tử nào đó suy nghĩ từ thư phòng vào đến phòng ngủ, cuối cùng cũng nghĩ ra, bạc môi hé ra một nụ cười hiếm có.

    ...

“Tôn tiểu thư, cô dậy chưa? Nô tì đi vào được không?” Thuỷ Trúc đã dậy từ sớm, nghe thấy động tĩnh trong phòng, liền hỏi.

“Ừ.” Xuân Phong ngái ngủ trả lời.

Một lúc sau, Thuỷ Trúc và 2 nha hoàn nữa tiến vào, giúp đỡ Xuân Phong mặc quần áo, rửa mặt, súc miệng. Cuối cùng, Xuân Phong ngồi trước bàn trang điểm, đang định chải tóc, Thuỷ Trúc đứng cạnh cầm chiếc lược trong tay Xuân Phong lên: “Tiểu thư, để nô tì chải tóc cho người.”

Thuỷ Trúc đã qua đào tạo, hẳn là đã thông thạo kỹ năng này, hơn nữa nha hoàn sẽ hiểu rõ kiểu tóc phổ biến của mấy tiểu thư thời nay, vì vậy Xuân Phong để cho Thuỷ Trúc chải đầu. Xuân Phong nhìn bàn tay thoăn thoát của Thuỷ Trúc, không tự chủ mà lại nhớ đến cảnh Bách Lý Mặc Thần chải đầu cho cô tối qua.

Tay nghề của Thuỷ Trúc không làm Xuân Phong thất vọng. Xuân Phong được làm kiểu tóc thịnh hành nhất, một nửa mái tóc được tạo kiểu và buộc gọn lên, một nửa buông xoã sau vai. Hôm nay Xuân Phong trang điểm đơn giản, thoa một lớp phấn mỏng, kẻ lông mày thanh tú, cô mặc một chiếc váy màu trắng kết hợp cùng quần xanh, càng làm nổi bật dáng người yêu kiều. kết hợp với làn da mịn màng trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, bộ quần áo này không còn đơn giản, mộc mạc, mà lại toát lên vẻ trang nhã, quý phái khó tả.

Xuân Phong quay người, khẽ phất tay áo, thập phần khí chất, lập tức khiến mấy nha hoàn nhìn như dán mắt vào.

“tiểu thư của chúng ta thật là xinh đẹp, trang điểm lên nhìn không thua kém gì đại tiểu thư.” Một nha hoàn cảm thán.

“Đó là điều đương nhiên, các tiểu thư trong phủ Hộ Quốc Công chúng ta đương nhiên đều xinh đẹp nhất.” Thuỷ Trúc bình tĩnh nói thêm, sau đó nhìn về phía người vừa nói bằng một cái nhìn đầy ẩn ý. Nếu để lộ điều này ra ngoài, truyền đến tai đại tiểu thư, gây ra ganh ghét giữa họ thì thật to chuyện.

“Tiểu thư, chúng ta ăn sáng rồi đến chào lão phu nhân hay đến chỗ lão phu nhân dùng bữa sáng?” Thuỷ Trúc thấy Xuân Phong đã sửa soạn gần xong, hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-142.html.]

“Mẹ ra và những người khác đâu, họ ăn sáng chưa?” Xuân Phong chưa quyết định mà hỏi thăm về người nhà trước.

“Bẩm tiểu thư, người bên Tam tiểu thư báo bà sẽ qua ăn sáng cùng lão phu nhân.” Thuỷ Trúc lại cung kính trả lời.

“Được, vậy chúng ta cùng đến chỗ bà ngoại ăn sáng.” Xuân Phong gật đầu.

Khi Xuân Phong đến sân Tinh Hà viện, chỗ ở của bà, mẹ và tỷ đệ Xuân Phong cũng vừa đến nơi.

“Mẹ, mọi người sao lại đi trước, không đợi con.” Xuân Phong có chút giận dỗi nói.

“Ta tưởng con đến rồi, không phải con tường dậy sớm sao, sao hôm nay lại muộn vậy.” mẹ Xuân Phong mỉm cười, vuốt tóc Xuân Phong. Sau khi cẩn thận ngắm con gái, bà gật đầu hài lòng. Không tồi, trang phục không quá cầu kỳ, trang điểm cũng phù hợp. Xuân Phong luôn thích quần áo đơn giản, trang sức của cô hôm nay cũng chỉ có một chiếc trâm ngọc và một bông hoa đơn giản. Còn Xuân Vũ, tuy không thanh lịch như Xuân Phong nhưng lại tươi tắn, sinh động. Bộ váy xanh dịu dàng càng làm nổi bật năng lượng tích cực hàng ngày của cô. Còn Xuân Sinh lại có chút đáng yêu hơn bình thường, mẹ bảo cậu mặc như thế để dỗ bà vui.

“Mẹ, con gái đến thỉnh an người.” mẹ Xuân Phong đi đến trước cửa phòng lão phu nhân,nhẹ nhàng nói.

“Vào đi, vào ngồi đi.” Lão phu nhân nghe thấy, giọng nói đặc biệt vui mừng, ra lệnh cho người hầu ra chào hỏi. Xuân Phong và mọi người được một nhóm nha hoàn nhiệt tình dẫn vào.

“Tôn nhi thỉnh an bà ngoại!”, mấy chị em Xuân Phong mới vào cửa đã bước đến, mỉm cười chào bà.

“Cháu ngoan của ta, mau đứng dậy đi. Các cháu đã ăn sáng chưa, đến ăn cùng ta đi.” Bà cụ vịn mặt bàn, nói với mấy chị em. Hôm nay bà cụ trông không tươi tắn bằng hôm qua, có lẽ một phần là do trang phục. Bà chỉ mặc một kiện đồ đơn giản, khoác thêm một chiếc áo khoác màu be thêu chỉ vàng. Mái tóc bà điểm bạc, được chải gọn ra sau rất gọn gàng, nhưng không cài trang sức. Thấy vậy, trong lòng Xuân Phong hỏi chùng xuống. Chẳng lẽ bệnh tình của bà nặng đến vậy rồi sao? Bà chỉ định dậy ăn sáng rồi đi nằm luôn ư? Trừ những người bệnh nặng liệt giường, ai lại muốn nằm trên giường cả ngày chứ.

Xuân Phong lặng lẽ ăn bữa sáng, dường như đang suy nghĩ điều gì. Đợi hạ nhân đến dọn bát đũa đã lui xuống, Xuân Phong lại nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của bà.

“Bà ơi, cháu thấy sắc mặt bà không được tốt lắm. Cháu gái xem cho bà chút nhé.” Xuân Phong nháy mắt ngây thơ, đáng yêu.

“Ồ, cháu gái của ta còn biết y thuật sao?” bà lão có chút vui mừng nhìn Xuân Phong. Bà cũng không hi vọng Xuân Phong tìm ra được gì. Bệnh tình của bà, đến cả Thái y cũng bó tay. Hơn 10 năm thương nhớ thành bệnh, cả thuốc, châm cứu cũng vô dụng, chỉ có thể nghỉ ngơi điều dưỡng cơ thể. Bà biết thời gian của bà không nhiều nữa.

“Vâng, mấy năm trước con có may mắn học được mấy thứ, hôm nay có cơ hội khoe khoang trước mặt bà!” Xuân Phong vẻ mặt xinh đẹp, tự nhiên nói.

“Ừ, con xem cho bà ngoại đi.” Bà cụ cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là trẻ con vui đùa, thoải mái đưa tay ra. Xuân Phong thấy vậy, lập tức đặt chiếc khăn gấm trên tay lên để bà kê tay. Cô nhẹ nhàng đặt nhẹ đầu ngón tau lên cổ tay bà cụ, cẩn thận cảm nhận nhịp đập. Qua thời gian một tách trà, Xuân Phong yêu cầu bà đổi tay, rồi lại tỉ mỉ bắt mạch. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Xuân Phong, bà cụ cũng không nỡ cắt ngang, hợp tác ngồi yên.

“Bà ngoại, cháu có thể xem lưỡi của bà không?” Xuân Phong bắt mạch xong, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn bà lão.

“Haha, ta già yếu lệnh tật, không biết còn kiên trì được đến lúc nào, con cũng đừng lo lắng quá.” Lão phu nhân nhàn nhạt nói, nhưng vẫn phối hợp, há miệng để Xuân Phong kiểm tra.

Loading...