Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:03:23
Lượt xem: 92
Viên thúc khuyên bảo mấy lần không được, cuối cùng Xuân Phong nhận về 12 lượng bạc. Thời điểm nhận được tiền, trong lòng cô như có nhạc sàn đánh ầm ĩ, hoa nở trong lòng “ôi 12 lượng, cảm giác có tiền thật là thích” nhưng ngoài mặt cô vẫn làm ra bộ dánh thật là bình tình.
Viên thúc nhìn thấy một tiểu nha đầu ăn mặc tầm thường, thế nhưng thời điểm cầm tiền vẫn rất trấn định, lại nhất quyết không lấy thêm, không khỏi đánh giá Xuân Phong bằng một con mắt khác.
Trước khi rời đi, Xuân Phong hỏi Viên thúc về giá Linh Chi. Viên thúc nghe xong mắt sáng ngời, trách Xuân Phong sao không báo từ đầu. Nhưng Xuân Phong chỉ nói là hỏi thăm giá cả thôi chứ không có sẵn, Viên thúc mới tiết chế lại. Viên thúc kiên nhẫn giải thích cho Xuân Phong, giá cả còn phụ thuộc vào loại nấm, hiệu thuốc của ông chỉ thu mua Linh Chi khỏng trăm năm tuổi. Nếu là Linh Chi trên trăm tuổi, thì phải đến An Hòa Đường ở huyện thành. Còn ở đây, An Hòa Đường cũng coi như là một tiệm thuốc nổi danh, cũng có một số nơi khác tương đương, tuy nhiên xét về tài chính thì cũng không thể mua nổi những loại thuốc quý giá như vậy.
“Nha đầu, nếu con định đi tiệm thuốc ở huyện thành thì cứ nói tên ta, ở đó mọi người đều biết ta, sẽ không làm khó con”
Viên thúc không hiểu mục đích của Xuân Phong, ông biết cô có lý do riêng, nhưng ông cũng không hỏi quá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-16.html.]
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Được ạ, có cơ hội con sẽ đi xem xem ạ”. Xuân Phong mỉm cười gật đầu, vác sọt lên chuẩn bị ra về.
“Chào Viên thúc, con về đây”
Sau khi ra khỏi An Hòa Đường, Xuân Phong tiến thẳng đến hàng bán lương thực. Vừa đi vào, ông chủ đã xởi lởi ra hỏi:”Cô nương, cô muốn mua gì, gạo hay là bột mì, đều là gạo và bột mới, cô xem đảm bảo sẽ hài lòng”
Xuân Phong nhìn gạo trong tay ông chủ, đúng là gạo ngon. Nghĩ đến cuối cùng cũng có thể ăn cơm, cô kích động. Dạo một vòng trong sạp, cô ma tổng cộng 20kg gạo, 10kg bột, 5kg bột ngô, 5kg bột kiều mạch.
Gạo và bột mì là đắt nhất, gạo là 60 xu 1kg, bột mì 50 xu 1kg. Ngô và bột kiều mạch chỉ 20 xu 1kg, tổng cộng cô mua hết gần 2 lượng bạc. Xuân Phong nghĩ thầm, ở thời đại này lương thực đắt quá. Nhưng may là cô có năng lực kiểm tiền, không sợ thiếu thức ăn.
Mua xong lương thực, cô tiện đường đi mua ít gia vị. Mua chút tiêu, ớt, quế, hết thêm 300 xu. Cuối cùng, Xuân Phong nghĩ đi nghĩ lại, mua thêm thịt ca chỉ, hết thêm 300 xu nữa. Ở đây thịt ba chỉ rất quý, vừa có nạc lại có mỡ. Rất nhiều người ăn không đủ no, nên chất béo với họ lại càng quan trọng. Xong hết việc, đột nhiên bụng cô réo lên, cô mới nhớ ra cô mới ăn có 1 báo cháo ngô. Cô tìm hàng bánh bao, gọi mười cái bánh bao thịt. Cô còn chưa hỏi giá, đã mạnh dạn gọi hẳn 10 cái. Cảm giác có tiền thật là thích, xem ra mình phải cố gắng kiềm thật nhiều. Nói đến kiếm tiền, cô lại nhớ đến cây nấm mà mình đã giấu ở đống củi sau nhà, không biết nó đáng giá bao nhiêu.Theo lời Viên thúc nói thì thực sự rất đáng tiền, chắc cũng phải hơn trăm lượng đi. Nhưng cô quyết định tạm thời vẫn để yên đó, không chừng tương lai sẽ có lúc cần.