Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 212

Cập nhật lúc: 2024-12-07 09:40:37
Lượt xem: 16

Tay chậm rãi sờ phía sau gáy một chút, nơi đó có một vết son màu hồng, rất nhỏ.

Nàng vẫn cứ tưởng là bớt, nhưng lại không nghĩ rằng, cái này không phải là bớt, mà là do mẫu thân nàng dùng gì đó điểm lên, xuất xứ từ nơi thần bí kia, một thứ sẽ hại người mà mình yêu, lại không hề làm tổn hao bản thân. ( Su nàng, cái này có phải là vết săm không?.)(Pracell: ta giải thích 1 tí, vết bớt này là dùng nhiều loại thảo dược và độc dược trộn lại, điểm lên những đứa trẻ mới sinh có huyết thống từ nơi thần bí kia, nếu như chưa được giải dược, mà yêu và có có ‘ấy ấy’ với người ngoài dòng tộc, thì người mình yêu sẽ bị độc chết, còn mình vẫn bình thường, còn nếu là 2 người cùng có huyết thống trong dòng tộc, thì khi ‘ấy ấy’, vết bớt tự động mất đi, mà cơ thể 2 người còn như được thêm thần dược ^^-> cách để giữ huyết thống thuần khiết của dòng tộc thần bí kia)

Là kia thủ đoạn của nơi thần bí dùng để khống chế người của bọn họ.

Trong sách ghi lại rất rõ ràng, rõ ràng đến c.h.ế.t tiệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chủ nhân.” Đỗ Nhất vẫn đi theo Lưu Nguyệt, thấy Lưu Nguyệt đi ra, vẻ mặt không chút thay đổi, một thân lạnh như băng cực kỳ không thích hợp, không khỏi cúi đầu hô một tiếng.

Lưu Nguyệt cư nhiên một tia phản ứng cũng không hề có, tiếp tục đi về phía trước,Đỗ Nhất … không nói một từ. Giữa ánh mắt lạnh như băng, hiện lên một tia lo lắng.

“Nguyệt nhi, Nguyệt nhi.” Đúng lúc này, phía xa xa Trần hoàng hậu vẻ mặt lo lắng hướng Lưu Nguyệt bước nhanh đến.

“Nguyệt nhi, cha ta làm chuyện đó đối với ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng, mẫu hậu sẽ đem công đạo cho ngươi, Nguyệt nhi, không cần thương tâm, bọn họ là nhất thời hồ đồ, ngươi không cần để ở trong lòng.”

Trần hoàng hậu hoàn toàn nóng nảy, nàng vừa lấy được tin tức, cha nàng cư nhiên muốn g.i.ế.c Lưu Nguyệt, việc này quả thật làm cho người ta không thể tin, lão là hồ đồ có phải hay không.

Lưu Nguyệt bên tai nghe lời nói của Trần hoàng hậu, cước bộ vẫn không hề chậm lại, hữu tướng, kia cũng chỉ là việc nhỏ, việc rất nhỏ.

Trần hoàng hậu thấy Lưu Nguyệt vẻ mặt không hề thay đổi, vẻ mặt thiết huyết, nghĩ rằng căn bản là Lưu Nguyệt đang ôm hận trong lòng, không khỏi càng thêm nóng nảy.

Vội vàng liên tục nói: “Nguyệt nhi, ngươi không cần như vậy, mẫu hậu sẽ rất thương tâm , Nguyệt nhi…”

Cước bộ vẫn không hề ngừng lại, Lưu Nguyệt mắt điếc tai ngơ, tâm tư của nàng hiện tại hoàn toàn bị cuốn sách cổ đang nắm trong tay thu giữ.

Mà lúc này phía bên kia, Hiên Viên Triệt từ hữu tướng phủ gấp gáp trở về, đã vội vàng chạy nhanh lại hướng bên này, Nguyệt của hắn chắc chắn sẽ đi tìm phụ vương hắn tính sổ, hắn rất hiểu biết nàng.

Thân hình như điện, phi túng mà đến.

“Đứng lại, vô thanh vô tức, ngươi không phải là muốn mẫu hậu phải c.h.ế.t để tạ tội với ngươi.” Mắt thấy Lưu Nguyệt căn bản không hề để ý nàng, cứ hướng phía trước đi đến, Trần hoàng hậu nóng nảy, buông xuống một câu nói nặng, một bên bước nhanh xông lên, một tay liền hướng Lưu Nguyệt chộp tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-212.html.]

Tiếng hét lớn từ rất xa bay ra ngoài, theo gió phiêu tán đến bên người Hiên Viên Triệt, loáng thoáng một tiếng tử tự cùng sự tức giận, làm cho nháy mắt Hiên Viên Triệt chột dạ, đây là có chuyện gì, mẫu hậu cùng Nguyệt, trong lòng tia chớp, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn.

Từng bước dừng lại, Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày, lời này nói ở chỗ nào, vài việc nhỏ đó nàng căn bản không để ở trong lòng.

Lập tức thân mình cũng dừng, xoay người lại.

Trần hoàng hậu thấy Lưu Nguyệt dừng lại, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên một chút vui mừng, một bên vọt tới bên cạnh Lưu Nguyệt nói: “Nguyệt nhi…”

Lời vừa mới nói ra, sau lưng đột nhiên vô thanh vô tức một đạo kình lực xuyên qua không khí mà đến, tương đương đập lên lưng của nàng, Trần hoàng hậu vốn đang hướng phía trước, nhất thời thân hình không dừng lại được, hướng Lưu Nguyệt đang đứng chạy tới.

Lưu Nguyệt tuy rằng đã dừng cước bộ, nhưng toàn bộ tâm tư vẫn nằm trong cuốn sách cổ trên tay, lúc này thấy Trần hoàng hậu ngã về phía mình, theo bản năng nâng tay lên, hướng Trần hoàng hậu tiến lên phía trước từng bước. (T.T : Nàng ấy là đang định đỡ a)

Cánh tay vươn lên, một tay cầm sách cổ mỏng manh, nhưng một tay vẫn đang cầm chủy thủ dính đầy máu, hướng tới người ở phía trước, chủy thủ đầy m.á.u nhất thời chống lại Trần hoàng hậu đang bay đến.

Hai người cách một đoạn rất gần, khoảng cách trong lúc đó chủy thủy trong tay Lưu Nguyệt cơ hồ đã xuyên qua quần áo của Trần hoàng hậu.

Giữa điện quang thạch hỏa, sắc mặt hai người nhất tề biến đổi.

Mà lúc này, từ xa nhìn lại, tựa như chính Lưu Nguyệt lấy d.a.o hướng Trần hoàng hậu đ.â.m tới.

Trong lòng chợt hoảng hốt, Lưu Nguyệt giật mình phục hồi lại tinh thần, cổ tay rất nhanh vừa động, tay hướng phía sau thu lại.

Nhiên, ngay tại khoảng cách lúc đó, xa xa Hiên Viên Triệt phi túng mà đến, một bước nhảy lên không vọt lại đây, toàn bộ cảnh tượng phía trước bị Hiên Viên Triệt thu lại trong tầm mắt.

“Mẫu hậu.” sắc mặt Hiên Viên Triệt đại biến, không dám tin tất cả mọi việc diễn ra trước mắt.

Nguyệt của Hắn muốn g.i.ế.c mẫu hậu của hắn?

Dưới bóng đêm, chủy thủ đầy m.á.u cắm trên n.g.ự.c Trần hoàng hậu, mẫu hậu hắn vẻ mặt không thể tin xen lẫn khiếp sợ.

Mà Lưu Nguyệt đưa lưng về phía hắn, hắn lại không thể nhìn thấy bất kì thần sắc nào của nàng, chỉ có thể nhìn thấy đầy người lạnh như băng, áp lực lửa giận tận trời.

Loading...