XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 103 : Sắp kết hôn
Cập nhật lúc: 2024-09-15 09:49:33
Lượt xem: 113
Lê Thừa Du bị chọc giận, mặt đen lại, nói tiếng người cái gì? Bây giờ anh ta đang nói tiếng người đây!
“Ngọc Châu, anh biết em đang giận anh, nhưng mà dù giận thế nào, cũng không thể lôi bản thân ra đùa như vậy. Lục Dữ và Lục Thu Hạo kia là con cháu nhà địa chủ, không phải loại người tốt lành gì, em cách bọn họ xa chút!”
Lê Thừa Du đứng đó dùng điệu bộ ra lệnh với Thịnh Ngọc Châu, không cho Thịnh Ngọc Châu tiếp tục qua lại với hai người Lục Đữ và Lục Thu Hạo, sợ Thịnh Ngọc Châu bị bọn họ lừa mất.
Có thể là ý thức được thái độ của mình hơi lạnh lùng, anh ta lại dịu giọng bổ sung thêm một câu: “Ngọc Châu, nếu em muốn nhờ người làm việc giúp, em có thể nhờ trẻ con khác trong thôn, dù sao đều là cho kẹo, cho ai mà chẳng được?”
Nghe Lê Thừa Du nói đến đây, Thịnh Ngọc Châu thả bút trong tay xuống, vô cùng nghiêm túc đánh giá Lê Thừa Du từ đầu đến chân.
Thấy Thịnh Ngọc Châu nhìn mình chăm chú, Lê Thừa Du còn ưỡn cao ngực, không áp chế nổi kiêu ngạo trên mặt, anh ta biết ngay mà, sao Thịnh Ngọc Châu có thể không nghe lời mình nói?
Nhưng ngay sau đó, đôi môi căng mọng của Thịnh Ngọc Châu khẽ mở ra, chậm rãi nói: “Anh lấy đâu ra thể diện nói câu ấy? Cho rằng không có anh, trái đất này sẽ ngừng lại sao?”
Một câu vứt qua, kêu ngạo trên mặt bị đánh thành ngây dại, Thịnh Ngọc Châu nói tiếp: “Lục Dữ còn tốt hơn anh nhiều, người ta vừa chăm chỉ vừa có năng lực, còn thích giúp đỡ mọi người, vẻ ngoài cũng đẹp trai hơn anh.”
Thịnh Ngọc Châu thật sự ghét bỏ Lê Thừa Du, cũng không biết nguyên chủ coi trọng Lê Thừa Du điểm nào, chẳng lẽ là vì thanh mai trúc mã?
Nhưng mà, thanh mai trúc mã này không đáng để nguyên chủ thích chút nào, có lẽ vì hai người chưa xác định rõ quan hệ, trước đó chỉ mập mờ với nhau, cho nên đương nhiên Lê Thừa Du vẫn có thể mập mờ với người khác rồi, ví dụ như Giang Quả Nhi.
Sau này, vì Giang Quả Nhi, Lê Thừa Du còn liên tục nhằm vào thanh mai nhà bên, chậc, dùng từ hiện đại để hình dung, chính là tra nam đích thực.
“Hơn nữa, chuyện của tôi không tới phiên anh quản, anh vẫn nên quản tốt bản thân trước đi.”Thịnh Ngọc Châu không muốn Lê Thừa Du tiếp tục dùng giọng điệu hận sắt không thành thép này dạy dỗ mình, bọn họ có quan hệ gì? Một chút quan hệ cũng không có! Không biết làm vậy sẽ khiến người ta chán ghét sao?
Lê Thừa Du bị Thịnh Ngọc Châu nói như vậy, cả người giống như sét đánh giữa trời quang.
“Cô… Cô thật sự đã ở bên Lục Dữ?” Sắc mặt Lê Thừa Du đột nhiên trở nên tái nhợt, không thể tin nổi kinh hô thành tiếng.
Tiếng kinh hô này phát ra, cũng đúng lúc thanh niên trí thức khác đặt chân về khu tập thể, vừa vặn nghe thấy hết.
Cái gì?
Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ…… Thật sự ở bên nhau? Anh ta chính là con cháu địa chủ đó?
Mọi người đều cảm thấy mình vừa nghe được tin tức không nên nghe, nhưng lại vô cùng tò mò, muốn xem kịch vui, muốn xem náo nhiệt. Cả đám giả vờ như không thèm để ý, nhưng sau khi vào phòng đều ngồi trên nghế cạnh đó nghỉ ngơi.
Trước kia sau khi về nhà, bọn họ không về phòng nghỉ ngơi thì cầm quần áo đi tăm rửa, nhưng bây giờ có tin tức hấp dẫn như vậy, sao có thể rời đi?
Giang Quả Nhi cũng vào phòng, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ. Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ ở bên nhau, có phải chứng minh, Thịnh Ngọc Châu sẽ không tranh cướp Lê Thừa Du với mình nữa hay không?
Cảm giác lo lắng trong lòng lập tức tan biến, tảng đá đè nặng trên đầu cũng buông xuống, ánh mắt đặt trên người Lê Thừa Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-103-sap-ket-hon.html.]
Sao Lê Thừa Du có thể tiếp thu sự thật này, Thịnh Ngọc Châu… Vậy mà… Vậy mà lại ở bên thằng ch.ó con nhà địa chủ kia. Dựa vào đâu chứ? Lục Dữ kia có tư cách gì ở bên Thịnh Ngọc Châu?
“Thịnh Ngọc Châu, em lý trí chút được không? Lục Dữ căn bản không phải thật lòng ở bên em, chẳng qua chỉ muốn thịt khô, kẹo, tiền tài của em mà thôi!” Lê Thừa Du tức điên, chỉ thẳng vào Thịnh Ngọc Châu răn dạy.
Có phải đầu óc Thịnh Ngọc Châu có vấn đề rồi không? Sao điểm này cũng không nhìn ra thế? Hay là ngu thật?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lê Thừa Du không cần đoán cũng biết, sao Thịnh Ngọc Châu có thể không ngu?
Trước kia ngu xuẩn theo đuổi mình, xem không hiểu ánh mắt người khác. Bây giờ ngu xuẩn đến mức ở bên một người đàn ông không rõ chi tiết, hơn nữa còn ham đồ trên người cô.
Hai mắt không thể mở to ra, nhìn cho rõ sao?
Bị chỉ thẳng vào mặt mắng, Thịnh Ngọc Châu hơi sửng sốt, hình như cô chưa từng nói mình và Lục Dữ đang ở bên nhau nhỉ? Vì sao mạch não của Lê Thừa Du lại quái đản như vậy?
“Nói như trước đây anh không tham kẹo với thịt khô của tôi vậy, trước đây ở trên thị trấn, không phải anh còn định trộm bưu phẩm của tôi sao?” Thịnh Ngọc Châu hỏi lại một câu, ghét bỏ châm chọc.
Bị châm chọ, sắc mặt Lê Thừa Du hơi mất tự nhiên, thẹn quá hóa giận: “Anh đã nói rồi, là anh giúp em, chứ không phải tham bưu phẩm của em! Chúng ta lớn lên bên nhau, chẳng lẽ em còn không biết anh là người thế nào sao?”
“Đương nhiên là biết rồi, còn không phải là mỗi ngày ra vẻ thanh cao, để người khác mời anh ăn thịt, mời anh ăn kẹo sao.” Thịnh Ngọc Châu căn bản không muốn nói chuyện với Lê Thừa Du, nói chuyện với người đầu óc có vấn đề, dễ lây bệnh.
Sau khi để lại một câu như vậy, cô đi thẳng về phòng, lại quên làm sáng tỏ lời vừa rồi nói với Lê Thừa Du.
Lê Thừa Du nóng mặt, bị Thịnh Ngọc Châu nhắc tới chuyện lần trước trên thị trấn, cũng xấu hổ về phòng ký túc xá của mình.
Cố Diệp Phi
Bị lừa cũng đáng đời! Sau này anh ta sẽ không bao giờ để ý tới Thịnh Ngọc Châu nữa!
“Thật không ngờ, Thịnh Ngọc Châu lại ở bên Lục Dữ. Thịnh Ngọc Châu được cái gì? Lục Dữ cũng không có điểm nào tốt.” Một thanh niên trí théc thấy bọn họ đều đã về phòng, mới nhỏ giọng hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Ai biết được! Khả năng là muốn Lục Dữ làm việc giúp cô ta, cũng không chừng!”
La Linh lạnh lùng hừ một tiếng, mở miệng nói ra suy đoán của mình, nhưng có thể nhận ra đã tin tưởng vững chắc quan hệ giữa Lục Dữ và Thịnh Ngọc Châu.
Giang Quả Nhi ngồi bên cạnh nghe, cong môi cười nhạt, không tham dự vào cuộc thảo luận của mọi người, tâm tư đều đặt trên người Lê Thừa Du vừa về phòng ký túc.
Xem ra, Lê Thừa Du vẫn còn tình cảm với Thịnh Ngọc Châu, chỉ là trước đó không để lộ ra ngoài, bây giờ muốn nối lại tình xưa sao? Không thể nào!
Thôi để cô ta giúp Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ một chút đi, người ta trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, yêu thương ân ái, một đời một kiếp không chia lìa mới thích hợp…
Rất nhanh, tin tức từ khu tập thể thanh niên trí thức đã truyền tới tai Lục Dữ.
“Lục Dữ, nghe nói cậu và thanh niên trí thức Thịnh đã ở bên nhau à? Sắp kết hôn chưa? Chúc mừng nhé!”