XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 104 :Lời đồn trong thôn
Cập nhật lúc: 2024-09-15 09:52:32
Lượt xem: 70
Khi người trong thôn nghe tin từ khu tập thể thanh niên trí thức truyền đến, đều cực kỳ khiếp sợ.
Không thể nào?
Sao có thể, thanh niên trí thức Thịnh và Lục Dữ, vừa nhìn đã biết hai người cách biệt một trời một vực, sao có thể thành đôi?
“Sao giả được, tôi nghe thấy rõ ràng, lúc ấy thanh niên trí thức đều có mặt đó.”
“Không thể nào, sao thanh niên trí thức Thịnh có thể coi trọng Lục Dữ? Hắn có gì tốt?”
“Thanh niên trí thức Thịnh nói “Lục Dữ của người ta khá hơn khối người, vừa chăm chỉ có năng lực, còn thích giúp đỡ mọi người, vẻ ngoài cũng đẹp trai”, ngay cả thanh niên trí thức Lê cũng không bằng…”
“Thanh niên trí thức Lê có gì tốt, gầy yếu giống như gà luộc, không so được với đứa nào trong thôn.”
“Đúng thế, tôi đây còn khá hơn thanh niên trí thức Lê kia nhiều, vừa có năng lực còn chăm chỉ.”
Cố Diệp Phi
“Nói gì thế? Không phải đang nói về Lục Dữ sao. Cậu có năng lực thì thế nào? Mẹ cậu nhờ bà mối đi làm mai, Tiểu Hoa thôn bên cạnh còn không thèm coi trọng cậu!”
Hừ, cậu thanh niên bị ghét bỏ tức giận, càng không cam lòng.
Đóa hoa phú quý kia cực kỳ xinh đẹp, dáng người yểu điệu, ai không thích? Trong thôn có thằng nhóc nào không động lòng?
Có người biết mình không xứng cũng không vọng tưởng, đã cưới cô gái khác trong thôn.
Có người thích lại không dám tiến tới, nhưng trong lòng vẫn ôm hy vọng mình có cơ hội.
Có người đã từng chủ động, đáng tiếc đóa hoa phú quý kia không thích bọn họ, thái độ luôn vô cùng xa cách.
Hiện tại, vậy mà bị người ta tuôn ra tin tức đã ở bên Lục Dữ? Là chó con nhà địa chủ kia sao? Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu anh ta có thể ở bên đóa hoa phú quý kia?
Chắc chắn là bị Lục Dữ lừa gạt, hoặc là bị uy hiếp, nếu không không có khả năng khác.
Lần trước bị Lục Dữ đánh một trận, Triệu Mộc không cam lòng chạy tới dò hỏi, giọng điệu âm dương quái khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-104-loi-don-trong-thon.html.]
Khi nghe Triệu Mộc nói ra lời này, Lục Dữ chỉ trầm mặc nhìn đối phương, vì sao… Vì sao đương sự là anh, anh lại không biết?
Thấy Lục Dữ không nói lời nào, Triệu Mộc còn tưởng rằng Lục Dữ cam chịu, trong mắt tràn đầy hâm mộ, nói với Lục Dữ: “Đúng là không ngờ, lại bị cậu hái được…”
Triệu Mộc thật sự hâm mộ ghen ghét, đánh giá Lục Dữ trên dưới vài lần, từ trước đến nay sao anh ta chưa từng phát hiện ra Lục Dữ là người lương thiện, thích giúp đỡ mọi người, còn đẹp trai nhỉ?
Bị đánh giá, Lục Dữ hoàn toàn không hề có bất kỳ ấn tượng tốt nào với Triệu Mộc, ánh mắt mang vẻ chán ghét: “Cách tôi xa chút.”
Ánh mắt ghê tởm như vậy còn dám đánh giá mình, Lục Dữ sắp không khống chế được vung nắm đ.ấ.m qua rồi!
Hình như phát hiện ra nguy hiểm đến từ Lục Dữ, Triệu Mộc lui về phía sau hai bước theo bản năng, cảnh giác nhìn đối phương: “Này, tôi cảnh cáo cậu nhé, đừng đánh tôi… Tôi… Tôi đánh trả đấy!”
“Tôi… Tôi tốt bụng tới chúc mừng cậu… Cậu thái độ kiểu gì vậy?” Khi hai chữ “Đánh trả” phát ra, thấy Lục Dữ thật sự muốn ra tay với mình, Triệu Mộc vội vàng sửa miệng.
Lời này khiến Lục Dữ hơi nhíu mày, vô cùng nghiêm túc nhìn đối phương: “Ai bảo mày tới đây nói nhăng nói cuội?”
Lục Dữ không phủ nhận, khi nghe thấy tin tức này phản ứng đầu tiên là vô cùng vui vẻ, nhưng sau khi ngẫm nghĩ, Lục Dữ lại tức giận, lời này khác nào làm bẩn thanh danh của Thịnh Ngọc Châu?
Nếu truyền ra ngoài, Thịnh Ngọc Châu có thể bình yên sao?
“Tôi không nói nhăng nói cuội! Là lời do chính miệng thanh niên trí thức Thịnh nói ra ở khu tập thể, trước mặt thanh niên trí thức khác!” Lúc này Triệu Mộc đã hơi hối hận vì mình chạy tới nói với Lục Dữ mấy lời này, nhìn dáng vẻ hiện tại, hình như Lục Dữ không vui lắm.
Nhưng vì sao?
Lần trước không phải vì chuyện Thịnh Ngọc Châu, anh ta chạy tới đánh mình một trận à? Triệu Mộc cho rằng chắc hẳn Lục Dữ cũng có ý đồ với Thịnh Ngọc Châu mới đúng, sao còn không vui?
Sau khi nghe Triệu Mộc nói xong, Lục Dữ hung ác nhìn anh ta một cái, sau đó, mới lấy lại lý trí. Chính miệng thanh niên trí thức Thịnh nói ra… Ở khu tập thể trước mặt thanh niên trí thức khác?
Trái tim Lục Dữ lập tức đập nhanh hơn, đập vang dội, khiến Lục Dữ muốn xem nhẹ cũng khó.
Anh không để ý tới Triệu Mộc nữa, nếu anh ta đã dám đến trước mặt mình nói ra những lời này, vậy chứng tỏ sự thật là thế. Hoặc là, hiện tại người trong thôn đều đang lan truyền nhau như vậy.
Lục Dữ không tin Thịnh Ngọc Châu thật sự chính miệng nói với người khác như vậy, dù sao quan hệ giữa hai người bọn họ trong sạch thế nào, anh hiểu rõ nhất.
Như vậy chứng minh là người khác hiểu lầm. Anh phải nghĩ cách làm sáng tỏ giúp Thịnh Ngọc Châu mới được, bản thân anh bị bôi nhọ không sao, nhưng không thể để thanh danh của Thịnh Ngọc Châu bị hủy hoại vì chuyện này.