Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 111: Không có trách nhiệm

Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:09:23
Lượt xem: 88

Giang Quả Nhi biết khóc thế nào mới đẹp, mắt hơi ngước lên, nước mắt chậm rãi chảy từ trên mặt xuống dưới như hoa lê dính mưa, muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu.

Lê Thừa Du nghe Giang Quả Nhi khóc nấc lên, trầm mặc hai giây, sau đó nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt, mím chặt môi.

Anh ta đang hối hận vì trước đó mình quá rêu rao rồi. Nếu như âm thầm hẹn hò, sẽ không có phiền não như ngày hôm nay: “Được rồi, đừng khóc nữa, đâu phải anh nói…”

Câu kế tiếp Lê Thừa Du không thể nói thành lời, đúng thế, Lê Thừa Du thật sự không biết mình nên chịu trách nhiệm thế nào.”

Cưới Giang Quả Nhi? Vậy chẳng phải là những năm tháng tiếp theo mình đều phải ở bên Giang Quả Nhi sao? Khả năng tương lai sau khi về thành rồi, vẫn phải ở bên đối phương…

Ban đầu có thể là vì tính tình phản nghịch, Lê Thừa Du không khống chê được bản thân, mới tiếp cận Giang Quả Nhi, muốn thoát khỏi Thịnh Ngọc Châu xấu tính xấu nết còn hư hỏng kia.

Hiện tại……

“Thừa Du, hiện tại ngay cả kết hôn với em anh cũng không chịu sao?” Giang Quả Nhi khóc sướt mướt, ôm lấy cánh tay Lê Thừa Du, học được vô cùng nhuần nhuyễn tinh túy của một khóc hai nháo ba thắt cổ.

“Không phải, sao có thể! Kết hôn chứ! Nhất định sẽ kết hôn!” Lê Thừa Du vội vàng gật đầu, chỉ cần đối phương không tiếp tục khóc sướt mướt, khiến mình đau đầu nữa là đủ rồi.

Sau khi nói ra lời này, Lê Thừa Du cảm thấy bản thân bị cưỡng ép, mang theo tức giận xoay người đi về phía khu tập thể thanh niên trí thức.

Giang Quả Nhi nhận được lời hứa hẹn của Lê Thừa Du thì nín khóc chuyển sang tươi cười, sau đó vội vàng chạy theo đối phương: “Thừa Du, em biết mà, anh là nam tử hán có trách nhiệm!”

Cố Diệp Phi

Lê Thừa Du: Ý của cô là, nếu tôi không đồng ý kết hôn với cô, tôi chính là gã khốn nạn không có trách nhiệm sao?

Lúc đó ở dưới lùm cây, đám nhóc con đang hái quả dại nghe được cuộc đối thoại của Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi, đều mở to mắt nhìn hai người: “Hóa ra, thanh niên trí thức Lê sắp kết hôn với thanh niên trí thức Giang…”

“Thật không nhỉ?” Một cậu nhóc khác tương đối nhỏ tuổi, vẫn chưa hiểu chuyện lắm, ngây thơ mở miệng: “Phải rồi, đưa tớ quả này đi, tớ có thể dùng nó làm thành món ăn rất ngon.”

“Còn cỏ này, có thể dùng để…” Sau đó đám nhóc lại chuyển sự chú ý sang những việc nhỏ khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-111-khong-co-trach-nhiem.html.]

Sau khi về đến nhà, không biết có phải đột nhiên nhớ ra chuyện này hay không, có mấy đứa đã kể cho người nhà mình nghe chuyện chúng gặp phải. Cuộc đối thoại cụ thể ra sao, đám nhóc không nói rõ được, nhưng vẫn khắc sâu ấn tượng với mấy câu “Em với anh ở bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ, anh không định chịu trách nhiệm sao?”

“Không phải chứ? Nhìn thanh niên trí thức Lê kia không giống loại người không chịu trách nhiệm.” Nghe thấy con trai nói như vậy, có người kinh ngạc. Thanh niên trí thức Lê vừa lịch sự vừa văn nhã, nhìn qua đã biết là phần tử trí thức…

“Ai biết được? Biết người biết mặt không biết lòng, nói không chừng thanh niên trí thức Lê chính là loại người ấy. Chỉ có con gái các cô mới cho rằng người có vẻ ngoài sạch sẽ văn nhã là người tốt mà thôi.” Chồng chị ta ngồi bên cạnh liếc mắt khinh bỉ vợ mình, giọng nói vô cùng ghét bỏ.

Hừ, luôn thích so mình với người đàn ông khác, có gì hay mà so, chẳng lẽ mình không tốt sao?

Thấy chưa, bề ngoài văn nhã lịch sự, còn trắng trẻo sạch sẽ đấy, hóa ra bên trong lại là lưu manh đùa giỡn tình cảm của người khác.

Bị anh chồng mỉa mai, chị vợ hơi tức giận, nhưng lại không biết nên đáp trả thế nào, chỉ có thể giận chó đánh mèo lên người Lê Thừa Du.

Không phải tại Lê Thừa Du, sao mình lại bị mỉa mai như vậy?

Nhà trưởng thôn.

Đối với hơn hai mươi thanh niên trí thức trong thôn mà nói, trưởng thôn xem như đã tận tâm rồi. Ông ấy biết thanh niên trí thức nào cũng muốn về thành phố, có điều chỉ tiêu chỉ có một, ông ấy sẽ không suy tính vấn đề khác, không hỏi thành tích học tập, không hỏi gia cảnh thế nào, chỉ xem xét mức độ chăm chỉ của bọn họ từ khi xuống nông thôn.

Hôm nay ông ấy lại ra đồng quan sát một phen, trong lòng cân nhắc vài lượt, cũng hỏi qua ý kiến của cán bộ khác trong thôn. Cán bộ khác đều nói tùy ông ấy, đừng cho con dâu con rể nhà bọn họ về thành phố là được.

Đã gả vào thôn bọn họ, bây giờ đã sinh con, còn về thành phố làm gì? Chẳng lẽ muốn bỏ chồng bỏ con sao?

Tất cả đều giao cho ông ấy, khiến ông ấy không thể qua loa đại khái. Trong bữa cơm chiều, ông ấy còn chủ động hỏi vợ mình tin tức bát quái trong thôn, từ trước đến nay ông ấy đều không để ý, lần này lại chăm chú lắng nghe.

“Nghe nói, thanh niên trí thức Lê kia là người không chịu trách nhiệm. Yêu đương với thanh niên trí thức Giang lâu như vậy, thế mà chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn.”

Lời vợ mình nói, khiến trưởng thôn phải ngước mắt lên nhìn vài lần, thanh niên trí thức Lê? Lê Thừa Du sao?

A… Là cậu ta, nam thanh niên trí thức kia làm việc bình thường, nhìn ôn hòa văn nhã, còn tưởng rằng là phần tử tốt nữa!

“ừ.” Thi thoảng vợ ông ấy hỏi gì, ông ấy đều ậm ừ hai tiếng. Sau đó quyết định ngày mai sẽ nói cho đám thanh niên trí thức kia chỉ tiêu về thành phố là của ai, cho bọn họ khỏi nhớ thương, ông ấy cũng còn rất nhiều chuyện khác phải bận lòng.

Loading...