XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 112: Hiểu lầm
Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:10:26
Lượt xem: 66
Ngày hôm sau, khi Lê Thừa Du nghe được từ miệng người khác mình là gã đàn ông không chịu trách nhiệm, bất mãn về Giang Quả Nhi trong lòng lại nâng cao vài phần.
Chắc chắn là Giang Quả Nhi nói lung tung bên ngoài, nếu không, sẽ không có ai hiểu lầm mình như vậy.
Đáng chết!
Anh ta muốn tìm Giang Quả Nhi tính sổ, nhưng đi tới nơi lại thấy quá nhiều người, không thể cãi nhau với Giang Quả Nhi ngoài ruộng, cuối cùng chỉ có thể nén giận chờ tới giữa trưa.
Khi đối mặt với thôn dân và thanh niên trí thức khác, anh ta lại thở dài: “Tôi đã thương lượng với thanh niên trí thức Giang từ trước, đợi thêm một khoảng thời gian nữa… Ai ngờ thanh niên trí thức Giang lại nói với mọi người như vậy…”
Người nghe không hề quan tâm Lê Thừa Du giải thích thế nào, chủ yếu là vì bọn họ chỉ muốn xem kịch vui.
Năm nay thanh niên trí thức có nhiều trò hay thật đấy, ban đầu là ồn ào huyên náo chuyện Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi chui rừng cây nhỏ, sau đó là Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ đang yêu nhau.
Nghe người khác tán dóc về Lê Thừa Du, Thịnh Ngọc Châu có chút kinh ngạc. Không đúng, thân là nam chính, ở bên nữ chính không phải chuyện rất bình thường à?
Sao có vẻ như Lê Thừa Du không muốn kết hôn với Giang Quả Nhi thế này?
Đúng là không thể tin vào quyển sách kia mà, có điều, với Thịnh Ngọc Châu mà nói, chuyện của người khác chẳng qua chỉ là một vở kịch hay.
Vì đã thẳng thắn thừa nhận trước mặt thôn dân, cũng có thể là Lục Dữ không còn băn khoăn nhiều như trước, đêm qua anh còn tự mình mang tới cho cô một chai chè đậu xanh ngâm nước giếng mát lạnh.
Ừm, có thể là lần trước lên thị trấn Lục Dữ mua về vẫn chưa dùng hết, vừa ngọt, vừa mát, vô cùng ngon miệng.
Ngủ một giấc dậy, tâm trạng Thịnh Ngọc Châu cực kỳ thoải mái, vốn dĩ tưởng trưa hôm đó lại được xem tiếp trò hay của Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi, nào ngờ có chuyện khác hấp dẫn sự chú ý của mọi người hơn.
Trưởng thôn tới: “Sau khi cán bộ trong thôn chúng ta thảo luận, cũng dựa vào biểu hiện của các cô cậu, đã chọn ra người nhận được chỉ tiêu về thành phố.”
Trưởng thôn cố ý tới khu tập thể thanh niên trí thức, cất giọng trầm ổn nói với bọn họ.
Lê Thừa Du đang định đi tìm Giang Quả Nhi tính sổ, lập tức không còn tâm trạng nữa. Mọi người đều khẩn trương nhìn về phía trưởng thôn, đều hy vọng người nhận được chỉ tiêu kia là mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-112-hieu-lam.html.]
“Sau khi xem xét vở ghi công điểm của các cô cậu, và tình hình làm việc của các cô cậu mấy ngày qua, cán bộ thôn nhất trí quyết định, chỉ tiêu này thuộc về Tạ Trung.”
Cố Diệp Phi
Trưởng thôn vừa dứt lời, cả khu tập thể thanh niên trí thức đều tĩnh lặng, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tạ Trung.
“Tạ Trung xuống nông thôn đã hơn ba năm, vẫn luôn chăm chỉ cẩn trọng, có năng lực.” Trong niên đại này, ngoài khen phẩm đức lương thiện gì đó ra, được nhắc đến nhiều nhất vẫn là chăm chỉ có năng lực.
“Tạ Trung, cậu thu dọn đồ đạc đi, đợi đến ngày nghỉ lần tới, cậu có thể về thành phô rồi!” Trưởng thôn dặn dò Tạ Trung một tiếng, sau đó xoay người rời đi, để lại náo nhiệt cho đám thanh niên trí thức.
Nhưng mà, trước khi rời đi, có một số việc ông ấy không thể không nói.
Đầu tiên là cổ vũ tinh thần: “Người không nhận được chỉ tiêu về thành đừng vội nản lỏng, hiện tại lãnh đạo cấp trên đã bắt đầu cho thanh niên trí thức các cậu về thành phố, chắc chắn không chỉ năm nay, chăm chỉ làm việc, khả năng sang năm chỉ tiêu về thành phố không phải một nữa.”
Sau đó ánh mắt ông ấy quét qua mọi người: “Tôi hy vọng, thanh niên trí thức thôn chúng ta đều là người có trách nhiệm, đừng làm ra chuyện khiến người ta cảm thấy thẹn.”
Không chỉ là thanh niên trí thức trong khu tập thể, còn bao gồm cả thanh niên trí thức đã gả, đã cưới người trong thôn, đừng vì về thành phố mà vứt bỏ gia đình nhỏ…
Có hy vọng trở về, người muốn về thành phố không cần thông đồng với người trong thôn bọn họ nữa, ông ấy không muốn nhìn thấy gia đình nào đó trong thôn bị phá thành mảnh nhỏ.
Nhưng mà, thanh niên trí thức trong khu tập thể lại hiểu lầm, tất cả đều nhìn về phía Lê Thừa Du, ánh mắt mơ hồ có chút đồng tình.
Trưởng thôn nói ra lời kia có ý gì? Sao giống như cố ý nhằm vào Lê Thừa Du vậy?
Còn Lê Thừa Du, chỉ trong giây lát sắc mặt đã trắng bệch, trưởng thôn nói ra lời này là có ý gì? Sao anh ta cảm thấy như đang mắng mình nhỉ?
Vì sao khi tuyên bố thanh niên trí thức nhận được chỉ tiêu về thành lại cố ý nhắc tên mình?
Lê Thừa Du nghĩ rất nhiều, đủ loại ý tưởng xuất hiện, đặc biệt khi trông thấy ánh mắt đồng tình của người khác, Lê Thừa Du càng không thể hiểu nổi.
Đột nhiên, một ý nghĩ chợt lướt qua đầu Lê Thừa Du…
Chẳng lẽ… Vốn dĩ chỉ tiêu kia thuộc về mình, nhưng vì lời đồn đãi vớ vẩn kia, trưởng thôn bị ép chuyển chỉ tiêu cho Tạ Trung?