XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 190: Đào rạch nước
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:36:34
Lượt xem: 59
Đợi bí thư chi bộ thôn đi khỏi, Thịnh Ngọc Châu mới nhìn về phía Lục Dữ đang vào nhà: “Lục Dữ, anh định đi đào kênh rạch sao? Mệt lắm đấy, rất vất vả…”
Ban đầu có lẽ Thịnh Ngọc Châu chưa biết đào kênh rạch rất mệt, nhưng mà bí thư chi bộ thôn tự mình đến, còn nhắc nhở Lục Dữ về thân phận và công điểm, cô đoán được đại khái không nhiều người sẵn lòng đi.
Vì sao không ai đi?
Chỉ có hai khả năng, hoặc là công điểm quá thấp, hoặc là công việc quá mệt mỏi, chứ không phải không có thời gian.
Vừa rồi bí thư chi bộ thôn đã nói, công điểm rất cao, cho nên, chỉ có thể là lý do thứ hai.
“Không mệt.” Lục Dữ không muốn cho Thịnh Ngọc Châu biết, nên trả lời rất bình tĩnh, giống như chuyện thường ngày vậy, khiến Thịnh Ngọc Châu hơi nghi ngờ phải nhìn anh thêm vài lần.
“Thật không? Vậy vì sao bí thư chi bộ thôn lại bảo anh đi, mà không phải bảo những người khác trong thôn đi?” Thịnh Ngọc Châu nghi hoặc, không phải cô có thành kiến gì, mà với thân phận của Lục Dữ, nếu là chuyện tốt vì sao bí thư chi bộ không tìm những người khác trong thôn?
Lục Dữ không biết nói dối lắm, nghẹn một lúc lâu, anh mới thốt ra được vài từ khô cằn qua khóe môi: “Anh đủ năng lực.”
“Ừ ừ, biết anh giỏi rồi, mau đi tắm rửa đi.” Khi Lục Dữ về nhà, Thịnh Ngọc Châu đã rót cho anh một cốc nước ấm, đáng tiếc không có trà gừng, nên cô bảo Lục Thu Hạo đi đun nước nóng cho anh tắm.
Vừa rồi bí thư chi bộ thôn tới, Lục Dữ vẫn chưa kịp thay quần áo trên người ra, bí thư chi bộ thôn cũng thật là, không nhìn thấy quần áo trên người Lục Dữ đều ướt sũng sao? Còn nói blah blah nhiều như vậy… Thịnh Ngọc Châu phồng lên mặt, cảm thấy thương xót Lục Dữ.
Nghe Thịnh Ngọc Châu lải nhải quan tâm mình, Lục Dữ cảm thấy dù mưa thu có rét lạnh thế nào, lúc này đây, cả người anh đều ấm áp…
Thịnh Ngọc Châu: Cảm thấy cả người ấm áp có thể do cơ thể đang nóng lên, chắc chắn là sốt rồi!
……
Khu tập thể thanh niên trí thức.
Trưởng thôn cố ý đến khu tập thể một chuyến, trước đó ông ấy cố ý đến từng nhà khuyên bảo thôn dân, nhưng cả đám đều không vui lòng lắm, bởi vì đào kênh rạch quá mệt mỏi, trước đây trên thị trấn đào kênh rạch, không chỉ có công điểm cao còn có cả tiền.
Nhưng ai ngờ, sau khi đào kênh rạch xong quay về, có hai người ngã xuống, mấy người còn lại đều bị bệnh.
Trưởng thôn đã nói hết nước hết cái, đây là kênh rạch ở thôn mình, cường độ công việc tuyệt đối không nặng nhọc như trên thị trấn, nhưng khuyên thế nào người trong thôn vẫn không chịu.
Trưởng thôn tức điên nhưng không có cách nào khác, đâu thể kéo người ta đi lao dịch giống thời cổ đại đúng không?
Sau đó, trưởng thôn nhớ tới thanh niên trí thức trong khu tập thể thanh niên trí thức. Tuy rằng bọn họ làm việc chẳng ra sao, nhưng bây giờ không phải không còn cách nào khác, không ai chịu đi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-190-dao-rach-nuoc.html.]
Khi thấy trưởng thôn tới, tất cả mọi người trong khu tập thể thanh niên trí thức đều vô cùng kinh ngạc, vội vàng đứng dậy: “Trưởng thôn, sao ngài lại tới đây?”
“Hỏi vớ vẩn gì đó? Chắc chắn là trưởng thôn tới hỏi thăm cuộc sống của thanh niên trí thức chúng ta có tốt hay không rồi.”
“Trưởng thôn, có phải có chuyện gì cần tìm chúng cháu không?”
Một đám thanh niên trí thức nói ríu rít, trưởng thôn nghe xong cũng không để trong lòng, mà khẽ gật đầu: “Đúng thế, tìm các cô các cậu có việc, trong thôn chuẩn bị đào kểnh rạch, cần các cô cậu góp sức.”
Khi nói ra chuyện này, ông ấy không dùng giọng điệu ôn hòa như nói chuyện mới thôn dân, mà ngôn từ rất kiên định, như ép buộc người trong khu tập thể thanh niên trí thức phải tham gia.
“Đào kênh rạch? Chúng cháu đều phải đi sao? Cần nhiều người như vậy cơ à?” Cao Á Dương hơi nghi hoặc, trong thôn nhiều người như vậy, đến lượt bọn họ sao? Hay là kênh rạch này vô cùng dài?
“Đúng vậy, công điểm rất cao. Lần trước chia lương thực tôi nhớ rõ có người nhận được rất ít, hơn nữa nếu sang năm có chỉ tiêu về thành phố, vẫn sẽ ưu tiên người có công điểm cao nhất!”
Chú ý: Là cao nhất, không phải cao bình thường.
Cố Diệp Phi
Trưởng thôn trực tiếp dùng “Chỉ tiêu về thành phố” để câu bọn họ. Tuy rằng hiện tại vẫn chưa có, nhưng ai biết sang năm có phần của thôn bọn họ không.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả thanh niên trí thức đều sáng rực lên.
Năm nay Tạ Trung lấy được chỉ tiêu duy nhất quay về thành phố, còn không phải vì công điểm năm trước của anh ta cao nhất hay sao?
Công điểm cao không chỉ được chia nhiều lương thực, còn lấy được chỉ tiêu về thành phố, có ngu mới không đi.
“Trưởng thôn, cháu đi.” Trần Xuân Hoa là người đầu tiên giơ tay, thứ khác cô ta không có, nhưng sức lực thì có thừa.
“Cháu cũng đi, trưởng thôn, phải cho cả cháu đi đấy.” Cao Á Dương cất cao giọng, vội vàng xung phong sợ đủ người rồi, không cho anh ta đi, anh ta phải làm sao?
Chỉ có Lê Thừa Du bị gãy chân là thờ ơ nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời trước mặt, hai mắt đỏ lên… Đỏ lên vì giận dữ.
Nếu không phải vì Giang Quả Nhi, chân anh ta sẽ gãy sao?
Nhìn Giang Quả Nhi dùng ánh mắt sáng ngời xung phong nhận việc với trưởng thôn, trong lòng Lê Thừa Du càng tức giận, đáng chết! Sao anh ta lại bị thương ở chân ngay lúc này chứ?
Nhưng anh ta không dám lộn xộn, bởi vì bác sĩ đã nói, bây giờ tĩnh dưỡng khả năng sau này chỉ khập khiễng, nếu lại làm bị thương vậy sẽ tàn phế hẳn.
Nhìn đám người tích cực xung phong nhận việc, nụ cười trên mặt trưởng thôn tươi như hoa cúc: “Tốt, tốt lắm, các cô cậu đều là thanh niên trí thức chăm chỉ có năng lực! Quả nhiên quốc gia không nhìn lầm các cô các cậu!”
Dù sao ngày thường thanh niên trí thức làm việc cũng không bao nhiêu, mùa đông sắp tới, có vài việc cũng không thích hợp cho thanh niên trí thức làm.