XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 191: Trần Xuân Hoa cũng không tệ
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:36:58
Lượt xem: 78
Mưa to suốt một buổi chiều, tới buổi tối, mới chậm rãi ngừng lại.
Thịnh Ngọc Châu nhìn quần áo vẫn chưa giặt của mình trong chậu, trầm mặc vài giây. Vì trời mưa cô đã quên mất chuyện này, thôi để lát nữa tắm rồi, sẽ cầm quần áo đi gặt cả thể.
Vốn dĩ Thịnh Ngọc Châu định bê chậu đến bờ sông giặt, lại bị Lục Dữ ngăn cản: “Trời vừa mưa xong, khả năng nước sẽ dâng cao, tôi đi gánh nước về cho em.”
Lục Dữ sợ trời tối rồi, Thịnh Ngọc Châu ra ngoài có thể sẽ gặp nguy hiểm, đặc biệt là bờ sông, buổi chiều vừa mới mưa to sợ là hiện tại cũng có không ít người đi tới nơi đó giặt đồ.
Thịnh Ngọc Châu hay xấu hổ, sợ người khác trêu đùa, Thịnh Ngọc Châu sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Trong lòng dâng lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng khi nói ra khỏi miệng, Lục Dữ lại vô cùng kiệm lời, sau đó anh mau chóng xách thùng nước ra ngoài.
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu nhìn theo bóng dáng rời đi của Lục Dữ một lúc lâu, vẫn chưa hoàn hồn.
……
Khi người trong thôn biết thanh niên trí thức sẽ đi đào kênh rạch, cả đám đều cảm thấy may mắn, cũng cảm thấy trưởng thôn anh minh thần võ, biết cách xử lý đám thanh niên trí thức kia.
Còn cả đám người ở chuồng bò nữa, sao không gọi cả bọn họ đi nhỉ? Sao lại để đám lỗ mũi trâu đó được sống an nhàn thoải mái?
Trong khoảng thời gian này Triệu Mộc vẫn luôn ở nhà dưỡng thương, ừm, vì bị Lục Dữ đánh cho mặt mũi bầm dập. Tuy rằng đã uy h.i.ế.p Giang Quả Nhi một phen, Giang Quả Nhi nói, cô ta sẽ giải quyết giúp.
Kết quả, chờ nữa chờ mãi, chỉ chờ được tin người trong thôn nói Giang Quả Nhi sắp đi đào kênh rạch, chứ chưa chờ được Giang Quả Nhi kiếm vợ cho anh ta.
Vợ anh ta như đã hứa đâu? Không phải là Giang Quả Nhi đang lừa gạt anh ta chứ?
Khi đến tìm Giang Quả Nhi, Triệu Mộc không hề che dấu hành vi của mình một chút nào. Anh ta đứng ngay trước cửa khu tập thể thanh niên trí thức, lớn tiếng nói: “Gọi Giang Quả Nhi giúp tôi, tôi có việc tìm cô ta!”
Khi nghe thấy tên côn đồ trong thôn Triệu Mộc muốn tìm thanh niên trí thức Giang, người trong khu tập thể đều kinh ngạc, không biết anh ta muốn tìm thanh niên trí thức Giang làm gì nhỉ?
Còn Giang Quả Nhi, vừa nghe thấy Triệu Mộc tới khu tập thể thanh niên trí thức tìm mình, cô ta đã tức điên. Đường hoàng tới tìm cô ta trước mặt nhiều thanh niên trí thức như vậy, không biết thanh danh của anh ta rất thối sao? Muốn liên lụy tới cô ta à?
Nhưng mà Giang Quả Nhi lại không dám không ra ngoài, sợ tên Triệu Mộc cà lơ phất phơ kia sẽ nói ra bí mật của cô ta cho người khác, đến lúc đó sợ là cô ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp ai.
Giang Quả Nhi ra ngoài, đứng trước mặt Triệu Mộc, nghiến răng nói: “Cho tôi thêm ba ngày!”
Đáng chết, trước đó bận việc với Lê Thừa Du, đã quên mất chuyện Triệu Mộc.
Cô ta nhỏ giọng: “Tôi hứa, anh đi mau đi.”
Sau khi nói xong, cô ta lập tức xoay người rời đi, bỏ lại Triệu Mộc đứng đó một mình, sắc mặt còn mang vẻ khinh thường Triệu Mộc.
Nhìn theo bóng dáng Giang Quả Nhi rời đi, Triệu Mộc không nói gì thêm, cũng đi khỏi đó. Ba ngay mà thôi, Triệu Mộc này chờ được.
“Quả Nhi, thằng nhãi Triệu Mộc kia tới tìm cậu làm gì đó? Có phải muốn bắt nạt cậu không?” Trần Xuân Hoa lo lắng dò hỏi, giọng đầy quan tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-191-tran-xuan-hoa-cung-khong-te.html.]
“Còn không phải vì lần trước Triệu Mộc bắt nạt người khác bị tớ nhìn thấy, lúc đó nhất thời xúc động đã mắng anh ta vài câu, nên bây giờ tới tìm tôi tính sổ sao.” Giang Quả Nhi thuận miệng lấy cớ.
“Ra thế.” Trần Xuân Hoa gật đầu, lập tức tin tưởng lời Giang Quả Nhi nói.
Phát hiện ra thái độ này của Trần Xuân Hoa, đột nhiên Giang Quả Nhi nhớ tới chuyện vừa rồi Triệu Mộc nói, cô ta quay đầu, nghiêm túc quan sát Trần Xuân Hoa vài lần.
Nhớ tới ý tưởng trước kia của mình, Giang Quả Nhi cảm thấy hình như Trần Xuân Hoa cũng không tệ…
Vì thế, cô ta cười nói với Trần Xuân Hoa: “Xuân Hoa, tớ biết cậu quan tâm tớ. À phải rồi, hôm nay cậu phụ trách nấu cơm nhỉ, để tớ giúp cậu nhé…”
……
Đêm hôm nay, Lục Dữ sợ không dám nhắm mắt ngủ, sợ mình lại mơ những giấc mơ xấu xa đó, ngày hôm sau dậy giặt quần đùi, lại bị Thịnh Ngọc Châu trông thấy thì phải làm sao bây giờ?
Nếu không giặt, chẳng lẽ đặt trong phòng cho nó bốc mùi lên sao?
Vứt đi?
Anh lấy đâu ra nhiều vải như vậy?
Đột nhiên, Lục Dữ tự tát mình một cái thật mạnh, sao càng ngày đầu óc anh càng trở nên đen tối như vậy, lại dám vấy bẩn Thịnh Ngọc Châu trong mơ…
Không biết có phải ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy điều ấy hay không, hôm nay Lục Dữ không mơ thấy hình ảnh kiều diễm của mình với Thịnh Ngọc Châu trong mơ, ngược lại mơ thấy anh bị Thịnh Ngọc Châu hung hăng tát mạnh một cái, bị cô chỉ vào mũi mắng to, đầu óc anh xấu xa như vậy sao có thể xứng với cô?
Khi ấy Lục Dữ cảm nhận được rõ ràng mặt mình đau đớn vì tự đánh, cảnh trong mơ chân thật đến mức khiến Lục Dữ luống cuống, vội vàng lớn tiếng giải thích: “Xin lỗi, anh sai rồi, anh…”
Vẫn chưa xin lỗi xong, Lục Dữ đã kinh hoảng thất thố ngồi bật dậy, thở hồng hộc, cảm giác nghĩ mà sợ.
Khi phát hiện ra là mình nằm mơ, Lục Dữ mới thở phào nhẹ nhõm, may quá, chỉ là nằm mơ…
Nhưng mà, Lục Dữ không dám bảo đảm, nếu để Thịnh Ngọc Châu biết mình mơ giấc mơ bẩn thỉu như thế, Thịnh Ngọc Châu có hành động giống như trong giấc mơ hay không.
Lục Dữ không dám đánh cuộc.
Hôm nay dậy quá sớm, rảnh rỗi không có việc gì, Lục Dữ mang hết quần áo của anh và Lục Thu Hạo ra giặt sạch.
Không phải anh không muốn giặt quần áo giúp Thịnh Ngọc Châu, mà là anh không dám giặt quần áo giúp cô, bởi vì có những thứ anh không thể chạm vào.
Hôm nay, Lục Dữ bắt đầu công việc đào kênh rạch, Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo phụ trách tất cả công việc trong nhà. Giữa trưa hai người nấu cơm sớm, hai chị em kết hợp xào rau cuối cùng mới miễn cưỡng tạm chấp nhận nổi.
“A Hạo, anh trai em có nói khi nào anh ấy về nhà ăn cơm không?” Sáng nay khi Thịnh Ngọc Châu đi giặt quần áo, cô nghe được người trong thôn nói, lần trước đám đàn ông nhà bọn họ đi đào kênh rạch trên thị trấn, đều không về nhà ăn cơm trưa.
Lục Thu Hạo lắc đầu: “Anh ấy không nói, ra ngoài từ rất sớm.”
Thật ra Thịnh Ngọc Châu cũng biết Lục Dữ phải ra ngoài làm việc từ rất sớm, nhưng cô quên hỏi Lục Dữ chuyện này. Ngẫm nghĩ một lát, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, thấy khả năng Lục Dữ sẽ không về, cô lấy chút cơm và đồ ăn vào cặp lồng cơm, chuẩn bị đi đưa cơm cho Lục dữ.
Lúc này, Lục Dữ đã tan làm, đang trên đường vội vàng về nhà, vì anh biết hai người trong nhà đều không biết nấu ăn, sợ không có anh, hai người sẽ bị đói…