XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 253: Trước giờ chia xa (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 10:17:30
Lượt xem: 73
Hiện tại, trong vấn đề đối xử với Trần Kim Phượng, nhà họ Trần bằng mặt không bằng lòng với nhau. Anh cả và anh hai còn coi như ôn hòa, hai người chị dâu thì không được như vậy.
Bà Trần cảm thấy, sao mệnh Kim Phượng nhà bà ấy lại khổ như vậy?
Nhưng những người khác lại không nghĩ thế, đặc biệt là hai cô con dâu của bà ấy, cả hai đều hận không thể đuổi Trần Kim Phượng ra khỏi nhà.
Hiện tại ra ao vớt cá, cả hai đều nghĩ làm sao mới có thể giấu giếm đi, không muốn chia sẻ với Trần Kim Phượng.
Người khác trong thôn không ai muốn biết chuyện này, bọn họ chỉ biết hôm nay bắt cá, ngày kia mổ heo… Bữa cơm giao thừa năm nay, chắc chắn sẽ phong phú hơn năm trước!
Trông thấy Thịnh Ngọc Châu ngồi xổm bên bờ, hai tay chống cằm, đang “Liếc mắt đưa tình” nhìn xuống ao cá, không ít thanh niên trong thôn đều cảm thấy phấn chấn hơn hẳn, bắt cá cũng có tinh thần hơn. Nhưng vui quá hóa buồn, bọn họ đã quên lời mẹ mình dặn, khi nộp cá lên trên đã nộp toàn bộ, không lén giữ lại một con nào, kết quả khỏi nói cũng biết, lại được ăn mấy bàn tay yêu thương của mẹ ruột nhà mình.
Đám thanh niên ấm ức… Đều, đều do đồng chí Thịnh Ngọc Châu quá mê người, khiến bọn họ choáng váng đầu óc, bọn họ mới mất hết lý trí như vậy…
Nghe con trai thanh minh xong, “tình yêu của mẹ ruột” lại ập đến như vũ bão, hừ! Còn trách thanh niên trí thức Thịnh! Sao không nói do bản thân không biết tự kiềm chế?
Ăn đòn cũng không oan!
Lục Dữ bắt được không ít cá, Lục Thu Hạo lại chẳng bắt được con nào, nhưng cậu vẫn vui cười hớn hở.
Sau khi nộp cá lên trên, phải đợi trưởng thôn và cán bộ khác thống kê xong, sau đó mới có thể chia cá.
Thịnh Ngọc Châu thấy vậy, lập tức kéo Lục Dữ v Lục Thu Hạo về nhà tắm rửa trước, nhất định phải tắm nước nóng, đáng tiếc không có bồn tắm, nếu không ngâm mình trong nước nóng thì càng tốt.
Sau đó, Thịnh Ngọc Châu trực tiếp đẩy hai người ra ngoài giặt quần áo. Quần áo lội bùn bẩn muốn chết, không được giặt ở nhà.
Nghe được chữ “Nhà” từ miệng Thịnh Ngọc Châu, trong mắt Lục Dữ nhuộm đẫm ý cười. Anh “Ừ” một tiếng vô cùng nuông chiều, sau đó, kéo Lục Thu Hạo ra bờ sông giặt quần áo!
Thằng nhóc nghịch ngợm này, anh đã bảo cậu không cần xuống ao bắt cá rồi, cậu còn không chịu nghe. Hôm nay không giặt quần áo giúp nữa, để cậu tự giặt sạch sẽ, không giặt sạch không được ăn thịt!
Vừa nghe anh trai uy h.i.ế.p như vậy, Lục Thu Hạo đã sợ tới mức mặt biến sắc: “Em biết rồi, em sẽ giặt sạch sẽ!”
Bắt cậu làm việc thế nào cũng được, nhưng mà, không cho cậu ăn thịt tuyệt đối không được!!!
Cậu sẽ khóc đó!
“Hai người đi mau đi, lát nữa còn phải đi chia cá đấy!” Thấy hai người trêu chọc nhau bên ngoài, Thịnh Ngọc Châu mở miệng nhắc nhở.
Cố Diệp Phi
Nghe thấy đi chia cá, Lục Thu Hạo lại hưng phấn. Cậu vội vàng ôm chậu chạy đi giặt quần áo, không giặt nhanh người ta đi lấy hết cá, lúc ấy chẳng phải muốn khóc cũng không có nơi để khóc sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-253-truoc-gio-chia-xa-2.html.]
Hai người giặt quần áo xong, Thịnh Ngọc Châu còn cố ý kiểm tra lại một lượt. Ừm, rất sạch sẽ! Đi chia cá thôi.
Ba người vui vẻ đi chia cá, rồi mừng rỡ ôm mấy con cá về nhà. Lục Thu Hạo vừa đi vừa nhảy chân sáo: “Anh trai, đêm nay ăn cá, ăn cá!!!” Còn khăng khăng đòi ôm mấy con cá mang về, ánh mắt nóng bỏng như nhìn vợ yêu của mình vậy.
Lục Dữ chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, ánh mắt nhìn sang Thịnh Ngọc Châu chứa chan tình cảm, xuân ý và sủng nịnh bên khóe môi muốn giấu cũng không giấu nổi.
Buổi tối, trong phòng Thịnh Ngọc Châu.
Nhìn người đàn ông trước mắt, Thịnh Ngọc Châu nhẹ nhàng mở miệng: “Lục Dữ, em phải mua vé về nhà rồi.”
Trước đây, Thịnh Ngọc Châu chưa bao giờ nhắc đến chuyện mua vé xe về thành phố trước mặt Lục Dữ, Lục Dữ cũng giả vờ như không biết còn có chuyện này, nhưng thời gian không thể gạt người, phải trôi qua vẫn sẽ trôi qua.
Khi Thịnh Ngọc Châu đề cập đến, sắc mặt Lục Dữ hơi đờ đẫn, một lúc lâu sau, anh mới cất giọng khàn khàn hỏi: “Không thể, ở lại ăn tết sao?”
Nhìn biểu cảm này của Lục Dữ, nghe câu nói này của anh, tâm trạng Thịnh Ngọc Châu cũng hơi chùng xuống, trong lòng dâng lên cảm gi chua xót. Không biết khi nào mới cải cách kinh tế đây? Có lẽ… Có lẽ rất lâu nữa hai người mới có thể gặp lại…
Cô cúi đầu, hôn lên môi Lục Dữ, cất giọng nỉ non: “Lục Dữ, em phải về nhà chuẩn bị…”
Qua tết là đến ngày khai giảng rồi.
Nghe thấy lời này của Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ ôm chặt lấy cô, có lẽ vì cho rằng đêm nay là đêm cuối cùng, sau lần chia xa này, khả năng về sau sẽ không còn cơ hội gặp lại, anh càng phóng túng bản thân, như muốn khảm Thịnh Ngọc Châu vào trong trái tim mình vậy… Lăn lộn Thịnh Ngọc Châu cả đêm không ngủ, khàn giọng xin tha, gần đến hừng đông mới chợp mắt.
Lục Dữ ôm cô gái đã ngủ vùi vào lòng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu, rất lâu sau vẫn chưa thể đi vào giấc ngủ.
Đợi đến khi Thịnh Ngọc Châu tỉnh lại, trời đã quá trưa. Cô tức giận vung tay đ.ấ.m cho Lục Dữ vài cái, tuy đ.ấ.m rất hung ác nhưng với Lục Dữ mà nói, chẳng khác nào đang gãi ngữa.
Thấy Lục Dữ giả vờ bị đánh đau, Thịnh Ngọc Châu càng giận hơn. Người ăn nói vụng về như Lục Dữ không biết dỗ dành cô thế nào, cuối cùng chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, miệng xin lỗi không dứt.
“Ngoan.” Giọng nói khàn khàn trầm ấm của Lục Dữ truyền vào trong tai Thịnh Ngọc Châu, ngữ điệu bất đắc dĩ và sủng nịnh khiến cơn giận của Thịnh Ngọc Châu bay đi trong vô thức. Cô hờn dỗi một câu:
“Đã trễ thế này rồi, sao em đi mua vé xe được?” Thịnh Ngọc Châu không vui, cô nghi ngờ Lục Dữ cố ý.
“Buổi chiều anh đưa em đi.” Nghe Lục Dữ nói vậy, Thịnh Ngọc Châu lại bực mình đánh anh vài cái: “Em đã mệt thế này rồi, anh còn nhẫn tâm bắt em đi đường xa xóc nảy?”
Không nhìn xem đường trong thôn bọn họ thế nào, hơn nữa buổi chiều làm gì có máy kéo lên thị trấn?
Lục Dữ trầm mặc: “Vậy mai chúng ta đi.”
Thịnh Ngọc Châu nghe xong, lại lườm Lục Dữ một cái, sau đó hầm hừ: “Đêm nay, anh về phòng mình mà ngủ!”