XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 254: Trước giờ chia xa (3)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 10:17:48
Lượt xem: 62
Mấy ngày gần đây cô bị lăn lộn đến mức eo đau, lưng đau. Đặc biệt đêm hôm qua, không biết vì sao Lục Dữ lại hung ác như vậy, như muốn nghiền nát cô ra…
Đối với chuyện bị tức giận đuổi ra khỏi phòng này, Lục Dữ không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, giống như đã chấp nhận số mệnh, chỉ yên lặng vươn tay ra mát xa giúp Thịnh Ngọc Châu đỡ mệt mỏi.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Thịnh Ngọc Châu, thấy cô đã ngủ lại, Lục Dữ mới đứng dậy, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thịnh Ngọc Châu.
Cuối cùng, anh rũ mắt xuống, lông mi che giấu đi tất cả cảm xúc trong mắt, ngoan ngoãn phục vụ Thịnh Ngọc Châu.
Ngoài phòng, Lục Thu Hạo đã quen việc Thịnh Ngọc Châu bị ốm rồi, thấy cô dậy trễ Lục Thu Hạo đoán ra ngay, chị Ngọc Châu đáng thương quá, suốt ngày bị ốm.
Khi Lục Thu Hạo muốn vào thăm Thịnh Ngọc Châu, lại bị Lục Dữ ngăn cản, nói chị Ngọc Châu bị ốm, sẽ lây cho A Hạo đó.
Cố Diệp Phi
Vừa nghe thấy sẽ bị lây bệnh, sau khi bị bệnh còn phải uống thuốc đắng ngắt, Lục Thu Hạo lập tức dẹp bỏ ý nghĩ vào thăm Thịnh Ngọc Châu, vẫn nên chờ chị Ngọc Châu khỏi bệnh rồi chơi với nhau sau đi.
Ban đầu Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa biết Lục Dữ lấy lý do như vậy cho mình, đến khi nói chuyện phiếm với Lục Thu Hạo cô mới lơ đãng nghe được từ miệng cậu ấy, khiến Thịnh Ngọc Châu vừa bực mình vừa bất đắc dĩ.
Nhưng cô không vạch trần lời nói dối của Lục Dữ trước mặt Lục Thu Hạo, ngược lại gật đầu, khẳng định lý do của Lục Dữ.
Xin lỗi A Hạo, vì trái tim nhỏ bé thuần khiết không tỳ vết của em, anh chị đành phải dùng lời nói dối thiện ý.
Đến tối, Thịnh Ngọc Châu lại nhìn thấy Lục Dữ đi vào phòng mình, cô lạnh lùng hỏi: “Anh vào phòng em làm gì?”
“Trời lạnh rồi, làm ấm ổ chăn.” Lục Dữ nghiêm túc trả lời, giống như thật sự chỉ làm chuyện này vì Thịnh Ngọc Châu.
Thịnh Ngọc Châu lườm anh một cái, muốn đuổi Lục Dữ ra ngoài, lại bị Lục Dữ ôm chặt đẩy ngã trên giường, sau đó giả vờ ngủ say, lay thế nào cũng không tỉnh dậy.
Từ trước đến nay, Thịnh Ngọc Châu chưa bao giờ nghĩ đến Lục Dữ lại mặt dày như thế, có điều, đúng là mùa đông nhiệt độ cơ thể Lục Dữ ấm áp hơn cô nhiều, ổ chăn cũng ấm lên thật đúng như lời anh nói.
Giận dỗi vô dụng, dần dần Thịnh Ngọc Châu cũng ngủ mất.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thịnh Ngọc Châu, biết cô đã ngủ say rồi, Lục Dữ mới mở mắt ra nhìn cô, lại cảm giác nhìn thế nào cũng không đủ, chỉ muốn khắc sâu Thịnh Ngọc Châu vào trong lòng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-254-truoc-gio-chia-xa-3.html.]
Ngày hôm sau, may mà gần đến tết, ngày nào máy kéo cũng ra ngoài. Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ ngồi máy kéo lên thị trấn trước, sau đó lại ngồi xe buýt lên huyện mua vé xe.
Thịnh Ngọc Châu vẫn dùng “Đệm thịt” của mình như cũ, Lục Dữ ôm cô trên đùi, mặc kệ ánh mắt của người khác.
Trên xe, còn có mấy thanh niên trí thức, khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ tình cảm như vậy, bọn họ đều ghé mắt nhìn qua, trong lòng tò mò… Sao đồng chí Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa về thành phố nhỉ?
Bọn họ đều biết Thịnh Ngọc Châu đã thi đỗ đại học Thanh Hoa, còn chạy đến hỏi mượn sách của cô, Thịnh Ngọc Châu cũng hào phóng vô cùng, đưa hết sách của mình cho bọn họ.
Đương nhiên, mấy tờ đề thi do cha mẹ cố ý làm riêng cho cô đã bị cô giấu đi rồi, không phải Thịnh Ngọc Châu luyến tiếc, mà cô không muốn người khác hiểu lầm. Nếu người nào có ý xấu cầm nó đi tố cáo cô gian lận, vậy thì không hay.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Người khác cũng không bết chuyện này, khi Thịnh Ngọc Châu cho bọn họ mượn sách, trên trang sách còn có ghi chép đánh dấu của Thịnh Ngọc Châu, cả đám đều vô cùng vui mừng, nhất định bọn họ cũng có thể thi đỗ đại học.
Lý Yến nhìn hành động thân mật của Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ, khóe miệng mấp máy vài cái, cuối cùng lời đã tới bên miệng, vẫn không hỏi ra ngoài.
Chỉ là, thi thoảng ánh mắt nhìn qua có chút khác lạ. Không phải đồng chí Thịnh Ngọc Châu định ở lại nông thôn vì Lục Dữ chứ?
Dùng m.ô.n.g để nghĩ cũng biết là không có khả năng này, nhưng mà Lục Dữ cẩn thận che chở Thịnh Ngọc Châu như vậy… Nhìn qua lại không giống sắp bị vứt bỏ…
Ánh mắt khác thường của người khác không khiến Lục Dữ sứt mẻ chút nào, cũng không được anh để ý đến.
Mãi cho tới khi xuống khỏi máy kéo, cũng không có ai bắt chuyện với hai người. Lục Dữ kéo Thịnh Ngọc Châu đi về phía nhà ga, hai người mua vé tàu lên huyện.
Lặn lội đường xá xa xôi lên tới huyện, vì mùi tàu xe không dễ ngửi, Thịnh Ngọc Châu dùng tay áo che kín miệng, mũi mình, còn vùi đầu vào lòng Lục Dữ, nhưng vẫn không thể ngăn cản được cơn say tàu xe, cô cúi đầu nôn khan khiến Lục Dữ lo lắng không thôi, vội vàng lấy ly nước ra cho cô súc miệng, còn ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng cho Thịnh Ngọc Châu.
Thấy Thịnh Ngọc Châu khó chịu như vậy, Lục Dữ quay đầu, nhìn lướt qua chiếc xe buýt kia…
Anh tự hỏi, bây giờ đã khó chịu như vậy rồi, lát nữa về thì phải làm sao?
Trong lòng lại thương Thịnh Ngọc Châu không thôi, nếu biết trước, anh đã đi học lái máy kéo rồi. Hiện tại, trong lòng Lục Dữ, máy kéo mới là thần, sau này anh cũng muốn có một chiếc xe như vậy.