XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 256: Vì có cô ấy ở đây
Cập nhật lúc: 2024-09-17 10:18:34
Lượt xem: 65
Sau khi cúp điện thoại, đương nhiên Thịnh Ngọc Châu không biết cha mẹ ở thủ đô xa xôi suy nghĩ th nào rồi, nói chuyện với cha già xong, cô với Lục Dữ lại tới bến xe, bắt xe về thị trấn. Không biết hôm nay anh hai Trần có lái máy kéo hay không, nếu không bọn họ lại phải đi bộ về nhà.
Riêng Lục Dữ thì anh rất vui vì biết Thịnh Ngọc Châu có thể ở lại thêm mấy ngày. Trên đường về nhà, Thịnh Ngọc Châu lại say xe, chỉ có thể chôn đầu trong lòng Lục Dữ, bịt kín mũi về đến thị trấn, may mà máy kéo vẫn chưa về, bắt cô đi bộ chắc chân cô què mất.
Vốn dĩ mọi người tưởng rằng đồng chí Thịnh Ngọc Châu sẽ về thành phố trước năm mới, bởi mấy thanh niên trí thức trong khu tập thể thi đỗ đại học kia đã rời thôn từ lâu rồi, dáng vẻ gấp không chờ nổi của bọn họ thể hiện rõ vĩnh viễn sẽ không quay trở lại.
Nhưng mà chờ nữa chờ mãi, đến cuối năm mổ heo chia thịt heo rồi, chỉ còn một hai hôm nữa là đến tết, Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa đi, cuối cùng cũng có người cảm thấy hình như không thích hợp lắm.
Lý Yến còn cố ý tới tìm Thịnh Ngọc Châu, sợ Thịnh Ngọc Châu ngu ngốc muốn ở lại nông thôn: “Ngọc Châu, sao cô vẫn chưa về thành phố? Có phải Lục Dữ không cho cô về không?”
Thịnh Ngọc Châu nghe xong còn kinh ngạc nhìn Lý Yến: “Đương nhiên là không phải rồi, sao cô lại nghĩ vậy? Tôi chỉ về muộn mấy hôm thôi.” Thịnh Ngọc Châu lắc đầu, ngữ điệu nhẹ nhàng, giống như hoàn toàn không bối rối trước tình huống hiện tại.
Lý Yến trợn tròn mắt, quan sát Thịnh Ngọc Châu từ trên xuống dưới một phen, phát hiện là Thịnh Ngọc Châu thật không phải hàng thay thế, thái độ còn không miễn cưỡng chút nào, Lý Yến mới kinh ngạc.
“Vậy à…”
“Mà Ngọc Châu này, về sau… Cô còn quay lại đây chứ?” Lý Yến không biết Thịnh Ngọc Châu nhìn trúng điểm nào ở Lục Dữ, chẳng lẽ thân phận địa chủ chưa đủ rác rưởi sao?
Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc nhìn lướt qua Lý Yến, hình như quan hệ giữa cô với Lý Yến chưa thân thiết đến mức có thể thổ lộ tâm tình nhỉ?
“Cũng có thể.” Chuyện này còn phải xem về sau Lục Dữ có quay lại hay không, có điều phần mộ tổ tiên nhà Lục Dữ đều ở bên này, chắc anh sẽ quay về bái tế.
Nghe câu trả lời không chắc chắn của Thịnh Ngọc Châu, Lý Yến lại tò mò chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu.
“Cô thì sao? Năm nay thi đại học phải chăm chỉ thêm chút đó.” Thịnh Ngọc Châu không thích tâm sự chuyện tình cảm với người khác, bèn hỏi sang chuyện khác.
Nói tới chuyện này, Lý Yến lại hối hận: “Nếu biết trước lúc ấy đã chăm chỉ học hành với cô rồi…”
Thịnh Ngọc Châu nhướng mày: “Là vì tôi thông minh! Hơn nữa hiện giờ quốc gia đang nâng đỡ chuyên ngành đặc biệt, giống như ngành tiếng Anh mà tôi học, chắc chắn điểm số sẽ thấp hơn một chút…”
Cũng không phải Thịnh Ngọc Châu đang nói bậy lừa gạt Lý Yến, mà cô biết hiện tại quốc gia đang thiết lập quan hệ ngoại giao với nước M, khả năng điểm số chuyên ngành ngoại ngữ sẽ thấp hơn bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-256-vi-co-co-ay-o-day.html.]
A, đương nhiên, cũng có khả năng vì thành tích tiếng Anh của cô quá tốt. Phải biết rằng, kiếp trước trong nhà cô có hai gia sư ngoại ngữ thay phiên nhau dạy cô đó.
Nghe được lời này của Thịnh Ngọc Châu, hai mắt Lý Yến sáng rực lên. Đáng tiếc, tiếng anh của cô ta chẳng ra sau, sau này Thịnh Ngọc Châu không còn ở đây nữa cũng không còn ai để học hỏi…
“Cô đó, sau này học tập chăm chỉ đi.” Thịnh Ngọc Châu không biết Lý Yến tới để quan tâm mình hay tới để chế giễu, có điều nhìn biểu hiện và lời nói của Lý Yến lúc này không giống tới để chế giễu.
Cô vươn tay vỗ vỗ bả vai Lý Yến, an ủi khuyên nhủ hai tiếng. Trong tương lai, càng ngày quốc gia càng coi trọng nhân tài, cô không muốn một ai bị đào thải bởi thời đại.
A, phải rồi, cô còn một quyển sách tiếng Anh nữa: “Tôi còn một quyển sách tiếng anh tâm đắc của mình, để tôi đi lấy cho cô.”
Sau khi trầm mặc nửa giây, Thịnh Ngọc Châu quyết định tặng quyển sách đó cho Lý Yến.
Nghe thấy Thịnh Ngọc Châu nói muốn tặng quyển sách tiếng Anh tâm đắc của cô ấy cho mình, Lý Yến lập tức nở nụ cười sung sướng: “Vậy thì tốt quá, để tôi đi cùng cô. Cô yên tâm, tôi sẽ chép xong trước khi cô quay về thành phố!”
Quả Nhiên, theo Thịnh Ngọc Châu có cơm ăn, đáng tiếc trước đây mình không biết nắm bắt cơ hội, nếu không cho dù không thể thi đỗ Thanh Hoa, khả năng cũng đã thi đỗ trường đại học khác.
“Không cần, tặng cô đó!” Thịnh Ngọc Châu vô cùng hào phóng, giáo trình đại học khác giáo trình trung học, cô mang về cũng vô dụng, cũng không biết bút ký cô tiện tay ghi chép lại người khác có dùng được không.
Nghĩ lại thì cô cũng phải bắt đầu thu dọn đồ đạc thôi, quá nhiều đồ cô không mang về nổi, vứt đi lại cảm thấy đáng tiếc…
Khi Thịnh Ngọc Châu đưa sách tiếng Anh cho Lý Yến, Lý Yến vui đến mức nhảy dựng lên.
Xong việc Lý Yến vui mừng nhảy nhót về khu tập thể thanh niên trí thức, Thịnh Ngọc Châu lại nghĩ đến một vấn đề khác. Cô tặng Lý Yến sách tiếng Anh, Lý Yến đọc được không?
Muốn thì người ta sẽ nghĩ cách, Lý Yến đâu phải kẻ ngu, tất nhiên sẽ tìm được biện pháp học tập thích hợp với mình, vì thế, Thịnh Ngọc Châu mau chóng vứt chuyện này ra sau đầu, rồi vui vẻ đi tìm Lục Dữ, còn về suy nghĩ của người khác, từ đầu đến cuối Thịnh Ngọc Châu đều không để trong lòng.
Lục Dữ cũng vậy, vẫn sắc mặt lạnh lùng, dáng vẻ mắt điếc tai ngơ kia không biết đã dọa lui bao nhiêu người.
Đám thanh niên trong thôn không đạt được mục đích, chỉ có thể âm thầm trù ẻo Lục Dữ trong lòng, trù anh bị thanh niên trí thức Thịnh vứt bỏ.
Cố Diệp Phi
Tết âm lịch năm đó, nhà họ Lục vẫn náo nhiệt như cũ, tiếng cười nói vang lên không dứt, Lục Dữ biết, đều vì có Thịnh Ngọc Châu ở đây.